Thiếu Tông Chủ

- ---------------------------------

Dùng quan hệ xã hội xử lý.

Trương Nhược Hàm học bổ túc chuyên môn qua điểm ấy, nhưng khi cô tới hậu trường đã ngửi thấy mùi máu tanh, cô đẩy cửa ra thì sắc mặt đơ lại.

Trợ lý của cô đang nằm trong vũng máu.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Cô chú ý thấy cổ cô ấy bị đâm thủng, máu tươi từ cổ chảy róc ráchxuống dưới.

Lúc Trương Nhược Hàm chuẩn bị la lên, một bàn tay mạnh mẽ đã bịt kín miệng cô lại. Sau đó, có một lực đẩy mạnh kéo Trương Nhược Hàm còn đang hoảng sợ vào phòng hậu trường.

- Khi tôi buông ra cô có thể la lên, nhưng nếu cô làm vậy thì hậu quả sẽ không khác gì cái xác này.

Đối phương nói đến đây rồi buông lỏng miệng Trương Nhược Hàm ra.

Vừa mới nghe tiếng, cô đã biết rõ ai bịt miệng mình.

Vi Đà!

Cô quay người nhìn Vi Đà gần trong gang tấc, hỏi:

- Vì cái gì?

- Tôi nghĩ cô đã biết rồi chứ.

Vi Đà bình tĩnh đáp.

- Bởi vì tôi từ chối anh sao?

Trương Nhược Hàm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Chẳng lẽ lý do này còn chưa đủ?

Vi Đà nhìn Trương Nhược Hàm, trong mắt hắn lộ vẻ ngông cuồng.

- Ở Ma Đô này, ai dám trái ý tôi?

- Anh…

Trương Nhược Hàm chưa kịp nói xong, Vi Đà lại bóp cằm cô lần nữa.

- Được ông đây coi trọng là phúc khí của cô.

- Anh… buông tôi ra.

Trương Nhược Hàm đẩy tay Vi Đà ra, con mắt căm tức nhìn hắn quát

- Chuyện này còn chưa xong đâu.

- Còn chưa xong?

Vi Đà ha ha cười nói

- Cô có thể làm gì được tôi?

Trương Nhược Hàm lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Nhưng mọi chuyện dường như vượt quá tưởng tượng của nàng, cô chỉ cần nói Đại Hội Trường có biến thì bên kia đã cúp điện thoại.

Trương Nhược Hàm lập tức rõ ràng, Vi Đà đã mua chuộc cảnh sát nơi này. Cô đành bất đắc dĩ gọi bạn bè xin giúp đỡ.

Khi bạn bè Trương Nhược Hàm ở Ma Đô nghe xong, biết chuyện do Vi Đà nhúng tay thì không hỏi đến nữa. Thậm chí, có hai người còn ám chỉ Trương Nhược Hàm nên đi theo Vi Đà. Nếu không, cô không có khả năng yên lành mà rời khỏi Ma Đô.

- Tôi nhất định sẽ bắt anh lại.

Trương Nhược Hàm bi phẫn nói ra.

- Còn tôi cảm thấy bắt cô lại đáng tin hơn.

Vi Đà nói xong rồi tiến lên ôm lấy Trương Nhược Hàm, tiếp đó bàn tay hắn sờ loạn lên người cô.

Trương Nhược Hàm một bên phản kháng một bên cầu cứu.

Nhưng hậu trường cách âm rất tốt, không ai nghe được tiếng cầu cứu, nếu có nghe cũng không có ai dám tiến vào chứ?

...

Ánh mắt Diệp Hạo ngưng trọng nhìn hắc bào trung niên trước mặt.

- Ông là ai?

- Có phải cậu là một trong Cửu Đại Mệnh Tinh?

Hắc bào trung niên nhìn chằm chằm Diệp Hạo, hỏi.

- Không phải.

Diệp Hạo vội vàng đáp lời.

Diệp Hạo nói đến đây, hắn thấy hắc bào trung niên có vẻ không tin rồi nói bồi thêm.

- Tôi thực sự không phải Mệnh Tinh.

Ông trời có mắt.

Mẹ nó, tao là ám tinh đó.

- Ích Cốc trung kỳ trẻ tuổi như thế, Diệp Hạo, cậu cảm thấy tôi sẽ tin lời cậu nói sao?

Hắc bào trung niên nhìn Diệp Hạo giống như đang nhìn một tên ngố.

- Hiện tại, ông đừng có xoắn xuýt vấn đề tôi có phải Mệnh Tinh hay không, ông tìm tôi có chuyện gì?

Trước đó, Diệp Hạo cảm giác được sát ý trên người đối phương. Nhưng bây giờ, có lẽ hắn chủ yếu muốn điều tra nhiều hơn.

- Có hứng thú làm thiếu tông chủ Ám Tinh môn chúng tôi hay không?

Hắc bào trung niên im lặng một lát rồi nói.

- Ám Tinh môn?

Sắc mặt Diệp Hạo biến đổi.

Hiểu Minh đã từng nói một chút tình huống Tà Đạo tông môn với Diệp Hạo.

Ám Tinh môn, một trong những tà tông tương đối cường đại.

- Không sai.

Hắc bào trung niên nhẹ gật đầu, nói tiếp.

- Ám Tinh môn chúng ta làm gì, cậu nên rõ ràng, có Ám Tinh môn chống lưng, tỷ lệ chứng đạo của cậu trong tương lai sẽ cao hơn.

- Tôi không có hứng thú làm đầu lĩnh tổ chức Sát Thủ.

Diệp Hạo không hề nghĩ nhiều mà từ chối ngay.

Ám Tinh môn cường đại không giả, nhưng không có nghĩa bản thân hắn yếu!

Phía sau Diệp Hạo còn Tô Tiểu Ngư đó?

Hộ Đạo Giả cấp bậc iên, dù Mai Doãn Tuyết cũng không có đãi ngộ bậc này.

- Cậu không muốn biết ai mua mạng cậu sao?

Hắc bào trung niên nhìn Diệp Hạo, nói.

- Nếu cậu trở thành thiếu tông thủ Ám Tinh môn chúng tôi, không những nói tình báo cho cậu, nếu muốn tôi giết chết cố chủ cũng không thành vấn đề gì.

- Ông không sợ ảnh hưởng sinh ý tổ chức à?

- Cũng phải xem tình huống như thế nào đã.

- Nếu tôi làm thiếu tông chủ Ám Tinh môn, tôi có thể tiến hành cải tổ Ám Tinh môn hay không?

- Có thể, cậu tùy ý nhào nặn.

- Ông không sợ tôi sẽ đẩy Ám Tinh Môn vào hố lửa à?

- Cậu không phải người như vậy.

Hắc bào trung niên lắc lắc đầu khẳng định.

- Hôm qua, tôi đã xem tư liệu về cậu, khuyết điểm lớn nhất của cậu là trọng tình trọng nghĩa.

- Tại sao lại chọn tôi?

- Tôi không biết tương lai cậu có thể kế thừa Thiên Mệnh hay không, cho dù cậu chỉ là một trong Cửu Đại Mệnh Tinh, nhưng tôi tin tưởng tương lai cậu có thể đưa đẩy Ám Tinh môn lên một tầm cao mới.

Hắc bào trung niên tiếp tục nói

- Giới thiệu một chút, tôi là Môn Chủ Ám Tinh môn, Võ Đào.

- Nói thật, tôi vẫn có chút không tin ông.

Diệp Hạo im lặng chút rồi nói ra.

- Cái này…

Võ Đào khẽ giật mình.

Ngay lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa không trung.

- Diệp Hạo, đáp ứng hắn.

Diệp Hạo không nghĩ tới toàn bộ hành trình của bản thân đều bị Tô Tiểu Ngư chú ý.

- Nhưng nếu đáp ứng, có phải mỗi ngày tôi đều bị Chính Đạo tông tôn truy sát hay không?

- Lấy tình hình tăng trưởng tu vi cậu hiện nay, tông môn nào dám truy sát hẳn đang tự tìm đường chết.

- Được rồi.

- Lấy thực lực Ám Tinh môn, cho dù Lục Đại Tông cũng sẽ không tuỳ tiện trêu chọc đâu. Đương nhiên, cũng có liên quan việc đến việc Ám Tinh môn không nhận sinh ý bừa bãi mà giết người vô độ.

Tô Tiểu Ngư nói ra.

- Nhưng tôi không có kinh nghiệm quản lý sát thủ.

- Vậy thì đánh, đánh tới khi bọn họ phục mới thôi.

- Cái này…có thể chứ?

- Có thể … đương nhiên có thể.

RăngVõ Đào đều đang run rẩy.

Võ Đào không ngờ bản thân len lén chui vào Ma Đô lại bị Tô Tiểu Ngư phát hiện.

Tô Tiểu Ngư quá cường hãn đi.

Phải biết rằng ông nạp ảnh tiềm hành đến đây.

Võ Đào không biết một đạo thần niệm của Tô Tiểu Ngư luôn 24/7 nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

Bởi vậy, Diệp Hạo không có khả năng xảy ra chuyện gì.

- Hiện tại, ông có thể mang Diệp Hạo đi chứng nhận Thiếu Tông chủ.

Tô Tiểu Ngư lườm Võ Đào một cái, nói.

Võ Đào còn muốn nói gì đó,thần niệm Diệp Hạo đã rơi vào hiện trường buổi hòa nhạc.

Khi thần niệm Diệp Hạo quét qua, thần sắc hắn trở nên lạnh băng.

- Đã què tới bực này, còn không thay đổi bản tính.

Một âm thanh lạnh lẽo rơi vào tai Vi Đà, toàn thân hắn không khỏi rung rẫy một trận.

- WTF???

- Tại sao có âm thanh vang lên trong đầu mình ta?

- Đợi chút, âm thanh này hình như hơi quen thuộc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play