Tô Tiểu Ngư vừa nói vừa làm một tư thế cắt cu à nhầm cắt cổ.
- Bà nương này quá hung tàn.
Về tới gian phòng của mình, Diệp Họa tức giận nói ra thành tiếng.
- Tiểu Ngư tỷ tỷ rất tốt a.
Đường Phiên Phiên ngồi bên người Diệp Hạo nói khẽ.
- Làm sao tốt bằng Phiên Phiên của ta được?
Diệp Hạo vừa cười vừa ôm lấy Đường Phiên Phiên vào ngực, nhẹ nhàng mà vuốt ve da thịt như ngọc của cô nàng, bụng dưới hắn bắt đầu nóng lên, khuôn mặt Đường Phiên Phiên cũng đỏ bừng, đồng thời hô hấp cũng dồn dập hẳn lên.
- Diệp Hạo.
Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng cất lời.
Diệp Hạo nhìn ánh mắt mong chờ của Đường Phiên Phiên, hôn lên môi cô, hai tay hắn cũng không thành thật đi lên.
Mà lúc tay Diệp Hạo sắp trèo lên hai ngọn núi đôi thì điện thoại hắn lại vang lên.
Diêp Hạo khôi phục thanh tịnh trong nháy mắt.
Hắn vội vàng ngừng động tác của mình lại.
Đường Phiên Phiên mở ra hai mắt nói:
- Thế nào?
- Anh hiện tại nếu phá thân em, điều đó sẽ ảnh hưởng đến thành tựu tương lai của em.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Em không quan tâm.
Đường Phiên Phiên chần chờ một chút rồi nói.
- Thế nhưng anh quan tâm.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tương Lai có thể cùng anh làm bạn lữ không nhiều, mà em là người yếu nhất trong đó trọng, em phải sống với anh qua 100 năm, 1000 năm, 1 vạn năm, bời vậy thành tựu của em cực kỳ trọng yếu.
- Anh cũng không muốn, anh vẫn như cũ trẻ trung thì tóc em đã bạc trắng đi đến cuối cuộc đời.
- Nhưng anh có khó chịu không?
Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo rồi hỏi lại.
- Sẽ không.
Diêp Hạo lắc lắc đầu.
- Nếu muốn em có thể dùng phương thức khác giúp anh.
Đường Phiên Phiên vừa nói vừa ngồi xổm xuống.
Diệp Hạo nhìn thấy như thế còn không minh bạch ý tứ trong miệng người thương sao?
Trong lòng hắn cực kỳ cảm động.
Đường Phiên Phiên nếu không thực lòng yêu hắn sẽ không nguyện ý làm loại sự tình như thế này đâu?
Nhưng Diệp Hạo không muốn Đường Phiên Phiên làm như vậy.
- Đồ ngốc, chúng ta nên đi ngủ thôi.
Diệp Hạo ôm Đường Phiên Phiên vào trong ngực, khẽ nói.
Nhìn thấy Diệp Hạo như vậy, Đường Phiên Phiên cũng hiểu Diệp Hạo sẽ không nguyện ý để mình làm như vậy.
- Chỉ cần có thể, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì anh?
- Anh cũng vậy.
...
Mới rồi, Thần Niệm của Diệp Hạo cũng đã phát hiện thêm một tin tức
Bất quá đang lúc nửa đêm, hắn cũng không lập tức trả lời vị tức tức kia.
Đợi đến sáng ngày hôm sau, Diệp Hạo mới phát hiện tin tức kia do Trương Lan phát tới.
Diệp Hạo trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Lan hỏi:
- Hơn nữa đêm mà phát cho tôi tin tức gì thế? Không biết lúc đó tôi đang ngủ sao?
- Diệp Hạo, anh hiện tại ở đâu đấy?
- Ở nhà.
- Cho tôi địa chỉ nhà anh đi.
- Cô muốn hỏi đến chuyện Hộ Thân Phù sao?
Diệp Hạo cười nhạt cất lời.
- Ừm.
- Tôi là tu sĩ mà!
Nghe được Diêp Hạo thừa nhận, Trương Lan kinh ngạc thật lâu mới cười khổ nói:
- Không nghĩ đến anh lại ẩn tàng sâu như vậy.
- Có sâu hơn nữa cũng không phải bị cô đào ra sao?
- Hihi...
- Vậy đợi chút nữa, chúng ta trò chuyện tiếp.
Trương Lan nói xong liền cúp điện thoại.
Đường Phiên Phiên lúc này vào phòng nói:
- Điểm tâm đã làm xong.
- Chúng ta có lẽ không cần phải mời bảo mẫu nữa rồi!
Diệp Hạo cười khẽ nói.
- Bữa sáng hôm nay cũng không phải em làm.
Đường Phiên Phiên cười nói ra.
- Vậy do ai làm?
- Mặc Mặc.
Đường Phiên Phiên kéo tay Diệp Hạo nói:
- Mặc Mặc hiện tại đang cùng em học nấu cơm đấy.
- Vậy anh phải nếm thử mới được.
Diệp Hạo xuống lầu nhìn thấy ba cái Hồ tử đang bưng đủ thứ đồ ăn.
- Tiểu Ngư đâu?
Diệp Hạo nhìn lướt qua hỏi.
- Công tử, da cậu lại ngứa hả?
Đường Đường cười khanh khách nói.
- Cô nói chuyện với công tử nhà mình thế sao?
Diêp Hạo giả vờ nghiêm mặt lại nói.
- Lần trước cậu kêu Tiểu Ngư tỷ tỷ đã bị Tiểu Ngư đánh cho mông nở hoa à.
Mặt Diệp Hạo tức khắc đen lại:
- Thê cô có tin tôi đánh cô đến nổi mông nở hoa kohong?
- Không muốn, nhân gia còn nhỏ lắm á?
Đường Đường vội vàng che cái mông của mình lại nói:
- Nếu muốn đánh thì đánh Thanh Thanh ấy, mông Thanh Thanh lớn hơn tôi nhiều lằm.
- Em muốn chết à?
Thanh Thanh không nghĩ tới Đường Đường lại bán mình đến vậy.
Diệp Hạo cười cười rồi ngồi xuống.
- Thanh Thanh, gần đây tu luyện thế nào?
Diệp Họa nói khẽ.
- Đoạn thời gian này tôi có cảm ngộ Phân Thân Áo Nghĩa, tôi nghĩ thêm vài ngày nữa có thể đột phá.
Thanh Thanh nghiêm túc nói.
- Nhiệm vụ hiện tại của cô ngoại trừ cảm ngộ Phân Thân Áo Nghĩa còn phải đề cao tâm cảnh, khoảng thời gian này, nếu không ngại nên đi theo Phiên Phiên vào Nhân Gian cảm ngộ một phen.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đến thời điểm cô đột phá thì nói cho tôi biết.
- Ý tứ gì đây?
Thanh Thanh có chút nghi ngờ hỏi lại.
- Cô còn nhớ những dòng năng lượng tinh thuần bên trong Thanh Đồng Tiên Điện không?
- Nhớ chứ.
- Lúc ta ly khai Thanh Đồng Tiên Điện, chiếm được rất nhiều a.
- Rất nhiều?
Sắc mặt Thanh Thanh đại biến.
- Nhiều đến nỗi vượt qua sự tường tượng của các cô.
Diệp Hạo nói đến đây, đưa cho ba người các nàng mỗi người một khối đá.
- Đây là lễ vật cho các cô.
Sau khi ba nữ tiếp nhận lễ vậy, trên mặt lộ ra thần sắc không tin nổi.
- Ngộ Đạo Thạch.
- Công Tử, cậu làm sao có nhiều như vậy Ngộ Đạo Thạch vậy?
- Cái này - - đây là thật sao?
Đối mặt câu hỏi của ba nữ, Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:
- Ngộ Đạo thạch trong tay tôi còn rất nhiều, bởi vậy các cô có thể thoải mái mà dùng. Còn nữa, các nếu trong quá trình Tu Đạo, các cô có vấn đề gì có thể thỉnh giáo tôi hoặc Tiểu Ngư.
- Đa tạ Công Tử.
Thanh Thanh trầm giọng nói.
Đối mặt với ban thưởng của Diệp Hạo, Thanh Thanh không có cự tuyệt.
Bởi vì các cô đã sớm quyết định đi theo Diệp Hạo.
Nói cách khác, các nàng đã là người của Diệp Hạo, hắn ban thưởng đồ vật, vì sao phải cự tuyệt.
- Chúng ta ăn sáng thôi a.
Diệp Hạo nhìn xem mĩ thực trên mặt bàn, cười nói.
Sau khi cơm nước no nê, Diệp Hạo chuẩn bị rời đi thì Tô Tiểu Ngư mới từ lầu hai đi xuống.
- Diệp Hạo, cậu đi đâu vậy?
- Đi học.
- Ừm, vậy cậu đi đi.
Tô Tiểu Ngư tiếp tục nói:
- Phiên Phiên, đợi lát nữa cùng tôi đi dạo phố nhé.
- Được.
Đường Phiên Phiên cười đáp.
Tập đoàn hiện tại cũng đã đi vào quỹ đạo.
Dù không có Đường Phiên Phiên, từng bộ phận vẫn có thể vận chuyển tốt đẹp.
Đường Phiên Phiên rất rõ ràng, Tập Đoàn có trọng yếu cũng không bằng vị nữ tử yêu kiều trước mắt này, hầu hạ vị này thật tốt, hồi báo về sau sẽ vượt qua cả tưởng tượng của bản thân.
Diệp Hạo vừa mới dừng xe đã thấy Trương Lan chờ sẵn ở đó.
- Sao cô ở chỗ này?
- Tôi chờ anh mà.
- Đi thôi.
Diệp Hạo chỉ một cái quán cà phê không xa nói.
- Ừm.
Sau khi vào quán kiếm một chỗ ngồi, Trương Lan nhìn chằm chằm Diệp Hạo hỏi:
- Tại sao anh lại muốn ẩn tàn thân phận.
- Không có nha.
- Anh…?
- Cô thấy người bình thường sẽ có năng lực xem qua mà không quên sao? Cô cảm thấy người bình thường có thể có ý thuật như Ngân Châm Điểm Huyệt sao? Cô cảm thấy người bình thường có tố chất thân thể cường hãn như vậy? Cô cảm thấy người bình thường có thể có một thân Võ Học cao cường sao?
Diệp Họa hỏi lại Trương Lan.
- Chỉ do các cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản thôi.
- Trên đời này không có Toàn Năng Học Sinh, nếu không có thân phận tu sĩ, tôi cũng chỉ là một trong hàng nghìn chúng sinh phổ thông thôi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng thở dài cảm thán.
- Tôi không có khả năng thi đậu Trung Y Đại Học, càng không có khả năng kết bạn với kiều nữ như cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT