Diệp Thần Y

- ---------------------------------

- Manh Manh, ra báo với cảnh sát có người vào đây quấy rối.

Diệp Hạo quay qua nói với Hứa Manh Manh.

Cô nàng vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Ở cửa ra có cảnh sát duy trì trật tự.

Sau khi cảnh sát nghe Hứa Manh Manh nói có người quấy rồi, nhanh chóng đi theo cô nàng vào phòng chữa bệnh.

- Có phải ông quấy rối hay không?

Cảnh sát nhìn lão già kia hỏi.

- Không… Không… Không có.

Lão bối rố, lắp bắp trả lời:

- Tôi thật sự bị bệnh mà.

Người cảnh sát nghi ngờ nhìn qua Diệp Hạo.

Diệp Hạo lườm Hứa Manh Manh một cái.

Cô nàng bắt đầu nói lại sơ lược quá trình một lần.

Ánh mắt mấy cảnh sát này bắt đầu nhìn ông ta bằng ánh mắt bất thiện.

Người ta hỏi ông bị bệnh gì, ông còn đi hỏi ngược lại?

- Đi theo tôi…

Một người cảnh sát ra lệnh.

- Tôi… Thật ra tôi là bác sĩ.

Ông ta thấy sự việc đã không thể cứu vãn nữa nên đành tiết lộ thân phận:

- Tôi muốn kiểm tra xem có phải cậu ta thần kỳ giống như trên TV hay không thôi?

- Tất nhiên không tin cũng không cần đến đây.

Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Gây trễ nãi thời gian của mọi người.

- Cậu…

Lão bác sĩ còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị hai cảnh sát dẫn đi.

Hứa Manh Manh sợ lão già này ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Hạo, chạy ra cửa rồi cao giọng kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người nghe:

- Hi vọng lát nữa mọi người sẽ phối hợp với Diệp Y Sinh để chữa bệnh, chỉ cần quấy rối không phối hợp chúng tôi sẽ không đồng ý chữa bệnh nữa.

Lúc này, những bệnh nhân này mới hiểu ông lão kia đã xảy ra chuyện gì, mà mọi người cũng hiểu được tính tình Diệp Hạo rất nghiêm khắc.

- Tiếp theo.

Hứa Manh Manh vừa nói xong, có hai trung niên đẩy một bà lão đi vào phòng chữa bệnh.

- Diệp Y Sinh, ba năm trước mẹ tôi bị tai nạn giao thông, đến bây giờ người vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Một người trong đó nhìn Diệp Hạo, nghiêm túc nói.

Diệp Hạo kiểm tra một chút, sau đó lên tiếng:

- Bà ấy hôm mê bất tỉnh do thần kinh gặp vấn đề, vì vậy, muốn chữa trị phải kích thích thần kinh của bà.

Diệp Hạo nói xong lấy ra một cây ngân châm đâm vào dây thần kinh trong não bà.

- Đâm vào ba tấc ba, không thể thừa một tấc, cũng không thể thiếu một tấc.

Cổ tay Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lư.

Hứa Manh Manh nhìn chằm chằm bàn tay Diệp Hạo, cô âm thầm ghi nhớ thật kĩ phương pháp này vào đầu.

Diệp Hạo lặp đi lặp lại mười tám lần, cuối cùng bà lão đã hôm mê ba năm chậm rãi mở hai mắt ra.

Trong mắt bà đầy vẻ mờ mịt.

- Đây là đâu, tôi là ai?

Hai anh em kia nhìn thấy cảnh này kích động chảy nước mắt, họ không có bao nhiêu hy vọng việc mẹ mình có thể tỉnh lại cả.

- Cảm ơn Diệp Thần Y.

- Em trai, chúng ta dập đầu cảm ơn Diệp Thần Y.

Hai anh em đang chuẩn bị quỳ xuống dập đầu Diệp Hạo, nhưng main ta đã nhanh chóng đưa tay ngăn cản hai người:

- Quay về mua ít thuốc bổ cho mẹ hai người, còn nữa, đừng có quên trả tiền chữa bệnh.

Hai anh em này giật mình, móc trong túi ra một ít tiền.

- Diệp Thần Y, tôi hiện tại chí có ba ngàn tệ, đợi chút nữa bọn tôi sẽ lấy cho người ba vạn.

Diệp Hạo lắc đầu:

- Đối với bất kì bệnh nan ý gì, tôi chỉ thu năm trăm.

- Diệp Thần Y.

Hai anh em này còn định nói gì nữa, Diệp Hạo đã khoát tay ngăn cản:

- Đừng làm trễ thời gian chữa bệnh của mọi người.

Hai anh em thấy bộ dáng này đã hiểu Diệp Hạo sẽ không thu nhiều tiền hơn. Vì vậy, họ thiên ân vạn tạ để lại năm trăm tệ, sau đó ra khỏi phòng chữa bệnh.

Bà lão vừa mới tỉnh lại, rất nhiều bệnh nhân xông tới.

- Tỉnh.

- Người thực vật cũng có thể tỉnh lại.

- Thuật Ngân Châm Điểm Huyệt của Diệp Hạo cũng quá hay đi?

- Tôi vẫn cảm thấy không có khả năng.

- Vấn đề người thực vật, cho dù toàn bộ giới y học cũng rất khó giải quyết a.

Hai anh em này nghe thấy có người dám nghi ngờ Diệp Hạo, nhịn không được quát lớn.

- Tôi lấy tính mạng già trẻ lớn bé cả nhà ra thề, Diệp Thần Y chỉ trong nữa phút ngắn ngủi đã cứu tỉnh mẹ tôi. Nếu có nói dối chỗ nào, cả nhà tôi đều chết không yên lành

- Tôi cũng vậy.

Hai anh em thề xong, lời nghi ngờ xung quanh cũng bắt đầu hạ xuống dần.

Dù sao, không phải ai cũng dám lấy tính mạng cả nhà mình thề trước mặt mọi người.

Hai anh em này chưa đi được bao xa đã bị mấy phóng viên truyền thông ngăn lại. Hai người đang định trước tiên dẫn mẹ đi bệnh viện kiểm tra, nhưng nghĩ lại đây là cơ hội tốt để dương danh Diệp Hạo, nên hai người ở lại tuyên dương việc làm thần ký của Diệp Hạo ra ngoài.

Không thể không nói, người lương thiện trên đời này vẫn còn rất nhiều.

Bởi vì những bệnh nhân được Diệp Hạo chữa bệnh đều hết sức tuyên dương hắn.

Thần Y!

Mặc kệ bệnh có phức tạp cỡ nào, Diệp Hạo đều có thể chữa trị.

Nếu một người nói thì có thể giả, nhưng mười người, một trăm người nói thì sao có thể giả được nữa?

Càng quan trọng hơn, Diệp Hạo chữa bệnh chỉ lấy năm trăm tệ.

Măc kệ giàu nghèo quý tiện, mỗi người chỉ cần đưa năm trăm.

Mà chỉ năm trăm tệ, dù người nghèo vẫn có thể lấy ra được.

Hứa Manh Manh thấy Diệp Hạo chữa bệnh thành công cho càng nhiều bệnh nhân, trong lòng cô càng sùng bái Diệp Hạo hơn.

Hứa Manh Manh tin tưởng, cho dù Hoa Tư cũng không có năng lực này.

Diệp Hạo rất xứng với hai chữ Thần Y a.

- Tiếp theo đến bệnh nhân cuối cùng.

Hứa Manh Manh ra ngoài phòng nói với những người xếp hạng đợi đến lượt mình.

Tất cả xôn xao.

- Tôi đã xếp hàng chờ chỗ này từ sáng sớm nay rồi.

- Đúng vậy a, sao có thể nói không chữa bệnh thì không chữa bệnh nữa.

- Có bác sĩ như thế này sao?

- Thân làm bác sĩ, chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của hắn, hắn không chữa bệnh là ý gì?

Hứa Manh Manh nghe những bệnh nhân này lên tiếng trách móc, sắc mặt dần trở âm trầm.

Lúc này, Diệp Hạo bấy ngờ đi ra.

- Diệp Hạo, họ…

Cô có chút khó chịu nói.

- Rất nhiều người nói con người vốn lương thiện, nhưng thực tế, nếu con người không có đạo đức lễ phép kiềm chế, có việc gì họ không làm được.

Diệp Hạo mỉm cười nói tiếp:

- Tại sao tôi chỉ thu phí năm trăm, bởi vì tôi xem đây như một lần giao dịch. Người có tiền thì đến, không có tiền thì không đến, chỉ đơn giản như vậy.

Nói đến đây, hắn tiến lên một bước chậm rãi cất cao giọng:

- Từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều, ròng rã mười giờ tôi chưa uống qua một giọt nước, chưa ăn một hạt cơm, tôi làm đến tình trạng này mà các người vẫn còn nói chuyện linh tinh. Tôi muốn hỏi mọi người một câu, tôi thiếu nợ các người cái gì à?

Giọng nói Diệp Hạo truyền xa hơn vài trăm mét.

Tất cả lập tức yên tĩnh lại.

- Trong các người, rất nhiều người ở bệnh viện cũng tốn mấy vạn, mấy chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn, mà tôi chỉ thu mọi người năm trăm tệ phí chữa bệnh. Các người có thể không nhớ tới tôi, nhưng chí ít đừng vô tình như vậy chứ?

- Thuật Ngân Châm Điểm Huyện cần tiêu hao nội lực và tinh thần, nên mệt mỏi không phải chỉ có thân thể thôi đâu.

- Còn có, tôi muốn nói cho các người một việc, lòng dạ tôi rất hẹp hòi nên người vừa mới châm chọc khiêu khích, tôi sẽ không chữa bệnh cho người đó nữa.

Sắc mặt những bệnh nhân vừa mới nhục mạ Diệp Hạo đại biến.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi có rất nhiều người cũng nhục mạ Diệp Hạo, trong lòng mới yên tâm hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play