Một đầu Husky

- ---------------------------------

- Thế nào?

Lâm Nhu Nhi khẽ giật mình hỏi lại.

- Một con Husky mà thôi.

Diệp Hạ cười đáp.

- Husky.

Lâm Nhu Nhi nhìn về phía xa, không lâu sau đó một con Husky ngây thơ dễ thương chạy về phía hai người.

Con Husky nhìn thấy hai người Diệp Hạo bắt đầu hưng phấn mà ngao ngao.

Diệp Hạo xoa đầu nó một cái.

- Gọi cái gì?

Husky ủy khuất kêu lên một tiếng rồi chạy tới bên cạnh Lâm Nhu Nhi, nó thè lưỡi với Lâm Nhu Nhi như muốn đòi làm quen.

Trong mắt Lâm Nhu Nhi lộ ra vẻ vừa sợ hãi lẫn vui mừng, cô duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve Husky, nó mười phần hưởng thụ sự vuốt ve đó, cái đầu nhỏ không ngừng cọ xát vào tay Lâm Nhu Nhi.

- Con Husky này thật đáng yêu.

Lâm Nhu Nhi yêu thương nói.

- Vậy mang nó về nuôi đi.

Diệp Hạo đề nghị.

- Không biết nó đã có chủ chưa?

Trong mắt Lâm Nhu Nhi tràn đầy sự yêu thích, nhưng cô sẽ không đoạt đi thứ của người khác.

- Con Husky này chắc đến từ thôn gần đây, chúng ta mang theo nó đi hỏi một chút thì biết.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Được.

Con Husky này rất thông minh.

Nó đi theo bên người Lâm Nhu Nhi, giống một gã vệ sĩ trung thành.

Đi được một đoạn thời gian, Lâm Nhu Nhi có chút mệt mỏi lên tiếng.

- Chúng ta nghỉ một chút đi.

- Đến đây, tôi giúp cô.

Diệp Hạo đưa tay cầm lấy tay Lâm Nhu Nhi.

Lúc này, Lâm Nhu Nhi cảm thấy một lực lượng nhu hòa tràn vào trong cơ thể cô, cả tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi lập tức được quét sạch, thậm chí cô còn cảm thấy toàn thân khỏe mạnh một cách kì lạ.

- Thật thần kỳ.

Lâm Nhu Nhi kinh ngạc thốt lên.

Việc này không phải lần đâu tiên nhưng cô vẫn không thể quen được cảm giác kì lạ này.

Dù sao nó cũng không giống với thế giới của một người bình thường.

- Võ giả cũng có rất nhiều thứ không thể làm được.

Diệp Hạo nói.

- Thật sao?

- Tiên Thiên cảnh trong mắt người bình thường cao không thể leo tới, nhưng trên thực tế cũng chỉ mới bắt đầu tu hành thôi.

Diệp Hạo chân thành nói với Lâm Nhu Nhi.

- Thật sao?

Lâm Nhu Nhi ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo.

- Tôi nghe Tiểu Lan nói Tiên Thiên cảnh rất hiếm nha.

- Bởi vì tầm mắt Tiểu Lan có hạn nên cho rằng thế.

- Ti Tiểu Lan đột nhiên đột phá đến cấp chín, có phải do cậu hỗ trợ không?

- Tại sao đoán là tôi?

- Tiểu Lan từng nói cô muốn đột phá cấp tám phải cần 3 năm, đột phá cấp chín phải cần 10 năm, về phần Tiên Thiên đời này chưa hẳn có hi vọng.

Lâm Nhu Nhi nhẹ giọng trả lời.

- Nhưng Tiểu Lan trong thời gian hai tháng ngắn ngủi đã đến cấp chín, bởi vậy tôi khẳng định Tiểu Lan có kì ngộ.

- Trước đó tôi không nghĩ ra cậu, nhưng sau khi biết rõ cậu là cao thủ Tiên thiên, tôi mới đoán việc đó do anh làm.

- Nhạy bén.

- Còn nữa.

- Cái gì?

- Tiểu Lan cùng và tôi chỉ có quan hệ thuê mướn, quan hệ của chúng tôi còn lâu mới sâu được như Tiểu Mai.

Lâm Nhu Nhi nói với Diệp Hạo:

- Tiểu Lam đột phá đến cấp chín, theo lý thuyết thì thù lao sẽ tăng lên hoặc kết thúc hợp đồng, nhưng cô ấy vẫn muốn đi theo tôi, bởi vậy tôi phỏng đoán anh và Tiểu Lan đã hoàn thành một giao dịch nào đó.

- Không sai, tôi trợ giúp Tiểu Lan tăng tu vi, đáp lại, cô ấy phải bảo vệ cô.

- Thật xin lỗi.

- Tại sao đột nhiên nói như vậy?

- Bởi vì tại hội trường đấu giá Bồng Lai, lập trường của tôi không kiên định như Chu Uyển Thanh.

- Nhưng lúc tôi gặp phải những lời công kích chửi bới từ internet, cô đã thuê rất nhiều cao thủ máy tính cưỡng ép xóa topic, cũng không tiếc tiền kêu những cự đầu internet trong nước không được đăng những bài viết bất lợi cho tôi mà.

Lâm Nhu Nhi ngạc nhiên hỏi:

- Sao cậu lại biết thế?

- Tôi còn biết công ty của cha tôi ở Giang Nam ngày càng phái triển bởi vì cô bí mật bày mưu kêu không ít công ti kiến trúc đặt trước một đống đơn hàng, đúng chứ?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nhờ điều này, công ty của ba tôi đã mở thêm được ba chi nhánh trong nửa năm ngắn ngủi, đơn đặt hàng của công ty phải xếp lịch đến ba năm sau.

Lâm Nhu Nhi trừng lớn hai mắt.

Những việc này cô đều bí mật làm, ngoại trừ Tiểu Mai, không còn người nào biết rõ những chuyện đó cả.

Nhưng Diệp Hạo cậu ấy làm sao biết rõ như thế?

Kì thật những sự việc này trước đó Diệp Hạo cũng không biết, nhưng theo thời gian, thân phận hắn càng lên cao, bên người cha mẹ hắn cũng xuất hiện rất nhiều nhân viên bảo vệ, có thể nói cho dù xuất hiện những sự việc không hợp lý nào, bọn họ cũng đều sẽ điều tra cặn kẽ.

Lúc nghe những tin tức này, Diệp Hạo cũng thổn thức không thôi.

Hắn cho đến bây giờ cũng không hề nghĩ rằng Lâm Nhu Nhi đã vìhắn làm nhiều việc như vậy.

Nếu không phải bản thân chủ động nói ra, chỉ sợ thiếu nữ tâm lan huệ chất cả đời cũng sẽ không nói ra.

- Tôi còn có con đường của bản thân.

- Tôi nghe nói Tiên Thiên cao thủ có thể thành lập một môn phái của riêng mình đúng không?

- Đúng.

- Đến lúc đó có không ít người ném cành o liu cho cậu đó.

- Cô cảm thấy hiện tại còn ai dám ném cành ô liu cho tôi chứ?

Lâm Nhu Nhi lúc này mới nhớ đến việc Diệp Hạo đã đắc tội Tiếu gia.

- Cậu đắc tội Tiếu gia vậy …

- Không đâu.

- Tại sao?

- Bây giờ Tiếu gia dám ra tay thì chân chính tự tìm đường chết.

- Nhưng sau này khó mà chắc được việc Tiếu gia có ra tay hay không.

- Cô cảm thấy tôi đã đến Tiên Thiên cảnh tất cả đều dựa vào bản thân sao?

- Đúng rồi nhỉ.

Lâm Nhu Nhi đột nhiên ý thức được có một số chuyện bản thân vẫn chưa nghĩ tới.

Diệp Hạo tuổi còn trẻ đã tu luyện đến Tiên Thiên chi cảnh, chẳng lẽ phía sau cậu ấy không có thế lực?

Tuổi Tiếu Quang còn muốn lớn hơn Diệp Hạo nữa.

Nhưng Tiếu Quang hình như cũng chưa đến Tiên Thiên chi cảnh, phải biết rằng phía sau Tiếu Quang chính là toàn bộ Võ Đạo thế gia a.

Diệp Hạo có thể đạt được tu vi như thế ở cái tuổi này, rõ ràng thế lực phía sau Diệp Hạo không hề đơn giản?

Nghĩ tới đây, Lâm Nhu Nhi đột nhiên hiểu ra, tại sạo Phương gia chậm chạp không ra tay.

Không phải cố kỵ ảnh hưởng của dư luận, cũng không phải không muốn ra tay, mà không dám vọng động a.

Phương gia có thể không quan tâm Diệp Hạo, nhưng không thể không quan tâm đến thế lực sau lưng hắn.

- Ếch ngồi đáy giếng.

Lâm Nhu Nhi nói khẽ.

Toàn bộ cao tầng Ma Đô chỉ biết được sự cường đại của Phương gia và Tiếu gia.

Nhưng chả ai lại nghĩ đến phía sau Diệp Hạo có gì cả.

Đương nhiên cũng không phải không có ai nghĩ đến, nhưng bọn họ không dám tham gia vào chuyện này.

Dù Phương gia, Tiếu gia hay thế lực phía sau Diệp Hạo cũng không phải những gia tộc mà họ có thể trêu chọc được.

- Cho nên mới nói cô không cần lo lắng đến an toàn của tôi.

Diệp Hạo cười nói.

Sau nửa giờ đi, hai người thấy xa xa có một cái thôn.

Con Husky nhìn thấy thôn này, hưng phấn gào to.

Rất nhanh, ba con khác nhìn rất giống Husky gào thét chạy tới.

Bốn con Husky đùa giỡn cùng một chỗ.

Chốc lát sau đó một trung niên chất phác đi tới:

- Tiểu Tứ, ngươi lại chạy lung tung rồi.

- Xin hỏi đây là đâu?

Diệp Hạo hỏi.

- Nơi này là An Huy Nãng San.

Trung niên trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play