Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Tôi hiểu rồi.

Diệp Hạo khẽ nói.

- Các công ty dạng này chúng ta không thể kiểm soát được nó hết đâu.

- Nếu chúng ta muốn mở rộng phần mềm để mọi người cùng đầu nhập tài chính vào sợ phải cần đến trăm triệu trở lên.

- Cần nhiều tiền vậy ư?

- Nhưng lợi nhuận thu lại rất lớn.

- Tôi sẽ chuyển cho chị 10 ức, còn lại cứ để tôi lo.

Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên nói.

- Bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải kiểm soát công ty trong tay.

- Ừ. Tôi biết rồi!

Đầu tư bỏ vốn sẽ thu được rất nhiều lợi ích, đạo lý này Đường Phiên Phiên hiểu rõ, nhưng vốn đầu tư càng nhiều, nguy cơ tiềm ẩn cũng tỉ lệ thuận với nó.

Cô cân nhắc đến việc đầu tư bỏ vốn cũng bởi vì trăm triệu tài chính nghe qua quá dọa người.

Diệp Hạo sau khi đi ngoài liền gọi điện cho Trương Kình Tùng và Lục Hành Vân.

Trương Kình Tùng, người phụ trách tại Hội Sở Bồng Lai, còn Lục Hành Vân phụ trách tại Tửu Điếm Bồng Lai.

Nghe Diệp Hạo cần tiền cả hai vị phụ trách ngay lập tức chuyển tiền vào tài khoản hắn.

10 triệu!

Hai tập đoàn này là con gà đẻ trứng vàng.

Nhưng mà để xuất ra được trăm triệu, sẽ làm một vài người khó chịu.

Sau đó Diệp Hạo chuyển 10 ức vào tài khoản Đường Phiên Phiên.

Thật ra tiền trong tay Diệp Hạo cẫn còn 30 – 40 triệu, bất quá đây là tiền vốn mà Diệp Hạo chuẩn bị đầu tư cho Minh Nguyệt an dưỡng.

- Bây giờ kiếm tiền như thế nào đây?

Diệp Hạo vuốt cằm tự hỏi.

Với thân phận của hắn bây giờ chỉ cần hô một cái sẽ có vô số phú hào đứng ra xin cấp tiền cho.

Nhưng với điều kiện, hắn phải lấy thân phận lão bản Hội Sở Bồng Lai đứng ra.

Mà Diệp Hạo lại không muốn thiếu nhân tình những người này.

Thời điểm Diệp Hạo đang suy nghĩ, tiếng chuông di động vang lên.

- Nói thật, tôi không muốn nghe giọng anh chút nào.

- Sao thế?

- Mỗi khi anh tìm đến tôi, chả bao giờ có mục đích tốt đẹp gì cả.

- Hắc hắc, theo tôi đến Miến Điện

- Đến nơi khỉ ho cò gáy đó làm gì?

- Tà Đạo Lão Ẩu xuất hiện.

- Anh làm sao tra ra được?

- Một Sư Đệ ở Miến Điện trong lúc tuần tra đã phát hiện ra hành tung của ả, đáng tiếc tu vi của sư đệ không cao bị ả dọa chạy mất.

- Khi nảo khởi hành.

- Ngay bay giờ.

- Tôi vẫn còn một trận tranh tài, anh đợi tôi thêm mấy giờ nữa đã.

- Cũng được.

Diệp Hạo thật muốn chém chết cái tên tiểu đạo sĩ này a, mỗi lần hắn ta gọi là không có chuyện gì tốt cả.

Tiếp xúc nhiều để hắn ta tra rõ thân phận của hắn, có trời mới biết chuyện gì sẽ phát sinh.

Chôn trước khi nó đẻ trứng, đạo lý này hắn vẫn rất hiểu.

Khi vừa tới trường Diệp Hạo được Hoa Tư mời vào văn phòng Hiệu Trưởng.

- Diệp Hạo, thầy giới thiệu với em một chút, vị này là Hội Trưởng Hiệp Hội Tính Nhẩm, Cảnh Tinh Cảnh hội trưởng.

Cảnh Tinh nào dám làm dáng trước mặt Diệp Hạo.

- Không ngờ Tính Nhẩm Tông Sư tuổi lại trẻ như vậy.

Diệp Hạo bắt tay Cảnh Tinh rồi đáp

- Em chỉ là một học sinh bình thường, Cảnh Hội Trưởng quá lời rồi.

- Nhưng bây giờ cậu không còn là một học sinh nữa rồi.

- Hửm?

- Hiệp Hội Tính Nhẩm J Quốc suất lĩnh Mitsuno đến đây, tên đó đang hướng đầu mâu về phía cậu.

- Thời điểm?

- Đang được an bài.

- Sau cuộc tranh tài, em phải lập tức đến Miến Điện

- Cậu đến đó để làm gì.

Cảnh Tỉnh khẽ giật mình hỏi lại.

- Một chút việc cá nhân.

- Có thể trì hoãn hay không?

Diệp Hạo lắc đầu.

- Nếu như vậy chúng ta bên này sẽ cố gắng kéo một chút thời gian.

Các quan viên Trung Quốc vô cùng am hiểu việc câu giờ này a.

- Vâng

- Đã chuẩn bị đầy đủ?

Hoa Tư hỏi.

- Cài này cũng cần phải chuẩn bị à?

Diệp Hạo cười nói.

Hoa Tư lập tức im lặng.

Đại Học Sankt – Peterburg cử ra ra hai học sinh tham gia tranh tài y học, Monty và Demy.

Demy là một nử tử tiêu chuẩn kiểu Tây Âu, con ngươi xanh biếc như hổ phách quyến rũ mê người, bờ môi gợi cảm, đặc biệt là hai trái dùa trước ngực, vũ khí sát thương cực lớn với vô số nam nhân a.

Một cô gái rất xinh đẹp, còn là một tài nử.

Cô vừa xuất hiện, vô số nam sinh Đại Học Trung Y la hét ầm ĩ.

Demy nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười mê ngưởi.

Mà sắc mặt Monty không tốt chút nào, hắn cảm thấy Demy không giữ ý tứ gì cả.

Mà ngay lúc này, một chùm ánh đèn chiếu lên một nam một nữ.

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo.

Toàn trường điên cuồng hô to cái tên này, hoa khôi Hứa Manh Manh đứng bên cạnh còn không được chú ý đến nữa.

Hứa Manh Manh mỉm cười nhìn vạn chúng chú mục vào thân ảnh đứng bên cạnh.

Nam nhân thế này mới đúng là nam nhân.

Có thế cầm tay cậu ấy đi hết cuộc đời này sẽ hạnh phúc tới cỡ nào a.

Diệp Hạo và Hứa Manh Manh vừa mới đến, toàn trường liền bỏ bên Demy mà đi qua phía hắn.

- Rất hân hạnh được làm quen với cậu, tôi tên Demy.

Demy nhìn chắm chằm Diệp Hạo, trong mắt hiện lên dục vọng muốn chinh phục mãnh liệt.

- Diệp Hạo.

Diệp Hạo vừa nói đưa tay lên bắt tay Demy một cái.

- Ở Tây Âu, không cần phải bắt tay khi gặp mặt đâu.

Demy hiếp mắt cười nói.

- A!

Diệp Hạo muốn rút tay lại nhưng bị Demy nắm rất chặt.

- Chẳng lẽ cậu không biết ở Tây Âu có lễ ôm khi gặp nhau sao?

Demy nói xong, đặt tay phải lên vai Diệp Hạo, tay trái lên eo hắn, sau đó đưa cạ bộ ngực khủng của mình lên người Diệp Hạo một cái mới nghiêng qua bên trái rồi ôm hắn vào người, cô ghé bở mới đến bên tai Diệp Hạo, hơi thở như lan nói.

- Đã học xong chưa?

- Vẫn chưa…

Diệp Hạo mỉm cười đáp lời.

- Không việc gì, tôi sẽ dạy lại cậu một lần nữa.

Demy cười ha hả đáp.

Ôm lễ cần phải tả hữu ôm vào nhau.

Đám nam sinh phía dưới đầy vẻ hâm mộ nhìn một màn trên này.

- Tôi muốn thử một cái a.

- Cô có thể dạy cho tôi được không?

- Kích thích quá đi à, nhìn cặp vếu ẻm kìa.

Gương mặt Demy dán ở trên gương mặt của Diệp Hạo củng thời điểm đó một ngón tay nàng nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn tên tay xuống rồi hướng về phía lưng của Diệp Hạo nhấn một cái.

Diệp Hạo cảm thấy xong lưng khẽ đau nhói một cái.

Lúc này Demy thổi tai Diệp Hạo một cái.

- Hiện tại đã học xong chưa?

- Vẫn chưa.

- Nếu cậu thích, tôi có thể dạy cậu mỗi ngày.

Demy mị nhãn như tơ đánh mắt cho Diệp Hạo một cái

Nhưng vấn đề là anh phải thuộc về em.

Toàn trường xôn xao.

Má ơi, nhỏ này bạo thế, trực tiếp gạ Diệp Hạo kìa.

Nữ nhân Tây Âu quả rất mạnh bạo như truyền thuyết.

Hứa Manh Manh nhìn Demy với ánh mắt bất thiện.

Trong ánh mắt mong chở của Demy, Diệp Hạo cười ha ha lên tiếng.

- Thôi hết giờ chơi rồi.

- Sao thế?

Diệp Hạo chỉ cặp hung khí trên người của Demy.

- Thứ này của cô không đồng nhất!

- Ý anh là sao?

Demy ngờ vực hỏi lại.

- Đến khi tranh tài kết thúc, cô sẽ hiểu.

- Bây giờ tiết lộ một chút không được à?

- Đến lúc đó tôi sẽ cho cô một phần lễ vật.

Diệp Hạo trừng mắt với Demy.

- Thật?

Demy kinh hỉ.

- Thật chứ!

- Tôi rất mong chờ.

- Tôi cũng mong chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play