Đôi mắt đẹp của Trương Lan liếc Diệp Hạo một cái, ha ha cười nói.
- Cô khẳng định có không ít phiền não à?
- Tại sao nói như vậy?
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Traile
- Trường học chúng ta thích cô không có 1000 cũng có 800 a?
- Thật ra cũng không có mấy người.
- Lừa đảo.
- ...
Monty nhìn Trương Lan và Diệp Hạo thân thiết nói chuyện cũng hiểu ra cái gì đó.
- Tôi nghĩ cậu là nam sinh mà vị tiểu thư xinh đẹp này thích.
Monty nhìn chằm chằm Diệp Hạo, cất cao giọng nói.
- Tiếng Trung.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Cậu không biết tiếng Anh hả?
Monty khẽ giật mình.
- Nơi này là Trung Quốc vì sao phải nói tiếng Anh.
Diệp Hạo hỏi lại Monty.
- Tôi quen dùng tiếng Anh rồi.
Monty nghe Diệp Hạo nói vậy đã biết rõ đối phương không phải không biết tiếng Anh mà cố ý như thế.
Thực tế cũng không thể nào không biết tiếng Anh được.
Đại học Trung Y rất gần với Sáu Đại Học Phủ nha.
Có thể đậu vào trường này, lấy đâu ra mấy người tiếng Anh không tốt.
Diệp Hạo ha ha cười ra tiếng.
- Anh có ý gì?
Diệp Hạo liếc nhìn Monty.
- Cậu…
Monty hung hăng thở một hơi.
- Tôi có thể biết tên cậu được không?
Lúc này, Monty nói tiếng Trung.
Ngôn ngữ thông dụng trên thế giới hiện nay ngoại trừ tiếng Anh còn có tiếng Trung.
Monty nói tiếng Trung cũng rất tốt.
- Đi thẳng vào vấn đề đi.
- Được, tôi rất thích những người trực tiếp như cậu.
Monty nhìn chằm vào Diệp Hạo nói.
- Tôi muốn quyết đấu với cậu.
Khóe môi Diệp Hạo không khỏi lộ ra vẻ trào phúng.
Monty giật mình.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được toàn trường hiện giờ cũng đều đang chế giễu hắn.
Chế giễu bản thân không biết tự lượng sức mình.
Tình huống sao đây?
Monty đương nhiên không biết video Diệp Hạo cho đám hơn mười sinh viên Mạnh Vĩ Ngôn ăn hành rồi.
Tất cả bọn họ hiển nhiên không cho rằng Monty có thể làm đối thủ của Diệp Hạo.
- Quyết đấu?
- Tôi cùng cậu so tính nhẩm.
- Tiếp tục.
Vô luận so cái gì, Diệp Hạo đều tự tin mình có thể thắng được đối phương.
- Người nào thắng, tiểu thư xinh đẹp này sẽ thuộc về người đấy.
Monty chỉ vào Trương Lan nói.
- Đầu anh có vấn đề hả?
Diệp Hạo đánh gãy lời Monty.
Nói câu này, Diệp Hạo nhìn qua hiệu trưởng đại học Sankt-Peterburg hỏi lại.
- Đây thực sự là học sinh ưu tú của đại học Sankt-Peterburg các nguời à?
Sắc mặt Hiệu Trưởng bên Đại Học Sankt-Peterburg thật không tốt lắm.
Ông ta sao không nghe ra giọng nói trào phúng của Diệp Hạo chứ.
- Monty, trở lại vị trí của mình đi.
Monty nhìn thoáng qua hiệu trưởng rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt cậu ta vẫn rơi trên người Diệp Hạo.
- Tôi không phải không dám đánh cược, mà tôi sẽ không lấy bạn của mình ra cược.
Diệp Hạo gằng từng chữ với Monty.
- Không dám là không dám, kiếm cớ làm cái gì?
- Chúng ta đổi loại cược khác đi.
- Cược gì?
- Ai thua thì quỳ xuống nói tôi phục rồi trước toàn trường này.
Lời Diệp Hạo nói khiến tất cả học sinh cười ha hả.
- Đúng, quỳ xuống nói tôi phục rồi!
Ánh mắt Monty không khỏi sáng lên.
Hắn tin tưởng, nếu Diệp Hạo quỳ xuống chịu phục, sau này cậu ta không thể tiếp tục trong đại học Trung Y nữa, đến lúc đó Trương Lan chắc chắn sẽ bỏ hắn.
- Có vấn đề gì không?
- Không vấn đề!
Monty hưng phấn trả lời.
Cho tới bây giờ, Monty cũng không nghĩ qua bản thân mình sẽ thất bại.
Diệp Hạo mỉm cười, nhìn học sinh ở khán đài lớn tiếng nói:
- Tôi sợ, chút nữa tôi thắng đối phương lại giở trò bảo đây chỉ là câu nói đùa, vì tính công bằng, mấy đứa hãy cầm điện thoại lên mà thỏa thích quay chụp đi.
- Mọi người phát lên weibo hay diễn đàn nào đó, quay làm sao để người khác nhớ rõ khuôn mặt đẹp trai của tôi nha!.
Lời Diệp Hạo nói khiến toàn trường đều cười rộ lên.
- Diệp Hạo, quá thú vị!
- Tôi còn tưởng cậu ta là người kiệm lời ít nói đấy chứ.
- Diệp Hạo, tôi yêu cậu!
- Diệp Hạo, em muốn sinh con cho anh a.
Sau khi thanh âm hạ xuống, Hoa Tư cười công bố.
- Tranh tài tính nhẩm chia làm hai phần, thi đấu đoàn đội và thi đấu cá nhân. Trận đầu tiên là phần thi đấu đoàn đội.
Hoa Tư chỉ màn hình to lớn phía sau nói tiếp.
- Trước mắt mọi người sẽ xuất hiện một trăm đề toán, trong vòng 3 phút bên nào đạt được điểm cao nhất sẽ chiến thắng.
- Bầy giờ bắt đầu!
Hoa Tư vừa nói xong, trên màn hình xuất hiện một trăm đề toán.
Màn hình lớn được chi làm bốn phần chiếu tình hình làm bài trực tiếp của nhóm Diệp Hạo và Monty.
Diệp Hạo và Trương Lan đã thương lượng từ trước.
Trương Lan làm 50 bài trước, Diệp Hạo làm 50 bài sau.
Một nữ sinh nhìn đề thi thứ nhất liền hoảng sợ bưng kín miệng không dám ho he thành tiếng.
Cô vừa mới tính được con số thứ ba thì Monty đã viết xuống đáp án.
- Cái này cũng quá nhanh đi.
- Thi tính nhẩm mà, không nhanh chắc ăn cám hết à!
- Mình chỉ không ngờ tính nhẩm lại khủng bố như vậy thôi.
- Mọi người nhìn Diệp ca của chúng ta kìa.
- Tốc độ gì đây?
Học sinh toàn trường khiếp sợ vô cùng khi nhìn thấy Diệp Hạo liên tục viết đáp lên trên bảng.
- Tính nhẩm chia làm 9 đẳng cấp, mà 9 đẳng cấp này lại có ba chức danh, tính nhẩm sư, tính nhẩm đại sư và tính nhẩm tông sư.
Một học sinh thuộc Hiệp hội tính nhẩm trầm giọng lên tiếng giải thích.
- Trương Lan mới nhận giấy chứng nhận Tính nhẩm sư cấp hai, mà vị Monty rất có thể đạt đến Tính Nhẩm Sư cấp ba, nhưng Diệp Hạo … với tộc độ giải đề của cậu ấy, khẳng định đã đạt đến Tính Nhẩm Đại Sư, có khả năng rất lớn là Cấp 2 thậm chí Cấp 3 Tính Nhẩm Đại Sư.
- Bình thường, hai học sinh dù hợp tác tốt đến đâu cũng không thể giải hết 100 đề toán trong vòng 3 phút đâu, nếu không hiệu trưởng Hoa Tư cũng sẽ không lấy điểm đoàn thể đạt được để tính toán thắng thua, bởi vì trên lý thuyết, bọn họ không thể tính toán ra sai kết quả.
- Trời ơi, Diệp Hạo đã làm đến câu thứ ba mươi rồi, nhưng mới qua 30 giây thôi.
- Diệp Hạo muốn sáng tạo ra thêm một kỳ tích à?
- Thiên tài đúng là thiên tài a.
Diệp Hạo viết lên đáp án câu thứ 50, sau đó dừng lại.
Hắn thấy Trương Lan mới chỉ làm tới câu 16, hắn chần chờ một chút rồi tiếp tục làm các câu phía trên.
Trong mắt Trương Lan chỉ chuyên tâm tới những con số, khi nàng chuẩn bị viết câu thứ 22 mới giật mình nhận ra câu đó đã có đáp án.
Ánh mắt Trương Lan quét qua toàn bộ đề thi mới phát hiện tất cả đề đã làm xong.
- Anh…
Ánh mắt Trương Lan đầy vẻ khiếp sợ.
Diệp Hạo cười cười.
- Đã qua 2 phút.
- Toàn ngược Đại Học Sankt-Peterburg.
- Tôi đang chờ thời điểm Monty quỳ xuống nói tôi phục rồi đây!
- Tôi còn nhớ được năm đó, đại học Sankt-Peterburg điên cuồng không có giới hạn, lần này tôi phải nhìn xem kết cục của của bọn họ như thế nào a?
Đám sinh viên đều nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vì nếu bàn lớn tiếng quá sẽ ảnh hướng đến sự tập trung của hai đội đang tranh tài trên kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT