Lam Tiểu Điệp chần chờ một chút rồi móc điện thoại ra.
Nhưng đúng lúc này, thanh niên kia nhanh chân bước đến bắt lấy cánh tay cô.
- Cho cưng chút thể diện mà cưng không cần!
Hắn nhìn Tiểu Điệp nói.
Lam Tiểu Điệp hoảng sợ.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người nhanh chóng vọt tới chặn lấy cánh tay của hắn.
- Màu muốn làm gì?
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn thanh niên.
- Tụi bây còn đứng đó làm gì?
Thanh niên kia chỉ vào Diệp Hạo quát.
- Làm thịt thằng này cho tao!
Cánh tay của hắn bị Diệp Hạo nắm không động đậy được.
- Dừng tay.
Chu Uyển Thanh quát lớn.
Thanh niên thấy Chu Uyển Thanh đang đi tới, mắt không khỏi sáng lên.
- Không ngờ ở đây còn có thể đụng phải cực phẩm mĩ nhân như thế a.
Hắn vui vẻ nói.
Chu Uyển Thanh vô luận tướng mạo hay khí chất đều muốn hơn Lam Tiểu Điệp vài phần.
Diệp Hạo nhìn thấy Chu Uyển Thanh tiến đến cũng thuận thế buông thanh niên kia ra.
Lúc này, Chu Uyển Thanh đến trước mặt thanh niên kia hỏi.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
- Nếu cô bồi tôi uống một chén, tôi sẽ nói cho cô biết.
Vừa nói cánh tay hắn cũng chuẩn bị sờ soạng khuôn mặt Chu Uyển Thanh.
Cô không hề động đậy mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn, nhưng Quắc Quắc bên cạnh lại dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy năm ngón tay của thanh niên, sau đó hơi dùng sức một chút.
Răng rắc!
Năm ngón tay của hắn đều bị bẻ gãy, sáu tên bảo tiêu xung quanh đều ngơ ngác.
Không ai nghĩ đến một thiếu nữ vô hại lại bá đạo như thế, nhưng lúc này bọn họ nhất định phải đánh trả.
Một đòn đập tới, Quắc Quắc dữ tợn cười một tiếng, cô như thiểm điện tung ra một cước.
Phát sau mà đến trước!
Một cước này chuẩn xác đập vào người một bảo tiêu.
Khuôn mặt người nọ cứng lại, hắn như một con diều lảo đảo lui về phía sau.
Năm tên bảo tiêu còn lại ngừng bước chân sau khi nhìn thấy đồng bọn mình bị đá ra xa hơn mười mét.
- Tình huống gì đây? Cô gái này là Võ lâm Cao thủ à?
- Đến đây!
Quắc Quắc ngoắc ngoắc ngón tay mời năm tên bảo tiêu còn lại.
- Cô có biết vị này là ai không?
Một Bảo Tiêu chỉ vào người thanh niên nói.
- Chẳng cần biết hắn là ai, Chu Uyển Thanh tôi đều chấp hết!
Chu Uyển Thanh lạnh lùng nhìn thanh niên kia một cái nói tiếp.
- Cậu hiện tại có thể gọi thêm người tới.
- Cô chờ đó.
Thanh niên tức tối nhìn Chu Uyển Thanh một cái rồi móc điện thoại trong túi ra.
- Lão Đại, em bị người ta đánh a!
Thanh niên rất nhanh bấm gọi một dãy số.
- Đứa nào ăn tim gấu dám đánh chú?
- Một cô gái tên Chu Uyển Thanh.
- Chu…chú nói người nào?
- Chu Uyển Thanh ạ.
- Nhị Cẩu, về sau chú dừng nói tôi là Lão Đại của chú nữa.
- Tại sao?
- Chú có biết Chu Uyển Thanh là ai không? Đại tiểu thư Chu Thị Ngân Hàng.
Bên kia gào thét mắng to.
- Một trong ba nhà mạnh nhất Ma đô này, chú dĩ nhiên muốn tìm đường chết nên mới trêu chọc vị đại tỷ này.
Nhị Cẩu choáng váng, hắn không ngờ Chu Uyển Thanh lại có địa vị lớn như vậy.
- Em… Lão Đại…Em bây giờ nên làm gì?
- Còn có thể làm gì?
Bên kia phẫn nộ quát.
- Mặc kệ chú dùng biện pháp gì, tóm lại phải khiến Chu Uyển Thanh nguôi giận.
Nhị Cẩu nhìn Chu Uyển Thanh ung dung cao quý, khuôn mặt bắt đầu thay đổi.
- Chu đại tiểu thư, đại nhân không chấp tiểu nhân, tạm tha tôi lần này được không?
Chu Uyển Thanh liếc Nhị Cẩu một cái rồi quay sang nói với Lam Tiểu Điệp.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
- Lúc tôi đang đi dạo thì hắn lôi kéo cưỡng ép muốn tôi theo hắn vào phòng.
Lam Tiểu Điệp chân thật kể sự tình lại một lượt.
Lam Tiểu Điệp cũng ý thức được Chu Uyển Thanh trước mắt không phải người đơn giản.
Đi dạo cùng Lam Tiểu Điệp còn có một nữ sinh, lúc Nhị Cẩu nỗ lực kéo Lam Tiểu Điệp đi, nữ sinh này vội vàng đi mời cứu binh.
Lúc đó Chu Hiểu mới lao đến.
Chu Hiểu đi lên cho Nhị Cẩu một bạt tai, nhưng sau đó sáu tên bảo tiêu xuất hiện, đám học sinh này chưa bao giờ gặp qua tình huống nào như thế nên tất cả đều không giám xuất thủ.
Đó cũng là lí do vì sao Diệp Hạo đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Nhị Cẩu đang quấn lấy Chu Hiểu.
- Tự vả miệng một trăm cái.
Ánh mắt Chu Uyển Thanh rơi lại lên người Nhị Cẩu
- Nếu dám làm qua loa thì….
Chu Uyển Thanh không nói tiếp nhưng Nhị Cẩu đã hiểu hàm ý trong đó.
Ba!
Hắn không nghĩ ngợi, giáng một bạt tai xuống mặt mình.
Ba!
Nhị Cẩu dùng sức.
Bạt tai thứ hai xé rách khóe miệng.
- Đánh xong một trăm cái, sau đó chuyện này dừng ở đây!
Chu Uyển Thanh thản nhiên nói.
- Nếu có ý định trả thù, thì đừng trách tôi vô tình.
- Không dám, không dám, không dám.
Nhị Cẩu lắm bắp đáp lời.
Chu Uyển Thanh lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lam Tiểu Điệp.
- Đây là danh thiếp của tôi, sau này có việc gì thì hãy gọi số này.
Chu Uyển Thanh nói khẽ.
Lam Tiểu Điệp dùng hai tay tiếp nhận danh thiếp, trong mắt đầy kinh sợ.
Bởi vì tấm danh thiếp của Chu Uyển Thanh được chế tạo bằng vàng 24K thuần nha.
- Chu Uyển Thanh, tiểu thư Chu Thị ngân hàng và Chu Thị châu báu.
Diệp Hạo cười nói.
- Tiểu Điệp sau này tốt nghiệp có thể đi tìm Uyển Thanh.
Chu Thị ngân hàng Ma Đô không ai không biết, Chu Thị Châu Báu càng quen thuộc hơn với người Ma Đô bởi vì chất lượng ở đây đều đạt tiêu chuẩn Châu Âu.
Lam Tiểu Điệp giật nảy mình. Bây giờ cô mới ý thức được danh thiếp trong tay có ý nghĩa gì.
Có tấm danh thiếp này, bản thân có quan hệ với Đại tiểu thư Chu gia, dù cô tùy tiện an bài cho mình một chức vị cũng đủ cho bản thân phấn đấu cả một đời.
Trên mặt Chu Soái lộ ra vẻ hâm mộ.
- Đa tạ!
Lam Tiểu Điệp nói khẽ.
Chu Uyển Thanh cười cười.
- Cái này để mở rộng quan hệ xã hội a!
Diệp Hạo cảm khái.
- Lời này có ý gì?
Chu Uyển Tanh cười hỏi.
- Cô thấy hai ta quen nhau cũng được một đoạn thời gian rồi mà tới cả số điện thoại của cô tôi cũng không biết a.
- Cậu không hỏi mà.
- Tôi không hỏi là không cho tôi biết à?
- Được rồi, cho cậu!
Chu Uyển Thanh nói xong muốn lấy một tấm danh thiếp ra, Diệp Hạo lại lắc đầu cười,
- Tôi cũng không định đi theo cô, cô đưa danh thiếp làm cái gì?
- Diệp Hạo!
Đôi mi thanh tú của Chu Uyển Thanh nhăn lại.
Đám người Chu Hiểu nhìn Diệp Hạo nói chuyện thân mật với Chu Uyển Thanh đều hoảng sợ không nói nên lời.
- Diệp Hạo lại quen biết Đại tiểu thư Chu Gia a?
- Khinh Y, Khinh Y, cô là danh thủ quốc gia – Khinh Y
Sau khi Chu Soái nhìn đám oanh oanh yến yến xung quanh Uyển Thanh chợt kích động hô to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT