Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Lãnh Tuyết trầm mặc.

Cô hiện tại còn là cô trước kia sao?

Lãnh Tuyết không biết.

Dù cô đã cố gắng thoát khỏi đó một lần, nhưng cuối vẫn phải trở về Lãnh gia.

Vận mệnh giống như một thanh gông xiềng, giam cầm cô trong một địa phương nho nhỏ nào đó trên thế giới này. Đi không ra, chỉ có lay hoay trong đó.

Khi 4 tiết buổi sáng kết thúc, thời điểm Diệp Hạo vừa mới đứng dậy, Trương Lan thanh tú động lòng người đi đến trước mặt hắn.

- Hiện giờ trong người tôi không có một đồng, có thể mời tôi ăn một bữa không?

Trương Lan đáng thương lên tiếng nhờ vả.

Mà điều này có thể xảy ra sao? Đương nhiên là không rồi!

Cái này bất quá chỉ là một loại thủ đoạn tiếp cận của ẻm thôi.

Diệp Hạo nhìn ánh mắt chờ mong của người đẹp trước mặt, chần chờ một chút nhưng vẫn cười nói.

- Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn.

- Tôi muốn ăn một bữa tiệc lớn cơ.

- Ăn no bụng được rồi còn đèo bồng!

- Quán cơm ăn không ngon tý nào.

- Thức ăn được tự chọn mà, thiếu gì món chứ!

- Nhưng tôi không thích thế!

- Vậy ăn cơm Tây đi!

- Người ta không thích cơm Tây.

- Vậy cô muốn ăn cái gì?

- Tôi muốn ăn một bữa tiệc thật lớn.

Trương Lan cười híp mắt nói.

- Vậy đi theo tôi!

- OK nà!

- Cô không sợ tôi bán cô cho người ta à?

- Tôi tin tưởng anh.

Trương Lan nghiêm túc lên tiếng đáp.

Diệp Hạo không dám nhìn mắt cô nàng nữa.

Tiết tấu tấn công của cô quá dồn dập, càng lúc càng nhanh, cho dù Diệp Hạo cũng có cảm giác không chống đỡ nổi a.

Sau khi hai người vừa ra khỏi phòng đã thấy Hứa Manh Manh sớm đứng đợi ngoài cửa.

- Trưa này tôi mời khách, Manh Manh đi cùng luôn đi a.

- Tốt lắm!

Hứa Manh Manh cười nói.

Nhưng trong lòng Lan ta chả vui tẹo nào, cái này đúng kịch bản phải là chỉ có cô và Diệp Hạo ở cùng một chỗ thôi! Nhưng vì phép lịch sự, cô lại không thể nói gì.

Kỳ thật, dù Hứa Manh Manh hay Trương Lan đều biết rõ tồn tại của đối phương, nhưng chỉ ngầm hiểu và thừa nhận lẫn nhau thôi!

Diệp Hạo mang hai người đi vào một quá bún thập cẩm cay trước cửa trường.

- Bữa tiệc lớn mà anh nghĩ là đây ấy hả?

Trương Lan kinh ngạc lên tiếng.

- Nghe nói quán này rất ngon, nhưng tôi chưa bao giờ nếm thử cả!

Diệp Hạo cười cười nói.

- Hôm nay có hai vị đại mỹ nữ bồi tiếp, nên phải ăn thử một hai xem thế nào!

- Vậy tôi cần phải ăn nhiều một chút mới được!

Hứa Manh Manh vừa cười vừa nói, cô nàng thật sự không để ý việc ăn cái gì đâu, chỉ cần có thể cùng Diệp Hạo cùng một chỗ, cho dù ngồi mút ngón tay cũng cảm thấy ngon a.

Nhưng khi cả ba ngồi chưa được nóng đít, một tiếng trào phúng vang lên.

- Hứa Manh Manh cô cự tuyệt tôi chỉ vì cùng hai người bần cùng này ngồi đây ăn búng thập cẩm cay?

Hứa Manh Manh ngẩng đầu nhìn thanh niên nói chuyện một cái đáp.

- Tôi làm gì kệ tôi, đâu có liên quan gì đến anh!

Sắc mặt Hứa Manh Manh không vui đáp.

- Sao lại không liên quan chứ?

Thanh niên lạnh lùng nhìn Diệp Hạo kế bên quát.

- Tiểu tử, cách nữ nhân của tao ra xa một chút.

- Đừng quấy rầy tao ăn cơm.

Sắc mặt Diệp Hạo không vui nói, hắn chỉ muốn tận hưởng không khí yên bình thôi mà cũng không yên nữa.

- Tiểu tử, mày rất ngông cuồng đó.

Lúc thanh niên tiến lên một bước đang muốn chộp bả vai Diệp Hạo, Trương Lan như thiểm điện đứng lên, tung một cước vào mắt cá chân của hắn, sau đó thuận thế dẫn đầu hắn đập vào bàn một cái.

Bịch một tiếng, thanh niên cảm giác đầu óc mình trở nên hỗn loạn.

- Lăn.

Trương Lan quát lớn, rồi tiện tay ném hắn ra ngoài cửa quán, làm hắn nặng nề té cái đụi trên mặt đất.

Một hồi lâu sau hắn mới từ từ ngồi dậy nổi.

Hắn đầy oán hận nhìn Trương Lan một cái.

- Tụi mày cứ chờ đó!

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên hàn quang.

Thanh niên nếu quay trở lại trả thù, chắc phải cho hắn một bài học nhớ cả đời quá, ca muốn ở hiền mà không được a.

- Trương Lan, cô biết công phu?

Hứa Manh Manh kinh ngạc hỏi Trương Lan.

- Biết một chút thôi.

Trương Lan nói khẽ.

- Nhị Tinh.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

Chỉ ngắn ngủi trong vòng một tháng, tu vi Trương Lan đã có thể gia tăng đến cấp độ này không thoát khỏi quan hệ với Thiều Hoa.

Tuyệt đối không nên xem thường cao thủ Nhị Tinh.

Lên đến Nhị Tinh, dù mười tám hai mươi thanh niên vạm vỡ cũng không thể lại gần được.

Diệp Hạo âm thầm suy nghĩ có nên báo một chút cho Thiều Hoa không.

Khoảng mười lăm phút sau, thanh niên bị đánh vừa nãy mang hơn mười đồng bọn khác, khí thế hung hãn chạy vào quán.

Hứa Manh Manh thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.

- Thái Tín, anh muốn làm gì?

- Cô hỏi tôi muốn làm gì hả?

Thái Tín chỉ Trương Lan quát.

- Chúng tôi muốn chơi chết cô ta!

- Tụi mày tự tìm tai họa!

Diệp Hạo nổi giận.

Diệp Hạo giận vì biết loại người như Thái Tín nói ra lời này sẽ làm mọi thứ để đạt được chuyện này.

Nói cách khác, nếu không phải bản thân mình có thực lực, đổi lại một người bình thường khác, Trương Lan có thể đã xảy ra chuyện thật.

Phải biết, mười thằng đến đây đều mang trên tay ống thép, mã tấu hết a.

Trương Lan nếu đạt đến Tứ Tinh có lẽ sẽ không e ngại đám gia hỏa cầm vũ khí này, nhưng hiện tại, cô nàng chỉ vừa lên Nhị Tinh thôi, vô ý một chút có thể bị đám này làm thịt.

Trái tim Thái Tín không khỏi run lên.

- Tao mặc kệ tụi mày có bối cảnh gì, tao có thể khẳng định cho chúng mày biết, toàn bộ tụi mày đều xong đời rồi.

Diệp Hạo nói xong, đi tới Thái Tín.

Thanh niên đứng kế bên cầm ống thép trong tay đập tới đầu Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhanh chân tránh thoát, trong khoảnh khắc đó không quên cầm nhẹ cổ tay đối phương, âm thanh đứt gẫy vang lên, cổ tay thanh niên kia trực tiếp bóp nát, tiếp đó, Diệp còn khuyến mãi thêm một cước vào đầu gối hắn, khiến cả xương bánh chè của thanh niên vỡ nát.

Thanh niên trong tay Diệp Hạo yếu ớt như một tượng đất, không có sức chống đỡ, hắn đau đớn gào rú thét lên.

- ĐKMN, chơi chết m* nó cho tao! Aaaa…

- Chơi nó...

- Dám động đến anh em của tao.

Cả đám lúc này đều điên cuồng nhào tới Diệp Hạo.

Bất quá, Diệp Hạo còn ra tay nhanh hơn bọn chúng!

Diệp Hạo lần này ra tay rất nặng.

Cổ tay và mắt cá chân của cả đám đều bị Diệp Hạo bóp nát hoặc đạp gãy hết, không một ai ngoại lệ.

Rất nhanh, giữa sân chỉ còn lại Thái Tín đứng đó.

- Mày…. Mày biết tao là ai không?

- Là ai?

- Cha tao là Phó Cục Trưởng cục Công Thương.

- Vừa hay điều tra thêm cha mày đã ăn hối lộ bao nhiêu rồi?

- Mày...

- Mày yên tâm, tao sẽ để nhà mày thanh toại danh liệt.

Diệp Hạo tới gần Thái Tín, thấp giọng nói.

Thái Tín mới vừa muốn nói gì đó, nhưng Diệp Hạo đã xuất một cước đạp gảy đầu gối hắn.

Làm xong những chuyện này, Diệp Hạo bấm số gọi cho Trương Thành.

Không qua bao lâu, Trương Thành tự mình dẫn đội đến bắt hết mười mấy thanh niên này.

- Chuyện này ghép vào tội cố ý mang hung khí đính vào sự kiện bạo lực có ác tính cho tôi!

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Chuyện này rõ ràng như ban ngày rồi a.

Trương Thành đáp lời.

Đợi sau khi mười mấy thiếu niên lần lượt bị mang đi, trong lòng Diệp Hạo vẫn không có chút thổ thẹn nào cả.

Hắn rõ ràng, hơn mười tên này đều sẽ bị xử nặng, thậm chí có khả năng cả đời này đều phải ngồi trong tù.

Nhưng đây là quả do chính họ gây ra.

Giảng nghĩa khí không phải không thể, nhưng ngươi cần phải phân rõ thị phi, trái phải trắng đen.

Mười mấy thanh niên trai tráng mang theo ống tiếp, mã tấu ban ngày ban mặt dám ra tay đánh người mang ý nghĩa, bọn chúng vô pháp vô thiên và đã làm rất nhiều chuyện ác.

Như vậy, Diệp Hạo đâu cần khách khí với bọn hắn?

- Còn nữa, điều tra gia đình bọn chúng, mặc dù xã hội văn minh không tra cứu liên đới, nhưng người ta thường nói, con hư do cha mẹ.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Con cái là dạng du côn, giang hồ thế này, cha mẹ chúng cũng không khá hơn tý nào đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play