Trương Kình Tùng lấy ra một bình ngọc tinh xảo dưới sự chú ý của mọi người, sau đó đổ ra một phần ba viên Linh Đan trong bình ngọc.
- Chuyện này - -?
Ai cũng không ngờ lại sẽ có kết quả này.
- Tại sao chỉ có một phần ba?
Lâm Nhu Nhi nghi ngờ hỏi.
- Một viên Linh Đan hoàn chỉnh cho dù cải tử hoàn sinh cũng không quá đáng, bệnh của ông nội cô một phần ba Linh Đan đã quá đủ rồi.
Trương Kình Tùng lạnh nhạt nói.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Chuyện này - - cũng quá không thật rồi?
Lâm Nhu Nhi cầm một phần ba viên Linh Đan cho vào trong miệng Lâm Viễn Độ, rất nhanh Linh Đan này liền biến thành chút nước nhỏ tràn vào tứ chi bách hải của ông.
Thời gian dần trôi qua, trên mặt hai bác sĩ đi cùng Lâm Viễn Đồ lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì bọn họ phát hiện các hạng mục sinh mệnh của Lâm Viễn Đồ đang chậm rãi khôi phục giống như người bình thường.
Lúc đầu bọn họ cảm thấy người Lâm gia đang quấy rối.
Trên đời này làm gì có Linh Đan Diệu Dược?
Nhưng lúc này bọn họ không thể không tin được.
Sau khi qua mười mấy lượt hô hấp, Lâm Viễn Đồ mở mắt ra dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, sau khi ông ta thấy rõ tình huống xung quanh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Ông nội, ông vừa dùng Linh Đan tiên trưởng ban cho đó!
Lâm Nhu Nhi kích động lên tiếng.
- Tiên trưởng sao?
Lâm Viễn Đồ giật mình.
Đúng lúc này Lâm Viễn Đồ phát hiện thời gian dần trôi qua trong cơ thể dâng lên từng dòng lực lượng, Lâm Viễn Đồ nắm chặt nắm đấm, ông cảm giác được mình có sức lực, trầm ngâm một chút rồi ông đứng dậy đi xuống giường bệnh.
- Chuyện này.
- Đây là thật sao?
- Trong chớp mắt, Lâm Viễn Đồ đã khôi phục lại rồi.
- Linh Đan của Tiên gia quả nhiên thần kỳ.
Lâm Viễn Đồ đi vài vòng quanh hội trường, cảm thấy lực lượng trên người không dùng hết.
- Chúc mừng Lâm lão, thân thể của ông đã khôi phục rồi.
Trương Kình Tùng mỉm cười nhìn Lâm Viễn Đồ.
- Cảm ơn!
Lâm Viễn Đồ cảm ơn từ tận đáy lòng.
- Ông muốn cảm ơn thì cảm ơn ông chủ của chúng tôi, tôi chỉ tuân theo ông chủ dặn dò mà làm thôi.
Trương Kình Tùng khiêm tốn nói.
- Tôi có thể gặp ông chủ của cậu một chút không? Tôi muốn biểu đạt cảm ơn với ông ấy.
Lâm Viễn Đồ trầm ngâm một chút rồi đề nghị.
- Ông chủ của tôi không tiếp khách.
Trương Kình Tùng hơi lắc đầu từ chối.
Trong mắt Lâm Viễn Đồ lộ ra vẻ tiếc nuối, ông ta hiểu rất rõ giá trị vị trí của Diệp Hạo.
Nếu có thể có quan hệ với ông chủ phía sau hội sở Bồng Lai, ai dám trêu chọc Lâm gia nữa?
Đáng tiếc người này không cho Lâm Viễn Đồ ông cơ hội này.
- Linh Đan còn mấy phần đây?
Lúc này Chu Uyển Thanh nhẹ giọng hỏi.
- Còn hai phần.
Lúc Trương Kình Tùng trả lời Chu Uyển Thanh, trong giọng nói có vẻ hơi khách sáo.
Ông ta không khách sáo được sao? Diệp Hạo đang ngồi bên cạnh cô ta mà!
- Sao lại còn hai phần?
Lãnh Hồng Xương cau mày nói.
- Làm sao? Có vấn đề à?
Vẻ mặt Trương Kình Tùng lạnh lùng nói.
Trương Kình Tùng biết rõ Diệp Hạo không hợp với người này.
Bình thường địa vị của Trương Kình Tùng còn kém Lãnh Hồng Xương rất xa.
Trương gia và Lãnh gia đều có cùng cấp bậc, nhưng Lãnh Hồng Xương là gia chủ của Lãnh gia, Trương Kình Tùng chỉ là một nhân vật quan trọng của Trương gia mà thôi.
Nhưng ai bảo Trương Kình Tùng là quản lý của hội sở Bồng Lai chứ?
- Tôi chỉ cảm thấy quá ít!
Lãnh Hồng Xương không ngờ Trương Kình Tùng không cho ông mặt mũi mà quát mình như thế.
- Linh Đan của Tiên gia, ông cảm thấy là rau cải trắng sao, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu hả?
Ông ta không biết vì sao Trương Kình Tùng muốn nã pháo vào mình?
Nhưng Lãnh Hồng Xương thật sự không dám khiêu chiến với người quản lý đang đứng trên đài này!
- Lời này của ông là có ý gì?
Lãnh Hồng Xương không dám lên tiếng không có nghĩa Lãnh Tuyết không dám nói chuyện.
Lãnh Hồng Xương hoảng sợ.
- Làm bừa!
- Con.
Lãnh Tuyết đang muốn nói gì đã thấy ý cảnh cáo trong mắt cha mình.
- Đấu giá Linh Đan, ông lằng nhà lằng nhằng kéo dài thời gian làm gì?
Lúc này, trong tai Trương Kình Tùng vang lên tiếng nói của Diệp Hạo.
Ông nhanh chóng thay đổi sắc mặt, sau đó nghiêm mặt lên tiếng.
- Giá trị của Linh Đan chắc chắn chư vị đã thấy, có thể nói Linh Đan không gì không trị được.
- Giá cả của Linh Đan vẫn không có giá quy định.
- 3000 vạn.
Vương gia Phu nhân trầm giọng ra giá.
- 5000 vạn.
Trịnh Dược Luận thản nhiên đu theo.
Trịnh Dược Luận đã quyết định bất kể giá nào cũng phải lấy được một viên Linh Đan.
Giá trị của viên Linh Đan này quá lớn.
Nói nó độc nhất ở Trung Quốc cũng không khác mấy.
Viên Linh Đan này Trịnh Dược Luận cũng đã quyết định tặng cho một đại lão phía trên, ông ta tin tưởng có người này sẽ giúp đỡ Trịnh gia lên một tầng cao mới.
Trịnh Dược Luận có thể nghĩ đến tất nhiên kẻ khác cũng có nghĩ đến.
Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn giá trị viên Linh Đan này đã lên đến 10 triệu.
Cuối cùng viên Linh Đan này có giá 12 triệu, bị Trịnh Dược Luận lấy được.
Viên Linh Đan thứ hai Trịnh gia không tiếp tục tranh giành.
Bởi vì mọi thứ đều phải có quy củ.
Sở dĩ Trịnh gia có thể lấy được viên Linh Đan ở vòng thứ nhất không phải Chu gia, Lâm gia không có năng lực cạnh tranh, mà hai nhà này không lựa chọn cùng chết với Trịnh gia mà thôi.
Lúc viên Linh Đan thứ hai bắt đầu đấu giá, Chu gia bày ra tư thái không tiếc đấu một trận, nhưng Lâm Viễn Đồ Lâm gia và Long Cửu Tiêu Long gia cũng bày ra tư thái không tiếc đấu một trận.
Bởi vậy viên Linh Đan thứ hai bị Long Cửu Tiêu Long gia cướp đi.
Long Cửu Tiêu thân là một trong ba người cầm đầu thế giới ngầm của Ma Đô, tài sản ông ta tích lũy không kém Lâm gia một trong ba nhà giàu có nhất, hơn nữa Bá gia còn rơi vào địa bàn của Long Cửu Tiêu, nên bị ông ta đoạt hơn phân nửa, điều này làm thực lực Long Cửu Tiêu tăng lên gần nửa lúc trước.
Nếu không, sao Lăng Cửu Tiêu có thể vững vàng đè ép hai gia tộc lớn kia!
- Bây giờ tiến hành đấu giá viên Linh Đan thứ ba.
Trương Kình Tùng vừa mới nói xong, cửa lớn hội trường bị đẩy ra, một thanh niên áo trắng đi đến dưới sự chú ý của mọi người:
- Viên Linh Đan thứ ba này, Tiếu gia tôi muốn.
- Tiếu gia?
- Tiếu gia nào?
- Chẳng lẽ gia tộc kia?
Vẻ mặt Trương Kình Tùng không vui nhìn thanh niên áo trắng nói:
- Cậu là ai?
- Tiếu Quang của Tiếu gia.
Tiếu Quang nói đến xong, giơ tay ra nói với Trương Kình Tùng:
- Đưa Linh Đan đây.
- Ỷ mình là người của Võ Đạo Thế Gia mà không biết trời cao đất rộng như vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên trên không, sau đó một dòng kinh lôi tự nhiên xuất hiện đánh lên người Tiếu Quang.
Tiếu Quang kêu thảm một tiếng ngã trên đất.
- Gọi điện thoại cho Tiếu Lạc Nhật ông nội của cậu, nếu hôm nay ông ta không cho tôi một câu trả lời hài lòng, tôi sẽ làm Tiếu gia các anh xóa tên trên thế giới này.
Sau khi giọng nói này vừa vang lên, nhiệt độ trong hội trường giảm xuống điểm đóng băng trong chớp mắt.
Ánh mắt Tiếu Quang lộ vẻ sợ hãi.
Thực ra lần này anh ta tới vì được Tiếu Lạc Nhật sắp xếp đến mua Linh Đan, nhưng anh ta cảm thấy thân phận cháu ruột Tiếu gia của anh ta rất trâu bò, bởi vậy mới dám nói với Trương Kình Tùng những lời này.
Sau khi giọng nói hạ thông điệp, anh ta mới cảm thấy mình gây ra họa rồi.
- Tôi…
- Không gọi thì chết…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT