Lúc Diệp Hạo quay ngườim thấy một thiếu nữ giống như trăng sáng giữa bầu trời đứng đó.
Mắt thiếu nữ như ngôi sao, lông mày như lá liễu.
Hai mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên.
- Tôi còn tưởng ai gọi mình? Hóa ra là cô.
Thiếu nữ trước mắt là Bảng Nhãn - - Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt khẽ mỉm cười lên tiếng.
- Lúc trước thi tài thành ngữ đã muốn trao đổi với anh một chút, nhưng anh rất lạnh lùng làm tôi không có cơ hội này.
- Không biết bây giờ tôi có vinh hạnh này không?
- Nói gì vậy chứ?
Diệp Hạo cười đáp.
- Không phải ai cũng có tư cách nói chuyện với Minh Nguyệt đâu nha!
- Có tiện thêm bạn hay không? Tôi thêm anh nhiều lần rồi mà không được.
Minh Nguyệt nói tới đây vẻ mặt u oán.
- Tôi thêm cô ngay đây!
Diệp Hạo lấy điện thoại ra thêm tài khoản Q chat của Minh Nguyệt vào friend list.
Sau khi Minh Nguyệt đồng ý mới để ý thấy mà hình điện thoại của Diệp Hạo.
- Sao bạn anh lại có mấy người thế?
- Thêm nhiều người như vậy làm gì?
- Nói cũng đúng1
Minh Nguyệt nói xong, chỉ phía trước.
- Anh tới Tài Kinh Học Phủ hẹn con gái nhà ai sao? Nếu có, tôi không dám quấy rầy đâu à.
- Không có, tôi chỉ thuận đường theo bạn tôi đến đây tham quan thôi.
Diệp Hạo lắc đầu.
- Thật sao?
Minh Nguyệt khẽ hỏi.
- Minh Nguyệt (trăng sáng) nhô lên cao, ước hẹn cùng mỹ nhân, dù có chuyện lớn tôi cũng phải đẩy sang một bên.
Diệp Hạo ngửi mùi hương nhạt trên người Minh Nguyệt tỏa ra, cười cười xuất khẩu thành thơ.
- Tôi mang anh đi đến một nơi.
Minh Nguyệt cũng cười duyên một tiếng.
Giọng nói Minh Nguyệt linh hoạt kỳ ảo, nghe cô nói chuyện như một loại hưởng thụ.
Nơi Minh Nguyệt nói là đài phun nước âm nhạc ở Học Phủ Tài Kinh.
Lúc này đang có khúc đàn vi – ô – lông ưu nhã, theo khúc đàn, suối phun động theo tùy ý, nơi này hội tụ rất nhiều đôi tình nhân.
- Có phải chúng ta nhằm nơi rồi, tôi thấy không thích hợp cho lắm a.
Diệp Hạo chú ý sinh viên xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ, cười khổ.
- Có gì mà hợp với không!
Minh Nguyệt cười đáp.
- Anh nhìn chỗ cao nhất của suối phun đi.
- Sao thế?
Diệp Hạo nhìn thoáng qua nhưng không thấy gì.
- Lát nữa ở vị trí này sẽ xuất hiện một người đố chữ, nếu ai đoán đúng sẽ nhận được khen thưởng thần bí.
Minh Nguyệt cười giải thích.
- Khen thưởng thần bí?
- Khen thưởng thần bí có thể là tiền mặt cũng có thể là gấu bông, cũng có khả năng là một túi xách hàng hiệu hay các loại đồ trang điểm.
- Ai cho khen thưởng thế?
- Lát nữa anh sẽ biết.
Minh Nguyệt chơi trò bí hiểm.
Mà lúc này hơn mười người hộ tống một ông cụ nhanh nhẹn xuất hiện trước suối phun.
Sau khi ông cụ phất tay, đám người hộ tống ông tách ra, hòa lẫn vào đám sinh viên xung quanh.
Đôi mắt Diệp Hạo nhìn ông cụ kia không khỏi híp lại, hắn rõ ràng cảm nhận được dao động cường đại khó hiểu phát ra trên người ông.
Diệp Hạo lấy điện thoại ra báo việc này cho Hiểu Minh hay.
Không lâu sau, tiểu đạo sĩ nhắn tin lại nói cho Diệp Hạo ông cụ kia là Tiếu Lạc Nhật, lão gia chủ Tiếu gia của Võ Đạo Thế Gia.
- Vị này chí ít phải đạt cảnh giới Phiên Hải trung kỳ thậm chí hậu kỳ.
Diệp Hạo lẩm bẩm trong lòng.
Nói thật Diệp Hạo không e ngại Tiếu Lạc Nhật trước mặt lắm.
Vì với tu vi hiện giờ của hắn, cho dù Tiếu Lạc Nhật đạt đến Phiên Hải hậu kỳ cũng không phải đối thủ của hắn.
Tu Sĩ có thể hành hạ đến chết Võ Sĩ cùng cấp, huống chi Diệp Hạo gần như vô địch trong giới Tu Sĩ cùng cấp.
Bởi vậy Diệp Hạo hoàn toàn có thể vượt qua hai tiểu cảnh giới này.
- Người này sẽ cho quà thần bí sao?
Diệp Hạo hỏi.
- Đúng vậy, nghe nói Học Phủ Tài Kinh chúng tôi do ông ấy giúp đỡ thành lập.
Minh Nguyệt nói.
Diệp Hạo không cảm thấy bất ngờ gì, Tiêu gia xác thực có năng lực này.
Thực ra, Võ Đạo Thế Gia là những thế lực cường đại chân chính ở Trung Quốc.
Nhưng tồn tại bậc này, cho dù cấp cao của Trung Ương cũng đều phải khách sáo ba phần, bởi vì quốc gia đều cần dùng đến người Thế Gia bọn họ.
Mà lúc này, chỗ cao nhất suối phun đột nhiên xuất hiện một câu đố.
“Nhất câu nhất câu hựu nhất câu, nhất điểm nhất điểm hựu nhất điểm, nhất hoành, tả nhất phiết hữu nhất phiết, nhất phiết nhất phiết hựu nhất phiết.”
Lúc câu đố này xuất hiện, tất cả cặp đôi xung quanh đều rơi vào trầm tư.
- Tham.
Diệp Hạo nói khẽ.
Diệp Hạo vừa mới dứt lời một thanh niên áo đen đứng gần Diệp Hạo vỗ tay một cái, tiếng vỗ tay vang lên, câu đố trên vị trí cao nhất biến mất trong chớp mắt.
Lúc này thanh niên áo đen chủ động nói với Diệp Hạo:
- Mời.
Diệp Hạo không từ chối, theo người thanh niên này tới trước mặt Tiếu Lạc Nhật.
Tiếu Lạc Nhật liếc mắt nhìn Diệp Hạo một cái, nghi hoặc hỏi.
- Cậu nhìn không quen mặt lắm?
- Tôi không phải sinh viên của Tài Kinh Học Phủ.
Diệp Hạo trả lời.
- Khó trách.
Suốt ngày Tiếu Lạc Nhật đều đi dạo trong Tài Kinh Học Phủ, có thể nói ông ta từng gặp 95% sinh viên trở lên.
Nói đến đây, Tiếu Lạc Nhật đưa một hộp gấm cho Diệp Hạo.
- Đây là khen thưởng cậu cho việc đoán đúng câu đố kia.
Diệp Hạo mở hộp gấm ra.
Trong hộp gấm có một tấm thẻ bạc thuần khiết, giá trị tấm thẻ này phải 500 tệ trở lên nha.
- Cảm ơn!
Nói xong, Diệp Hạo xoay người trở về vị trí bên cạnh Minh Nguyệt.
Mà lúc này, trên suối phun lại xuất hiện một câu đố khác.
“Tưởng sai mê, bất yếu thiết thoại, bất yếu tẩu, thả trạm hạ.”
Câu đố mới xuất hiện, trong phút chốc trong mắt Diệp Hạo cũng lộ ra vẻ trầm tư.
- Thô.
Lúc này Minh Nguyệt lên tiếng trả lời.
Sau khi cô vừa dứt lời, câu đố trên vị trí cao nhất suối phun biến mất, sau đó Minh Nguyệt được một thanh niên áo đen dẫn tới trước mặt Tiếu Lạc Nhật.
- Minh Nguyệt.
Tiếu Lạc Nhật mỉm cười nhìn thiếu nữ thanh tú trước mặt.
- Đổng sự Tiếu.
Minh Nguyệt ngọt ngào gọi.
Tiếu Lạc Nhật mỉm cười đưa hộp gấm cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt mở hộp gấm ra, cô thấy một cái vòng đeo tay vàng được điêu khắc hoa lệ.
- Cái này có hơi quý quá rồi ạ?
Minh Nguyệt nói khẽ.
- Vòng tay này vẫn có chút tỳ vết, nếu không giá cả sẽ gấp 10 lần bình thường.
Tiếu Lạc Nhật không thèm để ý nói.
Minh Nguyệt không từ chối nữa mà tiếp nhận vòng tay.
Cô biết giá trị chiếc vòng tay này ít nhất cũng 3 vạn.
- Câu đố kế tiếp vẫn như trước đó.
Tiếu Lạc Nhật nhìn Minh Nguyệt nói:
- Minh Nguyệt, em có đoán ra được không?
Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu trả lời.
- Không đoán ra ạ.
Lúc này, vị trí cao nhất suối phun xuất hiện một câu bí ẩn.
“Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ.”
Lúc Diệp Hạo nhìn thấy thành ngữ này cũng ngẩn ra trong phút chốc.
Liên quan tới thành ngữ này, Diệp Hạo từng thấy chú thích này trong Học Phủ Khổng Tử.
Hồ Thích Chi tiên sinh gọi nó là một câu đố ngu ngốc nhất, vì câu đố này rất sâu xa, không ai đoán ra hết được rất nhiều phần cong trong đó.
Câu đố làm người ta trước hết nghĩ về thời Nam Bắc Triều Tề và Lương Triều đều họ Tiêu, câu “Tiêu Tiêu Hạ” hay “Tiêu Tiêu” lý giải hai triều đại có họ Tiêu; mà hai chữ Tiêu liền theo nhau gợi nhắc đến Trần Triều họ Trần.
Nghĩ đến chữ “Trần” (陈), sau đó xóa chữ Thiên Bàng đi (无边); xóa chữ “Đông” (东) (繁体) trong chữ “Mộc” (木), còn lại chữ “Nhật” (日) mới là đáp án đúng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT