Khách sạn Bồng Lai chỉ phát ra ba mươi tấm thẻ vàng, mà toàn bộ ba mươi tấm thẻ đều được tặng cho các đại lão trong hai giới chính thương.
Nói cách khác, thẻ vàng này không phải ai cũng có tư cách giữ đâu, mà tư cách này cần phải qua rất nhiều quá trình thẩm tra xử lý nữa.
Diệp Hạo hiện giờ là người sở hữu khách sạn Bồng Lai, muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu tấm thẻ ấy mà.
Nhưng không phải ai hắn cũng cho đâu, ví dụ như Tiểu Mỹ, chẳng phải Diệp Hạo không cho cô ấy sao?
- Được rồi.
Trương Lan chần chừ một chút vẫn bỏ tấm thẻ vào trong ví.
Thực ra, muốn nói tấm thẻ vàng này giá trị cực lớn cũng được, mà nói giá trị của nó không lớn cũng không sai, bởi vì chỉ có thể sử dụng trong khách sạn Bồng Lai mà thôi.
Đương nhiên không dùng được trong các khách sạn khác.
Mà bây giờ, khách sạn Bồng Lai chỉ có một nhà này ở Ma Đô mà thôi.
Trương Lan sớm biết Diệp Hạo thần bí, bởi vậy cô không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Về chỗ ngồi, tâm tình Trương Lan khá hơn rất nhiều.
Bởi vì thông qua chuyện tấm thẻ vàng, Trương Lan biết Tiểu Mỹ không thể so sánh với mình trong lòng Diệp Hạo được.
Một lát sau Trương Lan đi lấy đồ uống.
Diệp Hạo nói với Tiểu Mỹ bên cạnh.
- Tiểu Mỹ, chị biết Đường Phiên Phiên không?
- Biết chứ.
- Phiên Phiên có nói với tôi chuyện của chị, tôi biết chị rất buồn vì chuyện thừa cân của mình, mà giờ trong tay tôi có một loại thuốc, có thể khiến chị khôi phục dáng người hoàn mỹ như ban đầu.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Không biết chị có dám thử nghiệm không?
- Cậu chắc chắn có thể giảm béo?
- Chắc chắn.
Diệp Hạo gật đầu.
Tiểu Mỹ mập vì nội tiết mất cân đối, mà việc mất cân đối này cũng thuộc một loại bệnh hiếm gặp trên thế giới.
- Tôi đồng ý thử nghiệm.
- Nhưng chị phải đồng ý với tôi một việc.
Diệp Hạo nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Mỹ.
- Cậu nói đi.
- Chị không được tiết lộ chuyện tôi cho chị thuốc với bất kyg kẻ nào.
- Vì sao?
- Đến lúc đó chị sẽ biết.
Diệp Hạo không nói rõ.
- Tôi đồng ý!
Chuyện này không phải chuyện gì khó.
- Sau khi tôi đưa Trương Lan về phòng, sẽ đến phòng của chị.
- OK! Tôi đợi cậu.
- Được.
Lúc này Trương Lan mới đi tới:
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
- Nói về cô.
Diệp Hạo dời đề tài trả lời.
- Tôi có gì hay mà nói chứ.
Nói xong câu này, vẻ mặt Trương Lan hơi ngượng ngùng.
- Diệp Hạo nói cô xinh đẹp.
Tiểu Mỹ cười ha ha trả lời.
- Tôi không tin đâu!
Trương Lan liếc Diệp Hạo một cái.
- Chỉ sợ trong mắt anh ấy, chỉ có Đường Phiên Phiên mới xinh đẹp nhất!
- No no...
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tôi không biết tứ đại mỹ nữ thời cổ đại xinh đẹp cỡ nào, nhưng tôi đã từng gặp một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành a.
- Anh biết tên cô ta không?
- Tô Tiểu Ngư.
- Có ảnh chụp không?
Trương Lan cảm thấy hứng thú.
- Không có.
- Có thể dẫn tôi đi gặp cô ta không?
- Tôi không biết đời này mình còn cơ hội gặp lại cô ấy không nữa?
Diệp Hạo cười lắc đầu.
- Nhìn bộ dạng anh nhớ mãi không quên này.
Trương Lan ăn giấm chua nói.
- Chỉ thưởng thức đơn thuần mà thôi.
Diệp Hạo vừa định nói sang chuyện khác, bỗng nhiên Tiểu Mỹ hỏi:
- Diệp Hạo, cậu có thể nói cho tôi biết sao cậu lại biết rõ trong túi quần người thanh niên kia có giấu năm con gián không?
Trong mắt Trương Lan cũng lộ ra vẻ hứng thú.
Cô cũng muốn biết vấn đề này.
- Bởi vì lục lục đại thuận, sô 6 là con số may mắn mà.
Diệp Hạo kiếm cớ nói.
- Người kia lén thả một con trong đĩa, theo lý phải còn còn năm con trong túi nữa.
Tiểu Mỹ và Trương Lan liếc nhau, cả hai đều có cảm giác mơ màng.
Như vậy cũng được hat?
- Được rồi, không đùa hai người nữa. Thực ra lúc tôi đi qua bọn họ, nhìn thấy người kia mở một cái bọc giấy ra, mà trong đó có sáu con gián.
- Tôi biết ngay mà.
Trương Lan liếc Diệp Hạo nói.
Đương nhiên Diệp ca không thể nói cho hai người biết vừa rồi hắn đã phát động năng lực Thấu Thị Nhãn.
Sau khi ăn cơm xong, ba người quay về trường học.
Diệp Hạo đưa Trương Lan về phòng, sau đó đi đến phòng của Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ sớm đã đợi trước cửa.
Diệp Hạo lấy ra một viên Liệu Thương đan, chia viên nó ra làm ba.
- Bây giờ chị nuốt một viên nhỏ này đi.
Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn qua Diệp Hạo.
- Nếu cho chị cả viên thì hơi lãng phí.
Vấn đề của Tiểu Mỹ không nghiêm trọng lắm, hắn đoán một phần ba viên đan dược là đủ.
Dù sao trên người hắn hiện giờ không có bao nhiêu Liệu Thương đan nữa.
Tiểu Mỹ chần chừ một chút vẫn nuốt một phần ba viên đan dược mà Diệp Hạo cho vào bụng.
- Tôi đoán thân thể chị sẽ khôi phục lại bình thường chắc chỉ trong mấy ngày thôi.
Diệp Hạo suy nghĩ một rồi nói tiếp.
- Chị phải chuẩn bị sẵ tâm lý nha.
- Trong mấy ngày thôi sao?
Tiểu Mỹ khó tin khi nghe được câu nói này!
- Ừm.
Diệp Hạo không nhiều lời với cô nàng nữa rời khỏi nơi này.
Không phải Diệp Hạo không nói rõ, mà hắn cũng không biết nói ra sao cho chị ta hiểu.
Lúc Tiểu Mỹ mới đi tới cầu thang lên phòng, bụng đã kêu lên, cô không dám chậm trễ vội vàng chạy lên lầu rồi vào phòng vệ sinh trong phòng.
Ào ào, tủm tủm…..
Theo thời gian, vẻ mặt Tiểu Mỹ dần lộ vẻ khiếp sợ.
Bởi vì hình như cô ấy đi nhiều lắm.
Ra hết đống đồ ăn mình ăn mỡi nãy cũng nên dừng lại rồi mới đúng chứ.
Nhưng phía dưới vẫn chảy ra như cũ.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.
Qua khoảng mười phút đồng hồ, cô nàng mới đi xong.
Lúc Tiểu Mỹ đứng dậy vẫn không có cảm giác trống rỗng gì, cô rời khỏi nhà vệ sinh, mà khi cô rửa tay không khỏi giật mình.
Bởi vì cô rõ ràng cảm nhận được mình gầy đi.
Đúng vậy, gầy hơn.
Gầy hơn rõ ràng lắm!
Rửa tay xong, cô vội vàng chạy ra ngoài kéo cân điện tử dưới giường ra.
Lúc Tiểu Mỹ đứng trên cân, một con số hiện lên rõ ràng.
140!
Trên mặt cô lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì trước đó cân nặng của Tiểu Mỹ là 155 cân.
Nói cách khác, cô đã gầy đi 15 cân trong chớp mắt.
Tiểu Mỹ rơi vào trầm tư.
Bình thường, nếu mình gầy 15 cân trong chớp mắt không hư thoát mới lạ, nhưng trái lại, hiện giờ tinh thần mình rất tốt, còn tốt hơn gấp 100 lần bình thường ấy chứ.
Chuyện này căn bản không phù hợp với lẽ thường!
Bây giờ Tiểu Mỹ mới hiểu vì sao Diệp Hạo dặn mình không được lộ ra chuyện cậu ta cho thuốc.
Chuyện này quá kinh thế hãi tục rồi!
- Đáng tiếc chỉ gầy 15 cân thôi!
Tiểu Mỹ giờ mới lên tiếng cảm thán.
- Tiểu Mỹ, cậu lại lấy cân ra cân sao?
Lúc này, một thiếu nữ âm dương quái khí lên tiếng.
Lúc Tiểu Mỹ đang định trả lời, một nữ sinh khác nói:
- Tiểu Mỹ, có phải Diệp Hạo có ý với cậu không?
- Cậu đừng đùa thế chứ? Đám nữ sinh trong trường chúng ta theo đuổi Diệp Hạo không có 1000 cũng có 800, sao Diệp Hạo có thể coi trọng người như Tiểu Mỹ được. Tôi đoán Diệp Hạo cảm thấy việc mình đặt cược làm tổn thương Tiểu Mỹ, nên cậu ta mời Tiểu Mỹ ăn một bữa cơm bồi tội thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT