Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Kỷ lục thế giới chạy 100 mét đang được Bolt tia chớp của Jamaica với 9.58 giây, mà kỷ lục chạy 100 mét của đại học Trung Y là Hùng Lỗi sinh viên năm ba, 11.89 giây.

Diệp Hạo nhận được tin tức này, đã có tính toán trong lòng.

Sau khi 10 sinh viên trong đó có Diệp Hạo vào chỗ, trọng tài thổi còi ra hiệu.

- Chạy.

Vừa mới nói xong, Diệp Hạo và chín sinh viên còn lại đều cố gắng chạy về phía trước.

Sở dĩ nói thi chạy trăm mét là 100 mét nhảy vọt vì không cần duy trì thể lực, phải dùng toàn lực mà chạy vọt về phía trước.

Mà hơn nửa giây trôi qua, chín sinh viên còn lại kinh ngạc thấy một bạn học rất tuyệt vời.

Tốc độ của hắn nhanh nhất.

Lúc bọn họ chạy được nửa, người kia đã chạy qua điểm cuối cùng.

Giáo viên phụ trách ghi chép thành tích khiếp sợ.

Sao lại có chuyện này?

Ông vội vàng nhìn máy tính ghi chép thành tích.

7.88 giây!

Ý niệm đầu tiên của ông là máy tính ghi sai rồi.

Lúc này sinh viên thứ hai chạy tới điểm cuối cùng.

13.62 giây!

Không có sai!

Sau khi ý thức được điểm ấy, trên mặt giáo viên lộ ra vẻ mừng như điên.

Diệp Hạo phá kỷ lục thế giới!

- Em có biết em chạy 7.88 giây hay không?

Giáo viên này nhìn Diệp Hạo nói.

- Dạ.

Vẻ mặt Diệp Hạo bình tĩnh gật đầu.

- Em có biết hay không, nếu báo cáo thành tích của em cho Tổng Cục Thể Dục sẽ tạo ra chấn động bao nhiêu?

- Thầy đừng báo thì hơn.

- Tại sao?

- Em chỉ chạy chơi thôi, không muốn thi đấu.

- Có thể.

- Đến lúc đó nếu lãnh đạo Tổng Cục Thể Dục tới em cũng sẽ không gặp bọn họ đâu.

Diệp Hạo vừa nói đến đây, Trương Lan vội vàng kéo dãy số trên lưng hắn xuống, sau đó đeo số mới lên cho Diệp Hạo.

- Còn 1 phút nữa đến chạy đường dài 1000 mét.

Trương Lan nói khẽ.

Diệp Hạo không chần chừ mà theo Trương Lan đi đến thao trường chạy đường dài 1000 mét.

- Cái gì?

Giáo viên phụ trách ghi chép thi chạy 100 mét hoảng sợ không nói nên lời.

Sau khi Diệp Hạo chạy xong 1000 mét, giáo viên phụ trách ghi chép thành tích chạy cự li dài cũng không ngồi yên.

Tên Diệp Hạo này phá kỷ lục thế giới lần nữa.

- Nhanh một chút, bây giờ đang bắt đầu điểm danh nhảy xa rồi đó.

Trương Lan kéo Diệp Hạo chạy đến nơi thi bộ môn nhảy xa.

Trương Lan đăng ký cho Diệp Hạo hơn 20 hạng mục lận.

Buổi sáng tiến hành tám hạng mục đấu loại.

Mà thành tích tám hạng mục đấu loại của Diệp Hạo đều được vào vòng tiếp theo, theo lý thuyết Diệp Hạo sẽ thi tiếp vào vòng kế, nhưng những giáo viên giám khảo trực tiếp xếp hắn vào chung kết.

Thành tích tên này đều phá kỷ lục thế giới, bảo hắn tham gia thi loại tiếp không phải lãng phí thời gian?

- Anh có biết, qua hai ngày nữa, anh sẽ lên đầu đề lần nữa hay không?

- Lên thì lên đi.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi đến cửa trường, Trương Lan lúc này phát hiện một chuyện quan trọng, cô đột nhiên ngưng lại nên Hạo ca cũng dừng lại theo.

- Sao thế?

Diệp Hạo hiếu kỳ hỏi.

Trương Lan giơ tay sờ trán và mặt hắb, sau đó vẻ cô đầy vẻ khó tin.

- Anh - - anh có phải biến thái hay không?

- Lời này của cô là sao đây?

Mặt Diệp Hạo không khỏi đen lại.

- Chạy xong 3000 mét cự li dài mà mặt anh không có một chút mồ hôi nào.

Trương Lan thật sự không biết nên nói cái gì cho đúng nữa.

- Lúc này mới nói nhớ chuyện này à?

Diệp Hạo còn tưởng chuyện gì.

- Đừng nói 3000 mét, cho dù 3 vạn mét cũng chỉ như một bữa ăn sáng, không đáng quan tâm.

Lúc hai người đi đến cửa trường đã thấy Tiểu Mỹ đứng đó.

Tiểu Mỹ cố ý thay một bộ quần áo, trên người còn phun nước hoa hương lan.

Có thể nhìn ra cô nàng tốn không ít công phu vì bữa tiệc này của Diệp Hạo.

- Diệp Hạo, cậu muốn mời tôi đi đâu ăn thế?

Tiểu Mỹ hơi xấu hổ hỏi.

- Khách sạn Bồng Lai.

Khách sạn Bồng Lai là sản nghiệp nhà mình, không thể chối từ việc tự kiếm tiền cho mình được.

- Oa.

Hai mắt Tiểu Mỹ lập tức tỏa sáng.

- Khách sạn Bồng Lai, một trong những khách sạn năm sao cao cấp nhất của Ma Đô?

Khách sạn năm sao ở Ma Đô có không ít, nhưng khách sạn năm sao cũng có đẳng cấp.

Khách sạn Bồng Lai thuộc hàng những khách sạn năm sao đứng đầu.

- Chị hiểu rất rõ nhỉ.

Diệp Hạo cười nói.

- Tôi thuộc dạng sành ăn mà.

Tiểu Mỹ cười ha ha nói:

- Tôi luôn muốn đi ăn ở khách sạn Bồng Lai một lần mà không dám đây.

Tiểu Mỹ nói đến đây đột nhiên nghĩ đến gì đó:

- Chuyện này - - Đồ ăn trong khách sạn Bồng Lai rất đắt, hay chúng ta đổi nơi khác đi.

- Tôi mang hai người đi ăn tiệc đứng.

Diệp Hạo nói xong liền vẫy một chiếc taxi:

- Cho nên cô không cần lo lắng giá cả.

- Nếu như tiệc đứng, vậy tôi không khách sáo đâu.

Tiểu Mỹ cảm thấy giá tiệc đứng không đắt lắm nên đồng ý?

Nhưng khi cô biết giá cho mỗi người tham gia tiệc đứng trong khách sạn Bồng Lai là 998 tệ, đã hiểu mình nghĩ sai rồi.

- Chuyện này - - đây cũng quá đắt rồi?

Lúc Tiểu Mỹ nghe người phục vụ nói giá không khỏi thốt thành tiếng.

- Giá cả của khách sạn Bồng Lai chúng tôi đắt một chút nhưng tôi tin, đợi mọi người nhấm nháp đồ ăn xong, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy đáng giá.

Nữ phục vụ cười khẽ nói.

Diệp Hạo ký tên mình lên tờ đơn, sau đó cất thẻ ngân hàng đi.

- Nếu cảm thấy đắt, chút nữa ăn nhiều một chút.

Diệp Hạo cười nói.

- Nhất định phải vậy!

Tiểu Mỹ gật đầu liên tục.

Ba người theo nữ phục vụ đi tới nhà hàng.

Lúc Tiểu Mỹ và Trương Lan nhìn thấy đồ ăn muôn màu muôn vẻ, khuôn mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

- Ông trời của tôi, tôm hùm Châu Úc.

- Bánh mì cua!

- Cá ngừ ca-li!

- Gan ngỗng nước Pháp!

Tiểu Mỹ và Trương Lan nhìn một vòng, hai người trợn trắng mắt cả lên.

Bọn họ chưa từng thấy trường hợp như vậy?

Cuối cùng hai người phụ nữ cũng cảm thấy giá 998 tệ tuyệt đối đáng giá.

- Bây giờ cứ ăn ngấu nghiến đi.

Diệp Hạo cười cười.

Tiểu Mỹ bưng đĩa hào hứng đi về phía tôm hùm Châu Úc.

Trương Lan thu hồi ánh mắt khỏi bàn đồ ăn, nhẹ giọng hỏi:

- Anh mời Tiểu Mỹ không đơn thuần chỉ để bồi tội, nhỉ?

- Nếu không thì sao?

Diệp Hạo hỏi ngược lại cô.

- Tôi luôn cảm thấy anh có thâm ý khác.

Trương Lan suy nghĩ một chút rồi nói suy nghĩ trong lòng.

- Không có mà!

Vẻ mặt Diệp Hạo vô tội nói.

Trương Lan nhìn chằm chằm Diệp Hạo một lát, không nghĩ ra được lý do là gì.

Với diện mạo của Tiểu Mỹ, Diệp Hạo không có khả năng thích chị ta được.

Như vậy, Diệp Hạo muốn thứ gì của Tiểu Mỹ?

Không nghĩ ra được, Trương Lan tạm thời ép chuyện này xuống.

Lúc ba người ăn được nửa, đột nhiên có thanh niên kêu lên.

- Đây là gì thế?

Người thanh niên hét lớn lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người đang ăn cơm.

Nhân viên phục vụ đi tới trước tiên.

- Chuyện này.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy con gián trong đĩa, sắc mặt hơi thay đổi.

- Xin lỗi, có khả năng do hậu cần chúng tôi sai sót, tiền cơm hôm nay của mọi người miễn phí.

Rất rõ ràng, nhân viên phục vụ được đào tạo rất chuyên nghiệp đủ để bình tĩnh xử lý tất cả các vấn đề, cô ấy nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết.

Thực ra người phục vụ này cảm thấy trong đồ ăn không thể có con gián được, chắc có người giở trò, nhưng hầu hết khách sạn gặp chuyện này đều lựa chọn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.

Thật sự ầm ĩ mà nói, trừ phi khách sạn lấy được chứng cứ chắc chắn, nếu không sẽ rơi vào thế bị động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play