Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ----------------------------------------------------

- Đó là thứ gì?

- Trương Kình Tùng chắc chắn sẽ không nói đùa, nhưng rốt cuộc là thứ gì, cha cũng không biết.

Long Cửu Tiêu cười lắc đầu nói.

- Con cũng muốn đi xem.

Long Liệt Diễm là một người không chịu ngồi yên.

- Vậy đi thôi.

Long Cửu Tiêu cũng muốn con gái được mở rộng tầm mắt một chút.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )



Lâm Nhu Nhi ngồi trong xe, vẻ mặt thản nhiên nhìn phía trước.

- Tiểu thư, rõ ràng chúng ta không phải hội viên của hội sở Bồng Lai, tại sao Trương Kình Tùng còn mời chúng ta đến cuộc hẹn?

Tiểu Mai khó hiểu hỏi.

- Có khả năng món đồ Trương Kình Tùng nói có giá trị cực lớn.

Lâm Nhu Nhi trầm ngâm một lát mới lên tiếng.

- Hơn nữa ông chủ hội sở Bồng Lai muốn nhờ vào đó biểu hiện thực lực của bản thân.

- Tôi thực sự hiếu kỳ, vì sao Phương gia lại chuyển nhượng hội sở Bồng Lai và khách sạn Bồng Lai nhỉ?

- Chỉ sợ không phải chuyển nhượng đơn giản.

- Chẳng lẽ có người có thể ép Phương gia cúi đầu?

- Không nói đến Đế Đô, ngay cả Ma Đô cũng có nhà ngang với Phương gia.

Lâm Nhu Nhi nói khẽ:

- Cô đừng quên hội sở Thanh Long, một trong ba hội sở đứng đầu.

- Đến bây giờ hội sở Thanh Long vẫn vô cùng thần bí.

Tiểu Mai trầm giọng nói.

- Ừm.

Sau khi đoàn xe Lâm Nhu Nhi đến hội sở Bồng Lai, Trương Kình Tùng tự mình ra đón đến ghế khách quý.

Với tình hình phát triển của Lâm Nhu Nhi sớm muộn gì cũng trở thành người cầm lái Lâm gia.

Bởi vậy Trương Kình Tùng phải thể hiện đủ tôn trọng với cô nàng.

Lúc này ghế khách quý đã có vài đại lão giới kinh doanh và nhân vật nổi tiếng.

Lâm Nhu Nhi chào hỏi từng đại lão này.

Thời gian dần trôi qua càng nhiều đại lão đi tới vị trí ghế khách quý.

Nhưng thông qua cuộc nói chuyện, bọn họ kinh ngạc phát hiện không ai biết thứ thần bí Trương Kình Tùng nói là gì?

Lúc Trương Kình Tùng thấy các đại lão trong danh sách đều đến đủ, liền mỉm cười đi về phía sân khẩu.

- Tôi tin chư vị đều muốn biết đồ thần bí tôi nói là gì?

Trương Kình Tùng liếc mắt nhìn xung quanh một cái nói:

- Tôi muốn nói cho mọi người biết đồ tôi lấy ra sẽ phá vỡ nhận thức của mọi người.

Trương Kình Tùng nói đến đây một nhân viên nữ bưng một cái hộp gấm tinh xảo ra đi đến trước mặt ông.

Trương Kình Tùng mở hộp gấm ra dưới vẻ mặt chờ mong của mọi người, mà trong hộp gấm có một lá bùa màu vàng lẳng lặng nằm.

Mọi người bàn tán.

Tình huống gì đây?

Trương Kình Tùng để lá bùa màu vàng trong tay, ông ta vô cùng thành kính nhìn nó.

- Trương tổng, không phải ông lấy chúng tôi ra làm trò đùa đấy chứ?

Chu Bá Đạt nói ra những lời mọi người muốn nói.

Chu Bá Đạt dám hỏi như vậy cũng vì ông ta là người cầm lái Chu gia. Ở Ma Đô, không có mấy người có thể so sánh được với ông ta!

- Chu tổng, chớ nóng vội.

Trương Kình Tùng nói đến đây nhìn một vệ sĩ ở xa, lúc vệ sĩ đi đến trước mặt Trương Kình Tùng liền đặt súng ngắn lên khay.

- Chu tổng, tôi biết ông là sĩ quan xuất ngũ, xin ông kiểm tra khẩu súng kia một chút.

Trương Kinh Tùng ra hiệu cho nhân viên nữ bưng khẩu súng cho Chu Bá Đạt xem.

Chu Bá Đạt không biết trong hồ lô Trương Kình Tùng bán thuốc gì, nhưng Chu Bá Đạt vẫn thuần thục tháo khẩu súng ra, kiểm tra một phen Chu Bá Đạt lại lắp ráp khẩu súng.

- Đây là súng ngắn 69, không có vấn đề gì.

Chu Bá Đạt vẫn có chút nhãn lực ấy.

Sau đó Trương Kình Tùng lại bảo mấy đại lão kiểm tra một lát.

Mà những đại lão này đều đưa ra kết luận giống Chu Bá Đạt.

- Tất nhiên khẩu súng kia không có vấn đề gì, như vậy bây giờ liền nổ súng về phía tôi đi.

Trương Kình Tùng đang muốn làm người ta kinh ngạc đến chết mới thôi.

Trong mắt vệ sĩ cầm khẩu súng trong tay xuất hiện do dự.

Cho dù Trương Kình Tùng sớm đã đảm bảo không có việc gì, nhưng vệ sĩ này vẫn cảm thấy khó mà tin, dù sao chưa từng thấy qua chuyện khó tin này.

Trương Kình Tùng để lá bùa màu vàng trong tay nhìn vệ sĩ nói:

- Nổ súng.

Vệ sĩ không do dự nữ bắn một phát vào ngực Trương Kình Tùng.

Khi tiếng súng pằng một tiếng vang lên xung quanh truyền đến từng đợt thét chói tai, nhưng nhanh chóng đã có tiếng kêu lên.

- Không có khả năng.

- Chuyện này - - ánh sáng vàng này… xảy ra chuyện gì thế?

- Từ lá bùa màu vàng tỏa ra kìa.

- Chẳng lẽ bùa Hộ Thân trong truyền thuyết sao?

- Nhất định là vậy.

- Không ngờ thứ thần bí mà Trương Kình Tùng nói là bùa Hộ Thân này.

Lúc lực viên đạn bắn vào biến mất, ánh sáng vàng cũng biến mất theo.

Trương Kình Tùng giơ tay cầm lấy viên đạn hơi nóng, sau đó đặt lên trên cái khay.

- Nếu chư vị không tin có thể kiểm tra đạn một chút.

Trương Kình Tùng khẽ mỉm cười nói.

Cái này còn cần kiểm tra sao?

Căn bản không cần!

- Bùa Hộ Thân này do ông chủ tôi tự tay luyện chế, mà mỗi lá bùa sẽ có tác dụng ba lần, điều này có nghĩa mọi người sẽ có thêm 3 cái mạng.

Sau đó Trương Kình Tùng lại nói ra một tin tức bùng nổ.

Lúc này những đại lão đã hiểu rõ vì sao Phương gia chuyển nhượng hội sở Bồng Lai và khách sạn Bồng Lai.

Con người dám chống đối với thần tiên sao?

- Trương tổng, giá bùa Hộ Thân trong tay ông bao nhiêu?

Chu Bá Đạt vội vàng hỏi.

- Tôi không biết chư vị rõ hay không về việc trên đời này thật sự có giới Võ Đạo, mà giới Võ Đạo chia ra cao thủ Hậu Thiên từ Nhất Tinh đến Cửu Tinh, bùa Hộ Thân trong tay tôi ngoại trừ có thể xu cát tịnh hung ra, cho dù cao thủ Cửu Tinh cũng đừng hòng làm bị thương trong thời gian ngắn.

Những đại lão này đều là đám người cấp cao nhất trong Ma Đô, phần lớn bọn họ đều biết rõ giới Võ Đạo.

Nghe lá bùa Hộ Thân này có thể ngăn cản cao thủ Cửu Tinh, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.

Nếu lấy được bùa Hộ Thân, chẳng phải nói có thêm một cái mạng sao?

Tiền bọn họ nhiều đến mức xài không hết, nhưng mạng chỉ có một thôi.

Nhưng nếu có lá bùa Hộ Thân này thì lại là chuyện khác.

- Vật đấu giá tối nay là bùa Hộ Thân này.

Trương Kình Tùng liếc mắt nhìn xung quanh một cái nói tiếp.

- Nhưng ông chủ chỉ luyện chế ra ba lá, cho nên chư vị phải ra tay kịp thời.

- Giá quy định bao nhiêu?

Trịnh Dược Luận trầm giọng nói.

Trịnh Dược Luận, người cầm lái Trịnh gia, luận thân phận địa vị không kém Chu Bá Đạt.

Lúc này ông ta hỏi giá quy định đã biểu thị thái độ của mình.

Nhất định phải có được.

- Không có giá a.

Trương Kình Tùng cười đáp.

- Chư vị cảm thấy một mạng của mình giá trị bao nhiêu thì ra giá bấy nhiêu?

- 1 triệu.

Trịnh Dược Luận không hổ nhiều tiền, mở miệng ra đã định giá 1 triệu.

- 2 triệu.

Chu Bá Đạt lạnh nhạt nói.

- 3 triệu.

Lâm Nhu Nhi trầm ngâm một lát cũng bắt đầu cạnh tranh.

Không thể không nói bùa Hộ Thân thật sự hấp dẫn người khác, Lâm Nhu Nhi cũng muốn lấy được nó vào tay.

Nhưng giá của Lâm Nhu Nhi nhanh chóng bị phá vỡ, trong khoảng thời gian ngắn đã nhảy lên 10 triệu.

Bản thân những phú hào này đều trăm triệu trở lên, nhưng lấy ra mười triệu tiền mặt tại chỗ lại không có mấy người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play