Diệp Hạo nhìn xuyên qua đám Quỷ Ảnh sida cùi mía này, tập trung trên người một nữ tử mặc áo trắng.
- Không nghĩ tới do cô giở trò quỷ.
Diệp Hạo nhàn nhạt lên tiếng.
- Hình như ngươi không sợ chút nào nhỉ?
Bạch y nữ tử chính là Oán Nữ Cửu Thế xém bị giết lần trước.
Không thể không nói, tên Hiểu Minh thật quá không đáng tin rồi, anh ta đã suy đoán, Oán Nữ Cửu Thế không có một năm cũng phải nửa năm mới khôi phục lại được.
Nhưng hiện tại mới qua bao lâu, tu vi Oán Nữ Cửu Thế không những phục hồi, mà còn nâng cao thêm một bước.
Hiện tại cho dù Hiểu Minh đạt đến Luyện Huyết Cảnh cũng không phải đối thủ của ả ta.
Bất quá, Diệp Hạo lại không lo lắng gì, bởi vì tu vi hắn hiện giờ là Luyện Hồn Cảnh.
- Sao tôi phải sợ cô?
Diệp Hạo dùng âm tiết kỳ lạ nói ra bảy mấy chữ này.
Trên mặt đám quỷ ảnh đang vờn quanh bốn phía taxi lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó bọn chúng dần dần biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ.
Oán Nữ Cửu Thế bịt kín lỗ tai, vội vàng lui lại, mà trong lúc này, oán khí quanh người cũng đang dần tiêu tán, thần sắc cô không thể tin nổi nhìn Diệp Hạo.
- Cô hôm nay chạy trời không khỏi nắng, hừ!
Nói xong, thần niệm Diệp Hạo phá thể ra hóa thành một xúc tu muốn bắt giữ Oán Nữ Cửu Thế.
- Thần Niệm!?
Vẻ kinh hoảng trên mặt Oán Nữ Cửu Thế càng sâu đậm.
- Ngươi đạt đến Luyện Hồn Cảnh?
Nghĩ tới đây, nữ quỷ không chút do dự triệu hồi một đạo Túc Mệnh Chi Thân, Túc Mệnh Chi Thân này vừa xuất hiện đã vọt tới Diệp Hạo.
- Thiên Lôi Quyết.
Theo lời Diệp Hạo vưa dứt, một đạo Thiên Lôi hung hăng chém lên Túc Mệnh Chi Thân kia, nó không chịu nổi một kích mà tan nát.
Thừa dịp này, Oán Nữ Cửu Thế thoát khỏi giam cầm của thần niệm, chạy thục mạng về phía xa.
- Thần Kiếm Quyết.
Diệp Hạo dẫn động Thần Kiếm Quyết.
Thanh Đồng Chủy Thủ chém ra một đạo kiếm quang sáng chói loá mắt, trên kiếm quang tràn ngập Thần uy chí Thần chí Thánh.
Oán Nữ Cửu Thế lúc này cảm thấy nguy cơ tử vong, cô vội vàng triệu hoán hết tất cả Túc Mệnh Chi Thân trong người ra, cả đám tụ lại chống đỡ kiếm quang.
Đáng tiếc, tu vi Diệp Hạo hiện tại quá mạnh, mà uy lực Thần Kiếm Quyết lại quá cường hãn, những đạo Túc Mệnh Chi Thân của nàng trước mặt nó không khác gì những tờ giấy, dễ dàng bị xé rách, hóa thành hư vô.
Tiếp theo là một tiếng kêu thảm, Oán Nữ Cửu Thế chính thức tiêu tan trong thiên địa.
Giết Oán Nữ Cửu Thế nhưng Diệp Hạo chẳng thấy vui vẻ gì, hắn có cảm giác hình như thiên địa quỷ hồn xuất hiện ngày càng nhiều, chuyện này không tốt tý nào a!
Một lát sau, tài xế mới tỉnh lại.
Sắc mặt ông ta vẫn như cũ, trắng bệch không có tý máu.
- Vừa rồi…
- Tình huống có chút đặc thù, những Lệ Quỷ kia muốn trả thù tôi.
Diệp Hạo bình tĩnh nó.
- Quả thực, cuộc sống bây giờ ngày càng không an toàn rồi!
Diệp Hạo nói đến đây, tặng cho tài xế một Hộ Thân Phù.
- Hai ta gặp nhau là duyên, có Hộ Thân Phù này bên người, yêu tà sẽ không dám cận thân.
- Đa tạ Đại Sư!
Bác tài cúi người cám ơn Diệp Hạo một tiếng.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
…
Thời điểm chiếc taxi gần đến trường, Hứa Manh Manh mới tỉnh lại.
Khi cô nhìn thấy Diệp Hạo đang ngồi kế bên mỉm cười nhìn mình mới bình tĩnh lại được tâm trạng vừa rồi.
- Hồi nãy…
- Gia hỏa kia đang đóng giả vai một con ma đói.
Diệp Hạo cười nói khẽ.
- Không nghĩ đến cô lại bị dọa ngất.
- A.
Hứa Manh Manh vỗ đầu một cái nói.
- Hèn chi, trên đời này có ai có thể xoay ngược đầu mình 180 độ cơ chứ!
Người tài xế đang lái xe cũng không nói gì, ông ta đâu chỉ thấy ma xoay đầu 180 độ, mà còn tận mắt nhìn thấy hơn trăm con Quỷ vây quanh xe mình nữa, nếu nói ra không biết sẽ còn dọa người đến mức nào?
Đến Trung Y Đại Học, tài xế làm sao cũng không chịu lấy tiền, Diệp Hạo thấy ông từ chối hai lần cũng không miễn cưỡng nữa. Dù sao, giá trị của Hộ Thân Phù không phải số tiền này có thể so sánh.
Diệp Hạo đưa Hứa Manh Manh về ký túc xá, sau đó quay người ra ngoài.
Đi đến nửa đường, hắn gọi nói chuyện Oán Nữ Cửu Thế cho Hiểu Minh một tiếng, dù sao gia hỏa này vẫn còn đang truy tung tìm bắt nhỏ kia!
- Diệp Hạo, hiện tại Ma Đô ngày càng không bình tĩnh rồi.
Hiểu Minh cười khổ.
- Chuyện linh dị ngày càng nhiều hả?
- Nó đó.
- Có muốn tôi phụ một tay?
- Ban đêm, cậu nếu nhàm chán không có việc gì làm, hãy giúp tôi dò xét xung quanh một phen.
Hiểu Minh nói xong câu này liền kể khổ.
- Cậu có biết không, tôi phải suốt ngày chạy đông chạy tây điều tra nè.
- Phía trên không có điều người sao?
- Người tu đạo vốn không có bao nhiêu, mà Trung Quốc lại lớn và nhiều địa phương như vậy, có nhiều Tu Sĩ nữa cũng không đủ dùng.
Hiểu Minh cười khổ.
- Được rồi, giao tôi mấy bản án mà anh không rảnh xử lý đi!
Diệp Hạo hiện tại nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.
- Giờ tôi đang trong quán bar Dục Vọng.
Hiểu Minh nói vị trí bản thân đang ở.
Diệp Hạo gọi một chiếc taxi chạy đến đó.
Vừa mới tiến vào quán, đập vào mắt hắn là những ánh đèn nê ông cùng đám đông nam nữ đang điên cuồng nhảy nhót. Đương nhiên, còn có tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc.
Diệp Hạo rất nhanh đã tìm được thân ảnh Hiểu Minh.
Nhưng gia hỏa này đang nói chuyện phiếm đây cùng một mỹ nữ dáng người cao gầy, lồi lõm đủ chuẩn.
- Trên mặt cô em có dính gì này?
Hiểu Minh nhìn chằm chằm mỹ nữ, nói.
- Cái gì vậy?
Mỹ nữ kia vội vàng lấy một tấm gương ra xem mặt mình, nhưng nhìn một hồi cũng không thấy bị dính cái gì.
- Không cần tìm, bởi vì nó dính đôi mắt của tôi vào đó mà.
Hiểu Minh xấu hổ nói.
Diệp Hạo nghe thế khóe miệng co quắp.
Con người không thể nhìn tướng mạo mà đoán nhân tâm nha!
Nhìn qua tiểu đạo sĩ như rất ngốc mà, giờ lại như một tên trăng hoa nếm đủ sự đời thế này?
Mỹ nữ không khỏi ha ha nở nụ cười.
- Không mời tôi uống chén rượu sao?
Hiểu Minh rõ, đối tượng sắp mắc câu rồi.
Mà lúc Hiểu Minh lại muốn tiến một bước, Diệp Hạo nhanh chóng an vị bên người cô nàng.
- Tôi mời cô uống một chén, thế nào?
Diệp Hạo cười nói.
- Tùy ý gọi sao?
Trong mắt mỹ nữ lóe ra ý cười yêu kiều.
- Tùy ý!
- Phục vụ, một bình Lafite 82 năm.
Mỹ nữ hô với phục vụ.
Phục vụ rất nhanh bưng ra một bình Lafite.
- Tôi mở đây a.
Mỹ nữ cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT