Trưởng khoa thấy Diệp Hạo xuất hiện, trong lòng ông có dự cảm xấu.
- Chuyện này do mạng lưới giám sát tự mình điều tra, vì vậy phía trên cũng sẽ yêu cầu xử lý nghiêm.
Gương mặt Diệp Hạo không thay đổi nói tiếp.
- Nói cách khác, các cậu sẽ bị tuyên án ít nhất sáu tháng tù.
Lời Diệp Hạo nói khiến sắc mặt đám người Mạnh Vĩnh Ngôn lập tức thay đổi.
Bọn họ chưa từng nghĩ chuyện này sẽ bị xử nặng như vậy.
- Diệp Hạo, thầy biết vì em nên mạng lưới giám sát mới đột nhiên tham gia vào chuyện điều tra lần này.
Trưởng khoa hơi do dự rồi nói tiếp.
- Bọn họ vẫn chỉ là trẻ con thôi, hãy cho bọn họ cơ hội.
- Trưởng khoa, thầy cảm thấy trẻ con sẽ đi công kích một cô gái tới đường cùng à?
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước bọn họ còn muốn đuổi học tôi đấy.
Trưởng khoa ngẩn người.
Chuyện này từng ầm ĩ một thời gian, sao ông ta có thể không biết?
- Trưởng khoaà, thầy có chắc nếu lần này bọn họ không nhận được sự trừng phạt, lần sau sẽ không xuất hiện chuyện bỏ đá xuống giếng tương tự nữa không?
Trưởng khoa im lặng.
- Ngoài ra, em phải nói với thầy một chuyện, vì Đường Phiên Phiên gặp đả kích quá lớn từ chuyện này nên đã nghỉ học rồi.
- Cái gì? Nghỉ học?
Trưởng khoa bật thốt đứng lên.
- Em rất muốn hỏi thầy trưởng khoa một câu, một cô gái bị chế giễu, nhục nhã như vậy, sao trường học lại không đứng ra? Còn bây giờ, khi người gây ra mọi chuyện bị bắt, trường học lại muốn giúp đám bọn hắn giảm bớt hình phạt, xin hỏi, đây là đạo lý gì?
- Chuyện này...
- Có thể thấy Đường Phiên Phiên đã chịu tổn thương rất lớn từ chuyện này. Vì vậy, chắc chắn mức án tuyên phạt dành cho các người sẽ càng nghiêm trọng, hơn nữa, các người còn phải gánh cả trách nhiệm dân sự.
Diệp Hạo nhìn gương mặt trắng bệch của đám Mạnh Vĩnh.
- Tôi đã mời luật sư cao cấp trong nước tới, mấy người cứ chờ ngồi tù đi.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trưởng khoa thở dài rồi cũng xoay người rời khỏi.
Diệp Hạo trở lại biệt thự, thấy Mặc Mặc đi qua đi lại trước cửa nhà.
- Phiên Phiên còn chưa đi ra!
Mặc Mặc lo lắng nói.
- Để tôi đi xem sao.
Diệp Hạo nói xong, đẩy cửa đi vào.
Đường Phiên Phiên ngồi thẩn thờ ôm gối ôm giống như một đứa bé.
Diệp Hạo bước tới trước người cô nàng, hắn do dự một lúc rồi ôm cô gái nhỏ với dáng vẻ đau đớn kia vào ngực.
Đường Phiên Phiên kinh sợ.
Đến khi cô nhận ra Diệp Hạo đang ôm mình, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ ngại ngùng cùng ngọt ngào.
Lần đầu tiên Diệp Hạo chủ động ôm cô.
Diệp Hạo nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Phiên Phiên, hắn nhẹ nhàng nói:
- Cô có biết điều quan trọng nhất trong tu đạo là gì không?
- Là gì?
- Là lòng tin.
Diệp Hạo nói tới đây dừng lại một chút.
- Không có một lòng tin kiên định như đá thì rất khó đi được xa, dù tâm linh cô có tốt thế nào đi chăng nữa.
- Gặp chuyện như thế này cũng không đau khổ sao?
- Tôi hiểu.
Diệp Hạo gật đầu.
- Nhưng cũng chỉ đau khổ một lúc thôi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, cứ sống trong đau khổ cũng không có ý nghĩa.
- Sao em cảm giác tu luyện khiến chúng ta ngày càng không có nhân tính vậy?
- Chúng ta không cần những nhân tính không cần thiết!
- Nhân tính chính là nhân tính, sao lại phân biệt thứ cần, thứ không cần chứ?
- Chúng ta của bây giờ chính là người đã loại bỏ nhân tính không cần thiết.
Diệp Hạo nói đến đây, bế Đường Phiên Phiên lên, sau đó trong tiếng hét của cô nàng, hắn bước lên không trung từng bước một.
Đường Phiên Phiên nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt đầy vui vẻ và kích động.
Cô ôm chặt cổ Diệp Hạo.
- Có thể đưa em lên hành tinh không?
Sắc mặt Diệp Hạo tối sầm lại.
- Bây giờ anh không làm được điều này.
Thật ra bây giờ, Diệp Hạo cũng không làm được cả việc lơ lửng giữa trời, hắn có thể lơ lửng như bây giờ đều do nguyên khí trong cơ thể điều động, nhưng chúng đang tiêu hao vô cùng nhanh.
Diệp Hạo ôm Đường Phiên phiên bước lên không trung một lúc rồi nhẹ nhàng đưa cô ấy trở lại trong nhà.
- Lúc nào em mới có thể làm được như thế?
Đường Phiên Phiên ôm cổ Diệp Hạo hỏi.
- Chờ em đạt đến Luyện thể tầng một đi.
- Nhưng chuyện này phải chờ một tháng nữa.
Đường Phiên Phiên nói tới đây, gương mặt nhỏ nhắn lại tỏ vẻ buồn buồn.
- Thế mà còn chưa đủ à.
Diệp Hạo bĩu môi.
- Nếu không có linh thạch và Dưỡng Khí Đan, dù thêm nửa năm hay một năm nữa, em cũng không đạt được đến trình độ đó đâu.
- Người ta muốn nhanh chóng đạt tới thôi mà?
- Vậy em phải cố gắng hơn.
- Em mệt rồi.
Đường Phiên Phiên ngáp một cái rồi dựa vào ngực Diệp Hạo ngủ.
Diệp Hạo giật mình, cô nàng này ngủ cũng nhanh quá rồi đấy?
Khóe môi hắn khẽ cong lên, Diệp Hạo vén chăn đặt Đường Phiên Phiên lên giường rồi cẩn thận đắp nó lên người cô.
Đương nhiên, Đường Phiên Phiên không ngủ nhanh như vậy, cô chỉ muốn Diệp Hạo tiếp tục ôm cô ngủ thôi.
Đúng lúc này, một âm thanh va chạm đáng sợ vang lên từ trên nóc nhà.
Trong mắt Diệp Hạo xuất hiện một tia sáng lạnh.
Đường Phiên Phiên cũng bị âm thanh này đánh thức.
- Chuyện gì vậy?
- Cô đợi ở đây!
Diệp Hạo nói xong,tung người nhảy qua cửa sổ xuống nhà.
Diệp Hạo nhìn thấy cửa biệt thự bị đạp văng, có năm người đang đánh nhau với ba người Thanh Thanh.
Khí tức tản ra trên người năm kẻ này vô cùng mạnh mẽ, trong đó có một người còn mạnh hơn cả Diệp Hạo
- Các người là ai?
Diệp Hạo tiến lên hỏi.
- Thằng nhóc, đừng xen vào chuyện người khác.
Người thanh niên tóc trắng đi đầu lạnh lùng quát tháo.
- Bọn họ là người của Lang tộc.
Vẻ mặt Thanh Thanh âm trầm lạnh giá.
Lang tộc tìm tới đây cũng có nghĩa Hồ Tiên đã bỏ mình.
- Lang tộc thì có thể xông vào nhà của hội viên Cục Linh Dị sao?
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn thanh niên tóc trắng.
- Mày là hội viên của Cục Linh Dị?
Thanh niên tóc trắng ngẩn ra.
Diệp Hạo lấy giấy chứng nhận ra ném vào người gã:
- Check hàng xem!
Thanh niên tóc trắng mở ra nhìn thử rồi ném trở lại cho Diệp Hạo:
- Nếu cậu là hội viên của Cục Linh Dị, chắc cũng biết nhân loại các cậu không có quyền xen vào chuyện của yêu tộc chúng tôi chứ!
- Tôi không xen vào chuyện nội bộ của yêu tộc các người, vấn đề là ba cô gái này cũng là người của Cục Linh Dị.
Diệp hạo nhìn ba người Thanh Thanh, nói.
Ba người lập tức lấy giấy chứng nhận ra.
Thanh niên tóc trắng bỗng nhíu mày, chuyện này hơi khó giải quyết.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Hạo một lúc rồi phất tay ra hiệu cho đám người rời khỏi.
Tới khi bóng dáng của bọn họ mất hút, Thanh Thanh lập tức nghiêm túc nói.
- Chúng ta phải rời khỏi đây thôi!
- Bọn họ rất mạnh sao?
- Tôi có lòng tin đánh bại bọn họ, nhưng cái giá phải trả rất đắt.
Thanh Thanh nhìn Diệp Hạo.
- Mà cao thủ trong Lang tộc nhiều như mây, vì vậy chúng tôi phải rời khỏi đây.
- Xin lỗi.
Diệp Hạo khổ sở nói.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu, nhưng hắn còn cách nào chứ?
- Anh không cần xin lỗi.
Thanh Thanh nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hồ tộc chúng tôi và Lang tộc vốn đối đầu nhau từ ngàn năm nay rồi, tôi và Mặc Mặc, Đường Đường sẽ ra, vừa ra ngoài tu luyện vừa săn giết Lang tộc.
- Mọi người có thể tới Mao Sơn.
Diệp Hạo im lặng một lúc đề nghị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT