Thiều Hoa không thèm để ý Malton, cô đang nghĩ biện pháp thoát thân.
Đúng lúc này, một đạo kinh lôi rơi xuống không báo trước chém xuống người Malton đang ngông cuồng cười to.
Tiếng cười của Malton im bặt lại.
Thiều Hoa và trung niên áo trắng đều ngơ ngẩn.
Tình huống gì đây?
Lúc bọn họ nhìn qua Malton, hắn đã biến thành một đống tro tàn rồi từ từ tiêu tán.
Đúng vậy, tro tàn.
- Ai đó?
Sắc mặt trung niên áo trắng hoàn toàn thay đổi.
Khi hắn vừa dứt lời, một đạo kinh lôi lại rơi xuống tấn công vào người ông ta, nhưng lúc này, hắn sớm có chuẩn bị.
Ngay lúc, ông ta chuẩn bị né tránh, bỗng nhiên có một dòng nước trong cống hóa thành từng đoạn dây thừng quấn lấy người ông ta.
Những dây thừng dòng nước này không có uy lực mạnh lắm, ông có thể phá vỡ dễ dàng.
Nhưng trong thời gian ông ta phá vỡ dây thừng bằng nước làm gì rảnh để tránh kinh lôi giữa không trung.
Đương nhiên không thể!
Bùm một tiếng, kinh lôi này đánh mạnh vào người trung niên áo bào trắng.
Lão kêu thảm một tiếng sau đó phun ra một ngụm máu tươi, mà lôi điện còn sót lại trong cơ thể đang không ngừng tàn sát bừa bãi.
Nhìn thấy cơ hội, sao Thiều Hoa không nắm chắc đây.
Trong chớp mắt, cô giống như một con báo cái, xông về phía đối phương.
Dù sao, lão cũng là cao thủ của Thánh Đường, cho dù bị trọng thương vẫn cảnh giác như cũ, nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị ngăn cản một kích của Thiều Hoa, dây thừng bằng nước lại quấn quanh người ông ta lần nữa.
Không thể nghi ngờ, thứ này rất khó chịu làm ảnh hưởng đến việc trung niên áo bào trắng ra tay.
Bịch một tiếng, bàn tay Thiều Hoa vỗ vào ngực đối phương.
Trung niên áo bào trắng lảo đảo lùi lại, đồng thời trong mắt hiện lên chút chua xót.
Một kích này của Thiều Hoa đã chấn vỡ trái tim ông ta.
Nhưng lúc này, dây thừng nước lại xuất hiện lần nữa, quấn ông ta rất chặt.
Thiều Hoa ra tay liên tục như tia chớp, thẳng đến khi trung niên áo bào trắng không còn hô hấp mới dừng lại.
Cô liều mạng thở hổn hển mấy hơi, sau đó cung kính nói với xung quanh:
- Cảm ơn tiền bối ra tay giúp đỡ.
Thiều Hoa hiểu rằng có cao thủ Đạo Gia Tông Môn ra tay giúp đỡ mình.
Diệp Hạo ẩn náu trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, đã hiểu rõ tu vi của Thiều Hoa không cao hơn cảnh giới Hám Sơn bao nhiêu.
Suy nghĩ một chút, hắn ném hai viên Linh Thạch chô cô nàng.
- Gặp nhau có duyên, cái này cho cô.
Lúc Thiều Hoa thấy rõ Linh Thạch trong tay, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
- Tiền bối, đây là Linh Thạch của giới Tu Đạo sao?
- Biết rõ còn hỏi.
Vừa nói xong, Diệp Hạo yên lặng rời đi không tiếng động.
- Còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiền bối?
- Tiền bối.
Thiều Hoa thử thăm dò gọi hai tiếng phát hiện không có người trả lời, hiểu rõ đối phương đã rời đi.
Linh Thạch trân quý cỡ nào, Thiều Hoa hiểu rất rõ.
Với thân phận của Thiều Hoa cũng không có tư cách lấy được Linh Thạch, cô tuyệt đối không ngờ lần này mình lại may mắn đến thế.
Có hai viên Linh Thạch này, tu vi của mình có thể tăng thêm một cảnh giới nhỏ nữa.
Diệp Hạo rời đi theo con đường nhỏ, dùng chứng minh thư thuê một phòng trong khách sạn.
Vừa mới dùng toàn lực ra chiêu khiến tu vi Diệp Hạo đang trong trạng thái sắp khô kiệt.
Nhưng chuyện này cũng làm Diệp Hạo hiểu rõ một chuyện.
Vận chuyển toàn lực Thiên Lôi Quyết có thể làm cường giả Hám Sơn cảnh trọng thương, nói cách khác, hắn giờ đang nắm giữ thực lực đối kháng chính diện với cường giả Hám Sơn.
Tu vi Diệp Hạo hiện giờ là Luyện Thể tầng ba, muốn đột phá đến Luyện Huyết cảnh còn cần một khoảng thời gian.
Khoảng chừng qua nửa tiếng, Diệp Hạo vận dụng Linh Thạch đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hắn không rời đi mà nằm trên giường lẳng lặng nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động khác thường, hắn đứng dậy ra cửa xem ai gõ cửa lúc này.
Diệp Hạo mở tấm chắn cửa ra nhìn, có một phục vụ gửi vào phòng hắn một tờ rơi, thấy vậy hắn tiện tay ném vào trong thùng rác, lại quay về giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhưng chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa lại truyền đến.
Diệp Hạo đứng dậy mở cửa, thấy một người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi đứng bên ngoài.
- Tiên sinh, cần phục vụ không?
- Không cần.
- Tiên sinh, tôi phục vụ rất tốt, chắc chắn sẽ làm anh hài lòng.
Người phụ nữ kia nói xong rồi nhanh chóng chui vào phòng Diệp Hạo, sau đó tiện tay đóng cửa phòng lại.
- Ra ngoài.
Diệp Hạo chỉ cửa nói.
- Tiên sinh.
Người phụ nữ kia nói xong, dán lên người hắn.
Diệp Hạo đẩy người phụ nữ này sang một bên, nàng ta khẽ cười với Diệp Hạo, sau đó tự mình cởi quần áo ra.
Diệp Hạo thấy vậy mở cửa ra. Ngay lúc hắn mở cửa, thấy mấy người đàn ông cường tráng đứng đã đứng ngoài hành lang.
Hai bên đều ngơ ngẩn.
Mà rất nhanh, đám người này vọt vào như ong vỡ tổ, một người trong đó đóng mạnh cửa lại rồi chắn ở cửa ra vào.
Diệp Hạo lùi lại, giờ hắn đã hiểu mình bị gày.
- Nhóc con, mày dám đè bạn gái tao, có nên cho tao một câu trả lời thỏa đáng không?
Một người đàn ông tóc dài đến gần Diệp Hạo nói.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Hạo tóm lấy tóc hắn, sau đó đập mạnh đầu hắn vào tường.
Hai người đàn ông thấy cảnh này liền xông tới.
Diệp Hạo ra tay như tia chớp, một quyền đập trúng lỗ mũi một người, sau đó đá vào đầu gối của tên còn lại.
Lúc này, hai người kêu rên thảm thiết, tên đứng canh cửa cũng ngớ người.
Tình huống gì thế này?
Ngay lúc hắn ta muốn xông vào, Diệp Hạo đã ném tên tóc dài ra.
Hai người cùng lăn trên đất.
Người phụ nữ thấy cảnh này liền hét ầm lên.
- Các người tự cút hay để tôi báo cảnh sát.
Diệp Hạo lạnh lùng quát.
Đám người này dám báo cảnh sát sao? Bọn họ chỉ oán hận liếc nhìn Diệp Hạo một cái, đỡ nhau rời đi.
Diệp Hạo cũng không có tâm tình tiếp tục ngây ngốc chỗ này nữa.
Trả phòng, hắn vẫy gọi một chiếc taxi đi đến Gellert.
Gellert, địa điểm cử hành tiệc tối giẵ Tống gia và Lãnh gia.
Lúc Diệp Hạo vừa tiến vào, hai bảo vệ canh cửa nhẹ nhàng hỏi.
- Tiên sinh, xin lấy thư mời của anh ra.
- Thư mời của tôi ở chỗ bạn tôi rồi.
Diệp Hạo giừo mới nghĩ đến gì đó, sau đó xoay người rời đi.
Đi không bao xa, hắn gọi điện cho Đan Lôi, nhân viên tình báo phụ trách phối hợp với Diệp Hạo lần này.
- Anh ở đâu thế?
- Mới tới khách sạn.
- Tôi đang ở cửa ra vào khách sạn nè.
- Ra ngay.
Một lát sau Đan Lôi mặc trang phục nhân viên bảo vệ xuất hiện trước mặt Diệp Hạo.
- Sao lại ăn mặc như vậy?
- Như vậy mới có thể chui vào trong.
- Còn tôi vào làm sao đây?
Đan Lôi chỉ chỉ cửa sổ mấy phòng đang mở.
- Cậu vào từ chỗ này.
- Có camera đấy, ổn không?
- Camera nơi này sớm đã bị chúng tôi khống chế.
Đan Lôi cười nói.
- Cậu không cần lo lắng vấn đề này.
Hắn dọc theo đường mòn sau đó vươn người nhảy lên. Rất nhanh, Diệp Hạo xuất hiện trong một phòng ở tầng ba.
Đúng lúc này, Diệp Hạo thấy được một màn khiến huyết mạch mình sôi sục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT