- Tôi phải biết rõ chuyện này mới có thể đưa ra kết luận.
Trương Thành trầm giọng nói.
Lời Trương Thành nói khiến Lâm Cao Lâm ngẩn người.
- Để tôi nói.
Lúc này Lâm Nhu Nhi lên tiếng.
Rất nhanh, cô nàng đã nói ngắn gọn mọi chuyện một lần.
Những lời Lâm Nhu Nhi nói hơi nghiêng về phía Diệp Hạo, nhưng ai cũng không tìm ra được lỗ hổng trong đó cả, ngôn ngữ Trung Quốc bao la rộng lớn, thay đổi một chữ đã có nghĩa khác biệt.
- Nói như vậy, Diệp Hạo phòng vệ chính đáng.
Trương Thành trầm ngâm một lát rồi nói.
- Đây không phải phòng vệ quá mức sao?
Lâm Cao Hùng nhìn chằm chằm Trương Thành.
- Nhưng chuyện này do Lâm Cao Lâm làm nhục người khác trước.
Trương Thành trả lời.
- Những lời đó chỉ do Cao Lâm uống rượu say nói mê sảng thôi.
Lúc này Lâm Cao Phong nói.
- Bây giờ say rượu cũng đã có hình phạt, bất luận kẻ nào cũng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Trương Thành không mặn không nhạt nói.
Thiên vị.
Cho dù kẻ ngốc cũng nhìn ra Trương Thành đang thiên vị.
- Cục trưởng Trương, nếu hôm nay ông không cho Lâm gia chúng tôi một đáp án hài lòng, Lâm gia tôi sẽ không bỏ qua.
Trương Ngọc Phượng tức giận nói.
Trương Ngọc Phượng vừa mở miệng nói câu này, cấp cao Lâm gia thầm kêu không ổn.
Trương Thành là người có thể tùy tiện bị uy hiếp sao?
- Xin cứ tự nhiên.
Trương Thành thản nhiên nói.
- Thu đội.
Trương Thành nói đi là đi, chuyện này làm cấp cao Lâm gia kinh ngạc không thôi.
Lâm Cao Lâm trừng Trương Ngọc Phượng một cái nói.
- Ai bảo bà nói nói linh tinh chứ?
- Tôi nói không phải vì ông sao?
Trương Ngọc Phượng ấm ức.
Nếu cứ tiếp tục truy cứu chuyện này tiếp cũng không có ý nghĩa, bởi vì truy cứu tiếp sẽ làm mất lòng Trương Thành.
Với năng lực của Lâm gia, cho dù cấp cao của Ma Đô đều có thể đưa lên, nhưng ai cũng không muốn đắc tội phó cục trưởng quản lý khu vực này cả.
Lâm Nhu Nhi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
Nhưng cô không nghĩ ra được rốt cuộc lạ chỗ nào?
Sau đó Lâm Nhu Nhi lại nói bóng nói gió một lát, nhưng Trương Thành nói đông nói tây mãi mà không vào chủ đề chính, cô đành phải từ bỏ.
Lúc sáu giờ tối, di động Diệp Hạo vang lên.
- Cậu ở đâu thế?
- Tập đoàn Lâm thị.
- Tôi tới đón cậu.
- Ừm.
Sau khi Diệp Hạo tắt điện thoại, nói với Lâm Nhu Nhi còn đang xử lý công việc.
Lâm Nhu Nhi đi tới trước mặt hắn, giúp hắn chỉnh sửa cổ áo một chút nói.
- Được rồi.
Diệp Hạo nhìn Lâm Nhu Nhi đẹp không có chút tì vết, trong lòng hơi rung động, hành động Lâm Nhu Nhi nhìn qua rất giống một người vợ chỉnh cổ áo cho chồng trước khi đi làm.
Nhưng Diệp Hạo nhanh chóng ép rung động nhẹ nhàng này đi xuống.
- Có chuyện gì nhớ thông báo cho tôi.
- Ừm, tôi biết rồi.
Lâm Nhu Nhi khẽ gật đầu.
Diệp Hạo nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô nàng một cái, quay người rời đi.
Hắn đợi khoảng chừng 15 phút đã thấy xe Volkswagen Beetle của Lãnh Tuyết.
Lãnh Tuyết xuống xe vẫy tay với Diệp Hạo.
Diệp Hạo mở cửa xe ra ngồi vào.
- Có phải đi giờ này quá sớm rồi không?
- Dẫn em đi mua một bộ quần áo.
- Em có quần áo.
- Sao tôi có thể để em giúp không công được?
Lãnh Tuyết nói xong liền khởi động xe:
- Đây là ưu đãi cho em.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
…
Sau khi Diệp Hạo rời đi, Lâm Nhu Nhi luôn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Không lâu sau, Tiểu Mai gõ cửa đi vào.
- Điều tra rõ ràng chưa?
- Tối nay là ngày Lãnh gia và Tống gia liên kết chiến lược và đính hôn, lúc này Lãnh Tuyết mời Diệp Hạo đi trước, tôi đoán rất có thể Lãnh Tuyết bảo Diệp Hạo giả mạo làm bạn trai cô ta.
Tiểu Mai nói đến đây rồi dừng lại một chút.
- Lãnh Tuyết vì bất mãn với sự sắp xếp của gia tộc, cho nên chạy tới đại học Trung Y làm giáo viên, với tính cách của cô ta làm ra chuyện này là điều bình thường.
- Ngây thơ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhu Nhi lộ ra chút phẫn nộ:
- Dự tính của hai gia tộc, cô ta muốn phản kháng thì có thể phản kháng được sao?
- Hiện giờ chuyện tôi lo lắng là Diệp Hạo đặt chân vào vòng xoáy này, không biết có cơ hội đi không?
Tiểu Mai trầm giọng nói.
Lâm Nhu Nhi trầm ngâm một chút rồi gọi cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo thấy Lâm Nhu Nhi gọi, nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?
- Chị, sao vậy?
Bởi vì có Lãnh Tuyết ở đây, Diệp Hạo không gọi Lâm Nhu Nhi là Nhi tỷ.
- Chị có chút không thoải mái, em có thể tới đây một chuyến không?
Đôi mắt Diệp Hạo không khỏi híp lại.
- Chị, có gì thì chị cứ nói thẳng ra?
- Em muốn tham gia vào chuyện của Tống gia và Lãnh gia sao?
- Không có.
Diệp Hạo đến đó vì có nhiệm vụ giết Tống Ngọc.
- Chắc chắn sao?
- Chắc chắn.
- Vậy thì không sao!
Lâm Nhu Nhi hơi thở dài một hơi.
Nếu Diệp Hạo tham dự vào chuyện của hai đại gia tộc, cho dù Lâm Nhu Nhi tự mình ra mặt cũng không bảo vệ được hắn.
Lãnh Tuyết liếc qua Diệp Hạo nói:
- Ai điện thoại vậy?
- Cô thích hóng chuyện vậy à?
- Em nói ai hóng chuyện?
Lãnh Tuyết mở to hai mắt nói.
- Cô có muốn mua một bộ lễ phục hay không?
Diệp Hạo nhìn Lãnh Tuyết một cái nói.
- Ừm.
- Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị hai đại gia tộc chỉ trích chưa?
Lãnh Tuyết trầm mặc không nói.
Rất lâu sau Lãnh Tuyết dừng xe lại, nghiêm túc nhìn Diệp Hạo.
- Nếu bây giờ em hối hận còn kịp.
- Em có thể đổi ý không?
- Có thể.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lãnh Tuyết một lát, sau đó đẩy cửa xe ra rời đi.
Lãnh Tuyết ngẩn ra.
Tình huống gì đây?
Tên này đi rồi sao?
Trên mặt Lãnh Tuyết tràn đầy chua xót.
Diệp Hạo và mình không thân cũng chẳng quen, vì sao phải gánh chịu nguy hiểm đáng sợ như vậy?
Trước đó hắn đồng ý với mình, chỉ nóng đầu nhất thời thôi sao?
Mà đầu Diệp Hạo dễ nóng vậy sao? Đương nhiên không phải!
Thực ra Lãnh Tuyết không cho mình xuống xe, Diệp Hạo cũng sẽ tìm cơ hội xuống xe.
Bởi vì Diệp Hạo thấy Thiều Hoa của cục Võ Đạo.
Thiều Hoa đang đi theo một bóng người.
Mà bóng người kia làm Diệp Hạo có cảm giác tà ác cường đại.
Diệp Hạo lo lắng cô nàng xảy ra chuyện nên chủ động đi theo.
Không thể phủ nhận tu vi Võ Đạo của Thiều Hoa rất mạnh, nhưng Diệp Hạo lại không cảm thấy Thiều Hoa có thể làm đối thủ của người này.
Võ Sĩ và Tu Sĩ có khác biệt rất lớn, khác biệt ở bản chất.
Ví dụ như Võ Sĩ có mạnh cỡ nào cũng không thể nắm giữ Thần Thông.
Diệp Hạo lén lút đuổi theo phía sau, khi Diệp Hạo theo tới một cái hẻm nhỏ, nghe thấy bóng dáng kia lạnh lùng nói:
- Theo đủ chưa?
- Ông lẻn vào Ma Đô làm gì?
Thiều Hoa không ẩn náu nữa, đi ra trầm giọng nói.
- Tôi vào Ma Đô tất nhiên có việc muốn làm, nếu cô thức thời thì rời đi đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT