Nhóm dịch: Tiên Môn

Dịch giả: LụcTầnDương

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại:
Ngô Ý cùng Triệu Dương dần bình tỉnh lại, trong lòng tuy rằng vẫn còn khiếp sợ Diệp Thần, nhưng lại dâng lên một đoàn lửa giận dữ.

“Ngươi vừa rồi có bản lĩnh mà giết ta a!” Triệu Dương gầm hét lên.

“Ngươi làm như ta không dám sao?” Mắt Diệp Thần vô cùng lạnh lùng, một cổ hàn quang chớp động, làm cho Triệu Dương cảm thấy cực kì sợ hãi.

Triệu Dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn có một loại cảm giác, Diệp Thần tuyệt đối dám động thủ giết hắn.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

Quản gia Triệu gia ho khan một tiếng, nói bằng giọng bất mãn: “Diệp thiếu gia, nơi này chính là Triệu gia, ngài hôm nay là khách nhân, cũng là ngày vui của Triệu gia ta, ngài đến đây cũng là có thân phận khách mời, nhốn nhào ở chỗ này cũng không tiện, xin mời vào trong đại sảnh.”

Diệp Thần cười nhạt nói, căn bản cũng không có xem Ngô Ý cùng Triệu Dương ra gì, liếc mắt một cái, sau đó hướng phía phòng khách đi vào.

“Thiếu gia, ngài không có sao chứ?” Quản gia Triệu gia tâm vội vã quan hỏi.

“Không sao!” Mặt của Triệu Dương lúc này đây cũng ném lớn (DG: chắc nó có nghĩa là cái mặt giận mà to đùng lên ấy), trong lòng nín cơn tức giận, đùng đùng nổi giận mà tiêu sái rời đi.

Ngô Ý cũng không ngốc mà cứ lì lợm đứng ở đây, mang sự tức giận cùng thân thể đầy bùn đất mà tiêu sái bước đi.

“Diệp Thần như vậy mà một người lại đánh thắng hai người, lẽ nào hắn đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng ba sao?” Có một người khách kinh hãi không thôi, thật lâu sau đó cũng không thể bình tĩnh lại được.

“Làm sao có thể? Ba năm cũng không hề có một chút động tĩnh, hơn nữa đã bị người đời coi là phế nhân, làm sao sẽ đột phá?”

“Chứ vừa rồi Diệp Thần chiến đấu với trình độ và lực lượng vô cùng hùng hậu, tuyệt đối là đã đột phá.”

Cái tin này rất nhanh từ bên trong phòng khách truyền ra, rất nhiều người cũng đều khiếp sợ giống nhau, nếu chưa từng thấy qua màn vừa rồi thì người nghe còn hiểu lầm là người kia đang nói đùa.

“Chuyện này là thật sao?”

“Tuyệt đối là thật, ta tận mắt nhìn thấy, Diệp Thần một người đánh thắng cả Ngô Ý và Triệu Dương, vừa thiếu chút nữa là giết cả Triệu Dương, tuyệt đối là Luyện Khí cảnh tầng ba, chứ không thì tuyệt đối không thể lấy một địch hai như vừa rồi.”

“Vậy là sắp có trò hay để xem rồi, thảo nào Diệp gia như thế mười phần phấn khích tới tham gia dự lễ, nguyên lai là có chuyện như vậy.”

“Không biết Ngô gia bây giờ ra sao nữa.” Có người nhìn nói mà hả hê nở nụ cười.

[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Thần đi vào phòng khách, ngồi trong đại sảnh có không ít khách mời, tuy rằng không thể so sánh được với tam đại gia tộc, nhưng cũng đều là nhân vật có uy tín cùng danh dự trong Long Dương trấn.

Diệp Thần xuất hiện, không ít người đều nhìn về phía hắn, có người lắc đầu thở dài, có người nhãn thần trào phúng, có người châu đầu kề tai nghị luận.

Trong đại sảnh, Ngô Thông ngồi ở hàng ghế đầu phía bên trái, Diệp Phần thì ngồi ở phía đối diện, Diệp Thần lại ngồi ở bên cạnh cha mình, ánh mắt rơi vào trên người Ngô Thông, khóe miệng hơi vung lên.

Đối mặt với ánh mắt của Diệp Thần, Ngô Thông hừ lạnh một tiếng, khẽ cười nói: “Có vài người cũng không biết tự lượng sức, còn có mặt mũi mà đi tới đây.”

“Có vài người da mặt cũng thật là dày như tường đồng vách sắt, Ngô Lam mới bị ta bỏ không bao lâu, liền vừa tìm nhân gia, thực sự là không biết liêm sỉ a.” Diệp Thần lắc đầu cảm thán nói.

Ngô Thông sắc mặt trở nên âm trầm đứng lên, Diệp Thần vừa nói như vậy, làm hắn không còn một chút thể diện nào, cả giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng là Ngô gia chúng ta từ hôn!”

“Từ hôn?” Diệp Thần cười cười, nói: “Diệp Thần ta đáp ứng từ hôn sao? Ngươi xem thử đây là cái gì?”

Diệp Thần lấy ra một tờ giấy trắng mực đen, mặt trên thanh thanh sở sở viết “Thư từ hôn”, tất cả mọi người đều thấy rõ, tuy rằng xem không biết rõ nội dung bên trong, thế nhưng bên trong lại có chữ ký của Diệp Thần.

“Lần trước ngươi đi được quá gấp, thư từ hôn còn chưa có lấy đi, hiện tại ta đã đưa tới đây rồi nè, bây giờ Ngô Lam có thể danh chính ngôn thuận cùng Triệu Phong đính hôn.” Diệp Thần đem thư từ hôn ném về phía Ngô Thông.

Ngô Thông sắc mặt tái xanh, một chưởng vỗ ra đem thư từ hôn chấn đất nát bấy, giận dữ nói: “Diệp Phần, ý người là gì?”

“Không có ý gì cả, ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi, không thì đến lúc đính hôn lại bị người ta chê cười thì có lẽ sẽ không tốt đâu a.” Diệp Phần nhàn nhạt cười nói, còn Ngô Thông thì đang suy nghĩ tình hình mơ hồ trước mặt.

Mọi người tại đây đưa mắt cũng rơi vào tấm thiệp của hai nhà gia chủ trên người (DG: Ngô gia và Triệu gia), không ai mở miệng, chỉ là vui vẻ xem kịch, còn có người xem mà trong lòng cảm thấy có chút hả hê.

“Ngươi!” Ngô Thông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái xanh, một câu nói cũng nói không được.

Bầu không khí trong phòng khách bỗng dựng trở nên trầm lại, tất cả mọi người đều trầm mặc, trong không gian yên tĩnh khiến mọi người có một loại cảm giác vô cùng quỷ dị

Triệu Kim đi vào phòng khách, sắc mặt cũng khó coi, hắn đã nghe nói Diệp Thần cùng Triệu Dương có chút xung đột (DG: xung đột quá nhiều luôn í chứ), điều này đủ để nói rõ là hiện tại Diệp Thần đã đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba, đây không phải là một chuyện nhỏ.

Vậy mà lúc này, Triệu Kim cảm nhận được bầu không khí trong đại sảnh, sửng sốt một lúc thì lập tức nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ngô Thông, trong nháy mắt liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bất quá Triệu Kim là người đứng đầu một nhà, rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình của mình, cười ha hả, nói: “Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ là do Triệu gia ta chiêu đãi không chu toàn sao? Lễ đính hôn sắp bắt đầu, hiện tại tất cả mọi người muốn uống thì đều phải vui đùa hài lòng a.”

“Triệu huynh đây nói rất đúng, hôm nay là đại hỷ, mọi người nếu như chơi không được vui, chính là không cho Triệu huynh mặt mũi a.” Diệp Phần cười nói.

Lúc này, quản gia Triệu gia vừa đi vào phòng khách, lặng lẽ nói với Triệu Kim hai câu, Triệu Kim gật đầu, lão quản gia ho khan một tiếng, cất tiếng nói: “Lễ đính hôn chính thức bắt đầu...”

Nhưng mà lão quản gia tiếng nói còn chưa hạ xuống, Triệu Phong nổi giận đùng đùng đi vào phòng khách, xông thẳng Diệp Thần mà phi đến.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

“Diệp Thần, hôm nay ngươi có ý gì?” Triệu Phong chỉ vào mặt Diệp Thần mà mắng.

“Không có ý gì cả, ta tới chúc mừng cho ngươi, lẽ nào ngươi không hoan nghênh a?” Diệp Thần cười nhạt một tiếng, nói.

“Chúc?” Triệu Phong hừ lạnh nói: “Ta xem thật ra ngươi tới chính là để gây rối! Nơi này chính là Triệu gia, không phải là chỗ của Diệp gia ngươi, ngươi ở nhà ta mà dương oai tự đắc, dám đả thương đệ đệ ta, lại còn chửi bới vị hôn thê của ta, chuyện này ta nhất định phải tính sổ với ngươi.”

Diệp Thần đứng dậy, nhìn thẳng Triệu Phong, “Ngươi muốn như thế nào?”

“Hiện tại ngươi phải cho đệ đệ ta còn có Lam nhi một lời xin lỗi, bằng không ngươi đừng mơ mà ra khỏi Triệu gia được nửa bước!” Triệu Phong nhìn chằm chằm Diệp Thần, làm cho ít khách tới xem không khỏi khiếp sợ mà im lặng.

“Triệu Phong, ngươi dám!” Diệp Phần đứng lên cả giận nói.

“Cha, chuyện này không cần người đứng ra, ta tới “nói chuyện” với hắn một chút là tốt rồi, vì một hậu bối mà động khí (Biên: đánh nhau các kiểu) thì sẽ làm tổn hại đến thân thể của người a.” Diệp Thần cười trấn an Diệp Phần.

Diệp Phần hướng về phía Triệu Kim cùng Triệu Phong hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.

“Triệu Dương là tự tìm đến ta, nhiều người ở đây đều có thể làm chứng cho ta. Còn về phía Ngô Lam thì tất cả lời của ta nói đều là thật, lời nói không có ý sỉ nhục, người đàn bà dâm đãng ấy chính là bị Diệp Thần ta bỏ đi, hiện tại để lại cho ngươi.” Diệp Thần nhún nhún vai hùng hồn mà cười nói.

“Diệp Thần, ngươi nói cái gì?” Lúc này, một thiếu nữ thân mặc quần đỏ đi tới, mang trên mặt vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Thần, nàng chính là Ngô Lam.

Ngô Lam lớn lên mặc dù chưa tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khí chất thì thật là tốt, tại toàn bộ trong Long Dương trấn nếu muốn tìm người sánh ngang hàng ngang vế thì cũng thật là khó a.

“Ta nói, mời nhớ kỹ, là ta bỏ ngươi!” Diệp Thần nhìn chằm chằm Ngô Lam, mỗi chữ mỗi câu nói xong đều cực kỳ rõ ràng, âm thanh trong đại sảnh cứ lượn lờ lượn lờ mãi không chịu tiêu tan.

Ngô Lam sắc mặt khó coi, mắt đầy phẫn nộ, Triệu Phong còn tực giận hơn, không thể kiềm được nữa liền quát to: “Diệp Thần, hôm nay nếu ngươi không chịu xin lỗi, thì trên đời này nếu có người thì chắc chắn sẽ không có ta!”
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play