Đăng tại: “Đại tẩu! Thần nhi tay làm hàm nhai, tự mình kiếm ra Xích Tinh ta không hề phản đối. Nhưng không nhất thiết phải ra vỉa hè bày hàng như vậy. Nó hoàn toàn có thể mở một cửa tiệm nhỏ để kiếm Xích Tinh mà!” Diệp Lâm giải thích.
“Nhị thúc! Con chuyên bán linh dược, nếu như mở cửa hàng thì phải có nguồn hàng ổn định mà số linh dược của con có hạn. Hơn thế nữa, mở cửa hàng chi phí rất cao, giờ giấc phải cố định, con cảm thấy rất bất tiện. Con bày bán ở vỉa hè thì không có nhiều thứ phải lo lắng như thế, tùy tâm sở dục, không tốn chi phí lại có thể tùy ý thay đổi giá cả.”
Diệp Thần lại tiếp lời: “Khu vực tam giác dòng người khá đông đúc, con buôn bán ở đó cũng thuận tiện hơn. Còn về thân phận Diệp thiếu gia của con căn bản không quan trọng. Chẳng lẽ làm thiếu gia thì liền cao cao tại thượng? Nếu như không có Xích Tinh thì Diệp gia chúng ta có thể lớn mạnh như hiện tại sao?”
“Mẹ, trong tay con hiện tại có không ít thần dịch, nếu cho người trong tộc dùng để tu luyện thì tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều. Tổng thực lực của Diệp gia có cường đại thì mới không sợ liên minh của hai nhà Triệu Ngô kia.” Diệp Thần lấy ra không ít bình nhỏ, bên trong đều chứa thần dịch, hơn nữa còn là thần dịch thuần khiết. Số thần dịch này so với thần dịch do những người chuyên luyện linh dịch luyện ra thì tinh khiết hơn gấp mười lần.
Lăng Vân cùng với Diệp lâm đều bị ngây người, Diệp Lâm kinh ngạc hỏi: “Tất cả đều do con luyện ra sao?”
Diệp Thần nói: “Đây là chuyện bí mật, con không tiện nói ra. Nhưng mục đích chính con luyện ra thứ này không phải chỉ để kiếm Xích Tinh, mà còn để giúp cho người trong tộc dùng để tu luyện. Nếu dùng số dịch này thì tốc độ nâng cao cảnh giới sẽ tăng gấp mười lần.”
“Nhị đệ! Những thứ thần nhi làm đềulà vì muốn tốt cho gia tộc chúng ta. Bí mật của thần nhi ngoại trừ lão gia tử, Phần ca, ta và đệ ra thì không thể cho ai khác biết được. Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì tai họa sẽ lập tức đổ xuống gia tộc chúng ta.” Lăng Vân nhìn Diệp Lâm thận trọng nói.
Diệp Lâm cũng ngưng trọng gật đầu: “Điều này tẩu không nhắc đệ cũng tự ghi nhớ, chuyện này ta nhất định giữ trong lòng, một câu cũng không nói ra."
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Mặc dù Lăng Vân có chút thành kiến với Diệp Lâm nhưng bà cũng biết những chuyện liên quan đến lợi ích của gia tộc, Diệp Lâm tuyệt đối sẽ thận trọng.
“Thần nhi những thứ này con đưa hết cho chúng ta, còn phần của con thì sao?” Lăng Vân lo lắng hỏi.
“Mẹ có nhớ thần dịch mà con cho người không?” Diệp Thần ý vị thâm trường cười nói.
Lăng Vân lập tức hiểu ra, nàng biết Diệp Thần nhất định có đãi ngộ không hề nhỏ. Nếu không thì tại sao chỉ sau ba năm thực lực của Diệp Thần đột nhiên tăng cao, cảnh giới trước kia không qua được bỗng nhiên đột phá.
“Vậy thì tốt rồi, con mau đi đi” Lăng Vân cười nói.
Sau khi Diệp Thần đi khỏi, sắc mặt Lăng Vân bỗng trở nên nghiêm túc, bà hướng về phía Diệp Lâm mà nói: “Diệp Lâm, mặc dù giữa ta về đệ có nhiều khúc mắt nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, đều vì sự tồn vong của gia tộc mà phấn đấu. Thần nhi có liên quan mật thiết đến vận mệnh trong tương lai của gia tộc chúng ta, về điểm này chắc hẳn đệ cũng đồng ý với ta.”
“Thần nhi, thiên tư xuất chúng, tự nhiên sẽ trở thành trụ cột tương lai của Diệp gia. Hi nhi nhà đệ so ra vẫn còn còn kém hơn rất nhiều.” Diệp Lâm không thể không thừa nhận.
“Hiện tại Diệp gia đang phải đối mặt với liên minh thông gia hai nhà Triệu Ngô, Phần ca lại đang gặp chuyện, tám chín phần là do hai nhà kia gây ra. Cho nên, cục diện trước mắt hết sức khó khăn, nếu như Diệp gia chúng ta không nhanh chóng đột phá, tổng hợp thực lực, thì việc Diệp gia bị hai nhà kia chèn ép đuổi ra khỏi Long Dương trấn, thậm chí là bị diệt tộc là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.”
Lăng Vân đối với những lời này cũng không quá ngạc nhiên, thận trọng nói “Không phải tẩu không tin tưởng ngươi, cũng không phải vì thần nhi là con trai ta mà ta nói như vậy. Nếu như gia tộc gặp bất trắc gì thì đối với mỗi người chúng ta cũng không phải là điều tốt đẹp gì. Cho nên, vì gia tộc, bí mật của thần gì tuyệt đối phải được giữ kín. Một khi Ngô gia và Triệu gia biết được, Diệp gia chúng ta liền triệt để tiêu vong.”
“Đại tẩu yên tâm, những đạo lí này ta đương nhiên hiểu được, Diệp Lâm ta cũng không phải là kẻ hồ đồ làm nên cái việc hủy hoại gia tộc, cái này đối với ta cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.” Diệp Lâm thành khẩn nói.
“Hảo, có câu này của đệ, đại tẩu ta cũng an tâm” Lăng Vân cũng không nhiều lời, bà biết Diệp Lâm hiểu rõ đạo lí trong lời bà nói và biết bản thân hắn nên làm gì.
Sau đó, Lăng Vân chia phần lớn thần dịch cho Diệp Lâm, Diệp Lâm trong lòng mừng rỡ không từ chối cầm hết số thần dịch được chia cho.
Triệu Gia.
“Lão gia, đây chính là thuốc mà Diệp Thần bán cho ta, ta đã cho hiệu thuốc kiểm tra qua. Cái này đích thực là thuốc trị thương nhưng dược tính không còn thuần khiết, hình như đã bị pha loãng.” Triệu quản gia cung kính nói với Triệu Kim.
“Tiểu tử kia lấy chúng từ đâu được chứ?” Triệu Kim mở bình nhỏ ra ngửi ngửi, nhíu mày nói.
“Lần trước yêu thú ở Long Dương trấn nổi loạn, không ít yêu thú đã bị tiêu diệt. Yêu thú trên Long Dương sơn không còn, chẳng lẽ tiểu tử này nhân lúc đó đã lên núi hái linh dược?” Triệu quản gia nói.
“Long Dương sơn tuy có linh dược, nhưng rất thưa thớt. Không lẽ vận khí của tên tiểu tử kia tốt như vậy?” Triệu Kim nặng nề nói: “Ngày mai tìm một số người đến Long Dương sơn, Diệp Thần hắn tìm được không lẽ chúng ta không tìm được.”
“Lão gia anh minh, nhưng vấn đề là tiểu tử kia làm cách nào đem số linh dược đó luyện thành thuốc. Đây cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.” Triệu quản gia trầm tư nói.
Bị Triệu quản gia nhắc nhở một câu như vậy. Triệu Kim giật mình tỉnh ngộ, lông mày nhíu lại “Mấu chốt là, Diệp Thần bán thuốc do chính mình tạo ra, liệu có phải là ý của Diệp gia? Muốn đem linh dược luyện thành linh dịch thì ít nhất người đó cũng phải luyện qua cảnh giới tầng thứ năm. Người trong Diệp gia đạt tới cảnh giới tầng thứ năm này chỉ có bốn người. Mà Diệp Phần thì đang bị thương, liệu ai có thể luyện ra linh dược này?”
“Chuyện này, thật ra Diệp Thần kia có vấn đề, ba năm qua không hề có một chút động tĩnh nào, lần này đột nhiên quật khởi, điều này tuyệt đối có quẩn khúc.” Triệu quản gia lạnh lùng nói.
Triệu Kim suy tư gật nhẹ đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. “ Tiếp cận Diệp Thần, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.”
“Vâng.” Diệp gia, bên trong tiểu viện của Diệp Phần.
“Khí sắc của cha đã tốt hơn rất nhiều, vết thương trên người cũng đã khép lại, có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại.” Diệp Thần ngồi bên giường của Diệp Phần, thở dài nói.
“Lần này cha con bị tập kích bất ngờ, cũng như cho chúng ta một lời cảnh tỉnh, Diệp Thần con cũng nên để tâm”. Lăng Vân dặn dò.
“Chờ cho cha con tỉnh lại, chúng ta liền biết kẻ tập kích là ai.” Diệp Thần cắn răng, trong mắt đầy hận ý.
“Khụ khụ,… “ Lúc này Diệp Phần ho khan hai tiếng, Diệp Thần cùng Lăng Vân nhanh chóng tiến đến.
Diệp Phần cử động mí mắt, cuối cùng chậm rãi mở mắt, lúc này ánh mắt có chút mơ hồ, phải mất một lúc mới rõ ràng trở lại.
“Cha, người tỉnh lại rồi.” Diệp Thần cùng Lăng Vân vô cùng cao hứng.
“Cha, rốt cuộc là ai đã tập kích người?” Diệp Phần được nâng dậy, Diệp Thần không thể chờ đợi thêm được nữa nên liền hỏi.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Phần nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy hận ý, nhưng lại lắc đầu nói: “Lúc bọn ta cách Long Dương trấn hơn năm mươi dặm liền bị tập kích. Bọn người đấy đều mang mạn che mặt, nên không thể biết bọn họ là ai.Thực lực của bọn họ cũng không tệ, nếu như Diệp Long không dùng mạng sống để hộ tống ta. Có lẽ, ta cũng không thể trở về.”
“Trong vòng phạm vi một trăm dặm của cái Long Dương trấn này chỉ có duy nhất ba ổ thổ phỉ nhưng chúng ta đều biết rõ chúng. Chúng tất nhiên không dám ra tay với Diệp gia chúng ta.” Diệp Thần phân tích. Hơn thế nữa, thế lực của Long Thành không nhất thiết phải cùng chúng ta đối đầu. Mối hiềm nghi lớn nhất đó chính là thế lực của hai nhà Triệu Ngô.” Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT