Cô kinh ngạc há to mồm: "Hai ngày nữa!?"- "Ừ, sẽ tổ chức ở Pháp."- Anh nói với chất giọng cực kì thản nhiên, như rằng đó là lẽ đương nhiên.
- "Nước Pháp?"- Cô lại một lần nữa kinh ngạc, thật không thể tin nổi.
- "Ngoan, tất cả anh đều đã chuẩn bị rồi, hãy đi ngủ, để rồi em sẽ làm cô dâu xinh đẹp nhất! Chiều mai sẽ có máy bay tư nhân của anh tới đón em, nhưng anh bận việc nên không thể đi cùng em được, nhưng em sẽ có bạn đồng hành!"- Anh gật đầu.
- "Tại sao anh lại không đi cùng em? Bạn đồng hành cùng em là ai?"- Thấy anh nói như vậy trong lòng cô không khỏi có ủy khúc, người đi cùng cô là người nào!?
- "Bảo bối, có gì ngày mai sẽ nói sau, bây giờ ngủ là trên hết!"- Anh vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng nói.
***
Thấm thoát đã đến chiều hôm sau, cuối cùng cũng đã có thể giải thoát được cái thắc mắc trong lòng cô.
Khoảng bốn giờ chiều, trên sân tennis có một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh. Hai hàng người mặc áo đen xếp thành hàng ngay ngắn, tạo thành một đường đi ở giữa, nơi đó không ai khác là để cô bước đi!
Vừa bước đến bậc thứ nhất của máy bay, cô không khỏi há hốc mở to miệng, cô nằm mơ cũng không nghĩ đó là Lãnh Nhi, chỉ nghĩ đó là một ứng vệ nào đó được anh tin tưởng giao nhiệm vụ thôi!
- "Lãnh Nhi, thực sự là bạn?"- Cô không kìm nén được vui sướng mà nhảy tọt lên máy bay, ôm chầm lấy cô bạn sau một quãng thời gian dài không gặp mặt.
Bốn năm, tưởng chừng như là một thời gian rất dài.
Bốn năm - đủ để thay đổi một thành phố.
Bốn năm - đủ để thay đổi một con người.
Nhưng.... Bốn năm - không đủ để thay đổi tình cảm bền chặt giữa cô và Lãnh Nhi!
- "Bà cô của tôi ơi, đi từ từ dùm, đã là mẹ của ba đứa con, mà vẫn còn tùy tiện như thế."- Lãnh Nhi tay ôm bạn, mồm miệng giảo hoạt không ngừng giáo huấn.
Cô không đáp lại, chỉ lẳng lặng cười 'hihi.'
- "Lãnh Nhi, mình nhớ bạn đến sắp chết luôn rồi!"- Cô dùng tay ôm chặt bạn, vui sướng nói, trong lòng không ngừng tuôn ra một dòng nước ấm áp vì sự sắp đặt của "Ông xã".
- "Mình cũng thế."- Tối hôm qua khi Ranniel gọi điện cô còn không thèm bắt máy, cho đến khi bực bội bắt máy, thì lại thấy ấm lòng vì sự chăm sóc ân cần của Ranniel dành cho Hoàng Lệ, cô nghe xong không khỏi thấy ấm lòng hộ bạn thân.
Hai cái mồm cứ khởi động liên tục khi trên đường tới Paris. Sau đó thì lại mệt mỏi thiếp đi trên vai nhau.
Nhìn tình cảm giữa hai người thân thiết đến thế, người khác không khỏi cảm thấy ghen tỵ
Paris vẫn còn ở một nơi xa xôi lắm....
Nhưng mà....
Trái tim của hai người đang ở rất gần nhau....Cùng đập chung một nhịp....
***
Khi cô được biết đám cưới của cô và anh được tổ chức trong lâu đài Chenonceau, lòng cô không khỏi cảm động.
Lâu đài Chenonceau được xây năm 1513 - 1521. Chenonceau là một trong những lâu đài cổ đẹp nhất ở thung lũng sông Loire và cũng là lâu đài được yêu thích nhất.
Nhìn từ xa, lâu đài giống như đang lơ lửng trên mặt nước. Tòa lâu đài soi bóng dưới làn nước trong suốt vì được xây dựng trên những nhịp uốn bắc qua sông Cher (phụ lưu của sông Loire).Tại đây, khách tham quan có thể thuê thuyền dạo chơi trên sông Cher và ngắm nhìn toàn cảnh tòa lâu đài cao 3 tầng này.
Màu tím - màu đại diện cho sự thủy chung, vì vậy đó là màu mà cô cực kì yêu thích.
Đám cưới này, đã thực cho cô hạnh phúc lên tận trời xanh, đã sớm trở thành một thiên thần bay đi bay lại, lượn lờ trên một biển hạnh phúc.
Các khách mời đến cũng không giấu nổi kinh ngạc. Tòa lâu đài này đi vào vốn đã khó, chứ đừng nói đến việc tổ chức hôn lễ ở bên trong, thật khiển người ta hâm mộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT