“Ngày hôm nay ở chỗ
Thái hậu, nghe Tôn thải nữ nói chuyện, Lĩnh Nam ngoại trừ trái vải, còn
có mật lệ chi đấy.” Liễu Mạn Nguyệt giống như thuận miệng nói, từ phía
sau hắn đi vòng qua, ngồi ở ghế đôn phía trên, phe phẩy cái quạt trong
tay, quạt gió cho hai người, “Tôn thải nữ kia rất thông tuệ, trước kia
còn làm ra một chút điểm tâm mới lạ, trong đầu thiếp tò mò, liền hỏi
Tiểu An Tử một chút, lúc này còn có thể giữ lại điểm tâm mà Tôn thải nữ
kia đưa tới đây không? Hắn đi tìm cho thiếp.”
Hoàng thượng nhíu
mày, mí mắt cũng không nâng lên, nói: “Ai còn so với ngự trù của trẫm
làm tốt hơn? Chẳng qua là nữ tử trong khuê phòng mà thôi.”
Thấy
hắn đột nhiên không thèm để ý, Liễu Mạn Nguyệt cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Thiếp hiếu kỳ a, nghe nói ngày hôm nay nàng đưa tới đây cái
gì mà salad trái cây, chưa từng nghe qua cái tên này mà, bảo hắn lấy ra
xem một chút.”
Bút lông trong tay Hoàng thượng dừng một chút, khẽ cười một tiếng: “Chẳng qua là lấy lòng mọi người mà thôi.” Cái tên đặc
biệt quái dị này, làm cho người ta nhớ kỹ, biện pháp này cũng quá mức
tầm thường một chút.
Không đầy một lát, Tiểu An Tử ở bên ngoài nói: “Hoàng thượng, thứ đồ mà Liễu mỹ nhân muốn đã mang tới rồi.”
Nếu đã lấy ra rồi, vậy thì nhìn thử một lần chứ sao.
Tiểu An Tử mang hộp đựng thức ăn tiến vào, ở trước bàn mở ra.
Bên trong có sốt màu trắng ngà, trộn lẫn rau quả các màu, Tôn thải nữ kia
cũng là ra tay hào phóng, thậm chí ngay cả trái vải mà Thái hậu Thái phi vừa mới ban thưởng cũng bóc xong rồi để vào, chẳng qua là….
“Không phải là salad hoa quả sao? Sao còn có dưa chuột?” Liễu Mạn Nguyệt đưa
tay nhặt lên mấy lần, thấy bên trong có mấy khối dưa chuột không khỏi
ngẩn người, nàng đây là đang nhắc nhở Hoàng thượng cách sử dụng khác của dưa chuột sao?
“Màu hồng kia là cái gì?” Hoàng thượng chưa từng thấy qua thứ này, không khỏi cau mày chỉ vào một chỗ hỏi.
Liễu Mạn Nguyệt cầm chiếc đũa chọc chọc, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng
thượng nói: “Cà rốt.”Cái của nợ này ở Đại Hằng lúc này chưa có, cũng
không biết là từ đâu truyền tới.
“Cầm xuống đi, đổ!”Hoàng thượng
cau mày hướng về phía Tiểu An Tử phất phất tay, cái thứ màu trắng nhầy
nhầy co cụm lại này, trong hộp vẫn còn rướm nước, nhìn quái dị làm cho
người ta thấy buồn nôn, nhìn thấy liền mất khẩu vị: “Thứ này cũng có thể ăn được?!”
“Vâng” Đầu Tiểu An Tử đổ mồ hôi lạnh bận rộn đem cái
nắp kia đóng lại, lui ra ngoài. Trái cây ở đây cắt thành những miếng rất lớn, đao pháp thô tục khó coi, cho dù là không nấu cơm, rau kia nha,
trái cây, sao có thể cắt thành cái hình dáng này?
Liễu Mạn Nguyệt nén cười, ở đây chưa có loại hoa quả trộn như vậy, chắc hẳn lúc vừa
trộn xong nhìn vẫn còn không sao, nhưng một đường đi Điện Hồng Tâm này
dưới trời nắng to, lại để cả buổi, súp kia liền xuất hiện. Tiểu hoàng đế lại chưa từng thấy qua cái thứ này, không phải lại cảm thấy buồn nôn
sao?
Mùi vị hẳn cũng không tệ như thế, bằng không nàng cũng sẽ
không tùy tiện đưa tới, nhưng nàng không phải nói là “salad hoa quả”
sao? Tại sao lại là dưa chuột lại là cà rốt đây? Lại thêm một chút khoai tây nữa, không phải là trở thành “Salad rau quả sao?”
Trong cung dùng bữa, nói sắc hương vị đều đủ, sắc còn đặt ở trước vị, Hoàng thượng Thái hậu lại càng như thế. Chắc hẳn đồ ăn bình thường nàng vẫn đưa tới
đây cũng không có khó coi như vậy, lần này cũng là vừa khéo, không nghĩ
tới sau khi đưa tới đây lại biến thành bộ dáng như vậy.
Sau khi
hộp thức ăn bị lấy đi, Hoàng thượng vẫn cau mày, kéo Liễu Mạn Nguyệt trở về ngồi ở sau cái bàn: “Cái của nợ kia cũng có thể ăn được sao? Sau này nàng ta lại đưa tới thứ đồ gì nàng chớ có nhìn, bằng không buổi tối lại ăn không vô!”
Được, một miếng cũng còn chưa có nếm, Tôn thái nữ kia đã tạo ấn tượng xấu cho Hoàng thượng.
Liễu Mạn Nguyệt chớp chớp mắt, nàng thật lòng không muốn hại vị đồng hương
kia, ngược lại còn cố tình nhắc tới ở trước mặt Hoàng thượng, chẳng qua
là có ý muốn xem náo nhiệt một chút. Bây giờ xem ra sau này, sẽ không có khả năng xem náo nhiệt gì rồi…. Haiz, hoàn toàn vô tâm đây nè.
Buổi tối hôm đó, Hoàng thượng lật chính là bài tử của Liễu Mạn Nguyệt. Bữa
tối, nàng cũng không có cùng Hoàng thượng trở về Thính Vũ các. Ở trong
Thu Thủy các dùng xong bữa tối, liền bảo Bạch Oánh đi theo, đến Thính Vũ các.
Lên lầu hai, thấy tiểu hoàng đế đang ngồi ở bên cửa sổ,
trong tay cầm một quyển sách nhìn thất thần, nghe thấy Tiểu Châu Tử mang theo Liễu Mạn Nguyệt lên đây, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng,
trên mặt lập tức treo lên một nụ cười.
“Vốn chỉ là ở lại chỗ kia, bây giờ đột nhiên thoáng qua một cái, ngược lại cảm thấy có chút không
được tự nhiên rồi.” Tiến vào cửa, Tiểu Châu Tử liền thức thời mà lui
xuống, Liễu Mạn Nguyệt đi vào phía trong được hai bước, thấy Hoàng
thượng đứng dậy tới đây, không khỏi cười nói.
“Trẫm ở đây không
có cung nữ hầu hạ, bình thường không tiện gọi nàng tới đây.” Nói xong,
liền đưa tay nắm ở trên vai nàng, cười nhẹ ghé vào bên tai nàng nói,
“Ngẫu nhiên tới đây một lần, tư vị cũng là bất đồng đấy.”
Giọng nói trêu chọc làm cho trên mặt nàng có chút đỏ lên, tựa ở bên người hắn một mạch hướng về phía giường mà đi tới.
Hai người thường xuyên ở cùng một chỗ, Hoàng thượng cũng là lo lắng, sợ vạn nhất ngày đó nàng không có thanh lý sạch sẽ, lại có thai, trong một
tháng tới một lần nửa lần, nếu là có thai thì cũng tốt.
“Mấy ngày nay có uống thuốc đúng giờ không?”
Nhắc đến cái này, liền làm cho người ta đau đầu, Liễu Mạn Nguyệt không nhịn
được cau mày giận dỗi nhìn hắn một cái: “Lại không có bệnh không có tật, mãi uống cái của nợ đó làm cái gì.”
“Thái y nói thân thể nàng
mặc dù đã thuyên giảm, nhưng căn bản vẫn yếu chút, điều trị nửa năm thật tốt là được, cũng không phải là phải uống thuốc mỗi ngày?”
Nói
gọi Thái y đến điều trị thân thể cho nàng, Hoàng thượng liền quả thực
phái Thái y thân cận tới bắt mạch cho nàng. Nữ tử trong cung không có
mấy người thân thể tốt, hơi hơi đau đầu nhức óc một chút liền gọi người
đi vào bắt mạch uống thuốc.
Liễu Mạn Nguyệt chẳng qua cũng là giả trang phần này, chỉ nói là khẩu vị có chút không tốt, gọi Thái y đi vào nhìn một chút. Thực tế là xem thân thể của nàng một chút, dễ bảo người
điều chế thuốc điều trị.
“Vậy cũng khổ, mấy ngày nay ăn cái gì
cũng không có mùi vị.” Thuốc cũng không phải là bảo hắn uống? Hắn sao
biết được đắng như thế nào? Huống chi mình lại là người sợ khổ, bày
nhiều hơn nữa mứt hoa quả, trái cây cũng không có tác dụng.
“Mấy
ngày nữa ở vườn lân cận sẽ có trái cây tươi đưa vào dâng tặng, đến lúc
đó trẫm sẽ cho nàng ăn được không?” Đây cũng không phải là Hoàng thượng
vẽ vời thêm chuyện, chính là lúc trước cùng Triệu thống lĩnh nói chuyện
phiếm nghe nói được, người quanh năm uống thuốc độc, từ lâu, cho dù là
uống thuốc giải độc, nói không chừng trên người cũng sẽ bị tổn hại, lúc
này mới nhanh chóng gọi người tiến cung nhìn cho nàng một chút.
Thái y nghe chẩn đoán bệnh kết quả lại nói, mặc dù thân thể Liễu Mạn Nguyệt
còn tốt, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có chút độc vật vào thân thể nàng,
hiện tại còn không có lộ ra, chờ khi có tuổi nói không chừng sẽ có đau
đầu nhức óc, sợ không trường thọ. Nhanh nhanh chóng chóng bảo bọn hắn
xác định y dược để điều trị, mỗi ngày cho dù mình nhìn chằm chằm vào
nàng không được, cũng phải bảo Bạch Oánh liều chết nhìn nàng uống thuốc.
Làm đi làm lại như thế, trước không nói thân thể nàng như thế nào, các phi
tử ở trong viên tử nghe nói Thu Thủy các này tầm y vấn thuốc, chuyện ma
quỷ không sạch sẽ ở mặt phía bắc càng thêm nhiều.
“Chẳng qua chỉ là hoa quả, cho dù không có bệnh, hẳn là Hoàng thượng sẽ không bảo thiếp ăn hết đi?”
Ngày hôm nay nàng nói chuyện với Hoàng thượng so với trước kia còn muốn to
gan hơn một chút, bây giờ thỉnh thoảng nói ra những lời không phân rõ
phải trái. Hết lần này tới lần khác tiểu hoàng đế còn thích nghe, nghe
nàng làm nũng, ý cười trên mặt càng sâu, hai người đã đi tới bên giường, liền xoay người ôm ngang, đem nàng đặt ở trên giường, người cũng đè
lên: “Trẫm cho nàng ăn ngon….”
Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng,
hun đến mức làm cho gò má, phía sau cổ người ta đỏ bừng một mảnh. Trong
mắt giống như chứa đầy nước, chỉ có chút quở mắng, liền thẹn thùng, làm
cho người ta nhìn thấy trong mắt trong lòng nóng lên.
Hoàng thượng nhịn không được, vội cúi đầu hôn xuống, dưới tay không ngừng cởi quần áo của nàng.
Bên ngoài là váy sam, bên trong cái yếm màu đỏ bao bọc thân thể tuyết
trắng, hiện ra phong tình vô tận. Thấy trong mắt tiểu hoàng đế nóng lên, tiến đến bên mặt nàng, hôn cằm nàng: “Mặc cái này rồi?”
Nàng mặc đồ màu đỏ là kiều diễm nhất, trong cung không có nữ tử nào mặc đồ đỏ
đẹp mắt hơn nàng, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng vẫn quyết định
không mặc cái này. Hoàng thượng liền bảo người tìm vải có màu ngân hồng
(nhũ đỏ bạc), hồng phấn các loại, bảo người làm quần áo đưa tới chỗ
nàng.
Liễu Mạn Nguyệt tất nhiên biết thân phận, trừ thiếp thân,
người bên cạnh thấy không được, quyết định sẽ không mặc những thứ này.
Hôm nay khó được một lần mặc màu đỏ, lại không nghĩ tới, lại làm cho
Hoàng thượng giống như là ăn cái gì, phía dưới cứng rắn, giày vò đến hơn ba canh giờ, lại giày vò tới mức nàng hôn mê ở trên giường.
Ôn
hương nhuyễn ngọc ngủ trầm ổn trong ngực, Hoàng thượng dán ở trên người
nàng, cúi đầu nhìn gương mặt mang theo xuân sắc, trên người, trên mặt
một mảnh phấn hồng.
Cái yếm ở trên người nàng nửa cởi nửa không, bộ ngực sữa giống như lộ giống như không giấu ở nơi đó.
Bàn tay to nhẹ nắm, nắm đôi thỏ ngọc ở trong tay nhẹ nhàng vuốt vuốt. Phía
dưới vẫn nhô lên, chậm rãi không cam lòng bảo người lấy ra.
Hồi
lâu, khẽ thở dài, dán ở trên mặt nàng khẽ hôn lên, đem nữ tử ở trong
ngực gắt gao ôm lại, miệng mũi giấu ở trong bộ tóc đen nhánh.
“Chờ thêm một chút nữa….chúng ta sẽ có thể có hài nhi của chính mình….cũng
có thể bảo nàng đem màu đỏ thẫm này đường đường chính chính mặc ở bên
ngoài.” Hai mắt chậm rãi nhắm lại, trong lòng bình tĩnh một mảnh. Lưu
gia kia bất luận là bởi vì thuận theo Tiên Các hay là thuận theo triều
đình, sớm muộn gì cũng phải trừ bỏ, nếu nói là tìm người có gia thế tốt
một ít làm phụ tá của mình để làm Hậu? Hắn thà rằng tìm một nữ tử mà
mình yêu mến!
Ôm người ở trong ngực chặt thêm hai phần, hít một
hơi thật sâu, trong lòng âm thầm ổn định lại, đai sự trong triều, không
phải một ngày sự nghiệp, trước đó, cần thiết phải bảo vệ nàng, mới có
thể luận bàn đến cái khác.
Vừa sáng sớm, rửa mặt xong, mang theo Bạch Oánh canh giữ ở cửa Thính Vũ các đi thẳng tới chỗ Hoàng hậu nương nương.
Bái tạ vật mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng, Liễu Mạn Nguyệt liền bình
tĩnh ngồi ở một bên, hơi buông mắt xuống, tùy ý một vài đôi mắt ở trong
phòng hoặc sáng hoặc tối nhìn mình.
Quang minh chính đại ngủ với
Hoàng thượng, sáng sớm hai ngày liền tất yếu phải chịu những ánh mắt
đánh giá này. Mọi người cũng suy nghĩ ở trong lòng, đây ngược lại so với những người ngẫu nhiên được chọn một lần giống nhau, chỉ ngủ một lần
như vậy đã bị Hoàng thượng ném đến sau đầu rồi đi, hay là cùng với Ngọc
tần kia giống nhau, sau khi ngủ qua được Hoàng thượng nhớ kỹ?
Mặc dù nói trước kia Liễu Mạn Nguyệt từng hầu hạ qua một lần, nhưng rốt
cuộc lúc ấy trong cung còn không có một phi tần nào khác đi vào, bây giờ lại hầu hạ một lần, hơn nữa bộ dáng nàng xinh đẹp như vậy, mọi người
không thể không lo lắng trong âm thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT