“Trẫm? Trẫm cũng thích Lâm Tuyệt Nhai.” Dứt lời, liền thở phào nhẹ nhỏm, thấp
giọng tựa vào đỉnh đầu của nàng nói, “Ba cung nữ trong viện của nàng cần phải thay đổi.”
“Hả? Đổi lại?” Lúc này Liễu Mạn Nguyệt nghe rất
rõ ràng, thì dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực Hoàng thượng, hỏi “Tại sao? Ba người đó có gì không thỏa đáng à?”
“Cung nữ có tên là
Bạch Tuyết ấy, vốn là người của Thái hậu.” nói xong, hơi dừng một chút,
“Tất cả bà tử thô sử, thái giám trong sân đều là người của Thái hậu,
Thái phi, nhưng vẫn để nguyên như cũ là tốt rồi. Nhưng hai cung nữ khác, một người thì quá mức lắm mồm, một người lại quá ngu ngốc, cũng không
đắc dụng, không bằng thay đổi đồng loạt đi.”
Người trong viện của mình, tại sao hắn lại rõ ràng như vậy?
Nhưng ngay sau đó nàng bật cười, mỗi ngày mình đều chạm mặt với hắn, sao hắn lại không điều tra rõ ràng chứ?
Nghĩ đến đây, nàng lại đưa tay chọc lấy hai hạt đậu đỏ trên ngực hắn một
cái: “Sai người tra rõ lai lịch, thân phận của hai nha đầu kia, nếu
không có bối cảnh gì thì vẫn cứ giữ lại dùng đi, đổi một, hai người thì
không nói…còn đổi đồng loạt…thiếp cũng không muốn gây sự chú ý.”
Đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang tác quái của nàng, thả vào khóe miệng
cắn một cái, mơ hồ nói: “Cũng được, trẫm sai người đi điều tra. . . . .
.” nói xong, cái chỗ phía dưới kia lại cương lên, chọc vào người nàng,
làm hại nàng một trận hoảng hốt, “Mấy ngày nữa, sợ là nàng phải chuyển
chỗ ở….Trẫm sẽ không để cho nàng chịu thiệt thòi.”
Sau khi sửng
sờ xong, đã thấy hắn lại úp sấp trên người mình, Liễu Mạn Nguyệt thừa
lúc đầu óc mình còn thanh tỉnh, vội nói: “Hoàng thượng chớ để thần
thiếp. . . . . .”
“Ừ?” Phía dưới đã đẩy vào, hai tay đỡ tại bên cổ nàng, mắt mang nghi ngờ nhìn nàng.
“Làm sao thiếp lại thấy thiệt thòi?” Trên mặt nàng là ý cười thản nhiên,
nàng giơ tay lên sờ soạng mặt hắn, “Sau khi Hoàng thượng tự mình chấp
chính có bao nhiêu đại sự cần làm? Cho nên cần phải luôn luôn thay đổi
khẩu vị thì mới có thể điều tiết cả thể xác và tinh thần nha, chỉ cần
một tháng, người thỉnh thoảng nghĩ tới thiếp một hai lần. . . . . .
Thiếp đã cảm thấy đủ rồi.”
Ánh sáng trong mắt hắn hơi trầm xuống, áp đầu mình vào tai nàng: “Nàng sợ các nữ nhân kia tìm nàng? Thuốc lần
trước Trẫm cho nàng. . . . . . đã có thể trừ tận gốc độc trên người nàng rồi, Trẫm sẽ sai người đến bảo vệ nàng.”
Trừ tận gốc?
Trong lòng nàng hơi động, nhưng chỉ cầm lấy giải dược đi thử nghiệm, thì có
thể tạo ra được thuốc giải trừ tận gốc độc của nàng? Đến chính nàng còn
phải quan sát hai năm rồi mới dám khẳng định, từ đâu mà hắn có được sự
đảm bảo lớn như vậy?
Tuy nàng nghĩ như vậy, nhưng trong miệng lại nói: “Thủ đoạn trong đầu của các nàng thiên kỳ bách quái, nếu Hoàng
thượng không để ý đến thiếp, bọn họ sẽ không gây phiền toái cho thiếp,
nếu bọn họ cảm thấy Hoàng thượng có chút sủng ái thiếp…chỉ sợ thiếp sẽ
không có được cuộc sống yên ổn trong những ngày tháng sắp tới.” Nói
xong, thấy hắn vẫn còn tức giận, nàng nũng nịu giơ tay xoa nhẹ lên bộ
ngực của hắn, làm nũng nói “Hoàng thượng. . . . . . Minh thương dễ
tránh, ám tiễn khó phòng. . . . . .”
Mắt mang sương mù, cặp môi đỏ mọng hơi trề ra, nhìn thấy cảnh này, cả trái tim hắn đều mềm nhũn.
Hơi thở dài một tiếng, siết chặt đầu nàng vào trong ngực, kề đầu ở bên tai
nàng, cọ sát cổ nàng, lực tay ôm nàng lại càng lớn hơn, giống như muốn
phát tiết tức giận trong lòng mình.
Cái giường kia bỗng chốc lắc
lư từng cái, Liễu Mạn Nguyệt nâng cao cằm, hai mắt mê ly, cuống họng nói không ra lời, cũng không biết hắn giằng co bao lâu, lúc này hai người
mới ôm nhau ngủ thật say.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Liễu Mạn Nguyệt
chỉ cảm thấy xương cốt rả rời như người mới sinh, nàng lảo đảo ngồi dậy, cầm lấy xiêm y của mình mặc vào, lại bị nam nhân đang ngủ bên cạnh chặn ngang, ôm vào trong ngực, siết chặt hết sức, giữ lấy không buông tay.
“Hoàng thượng, thiếp còn phải nghe Thái hậu tuyên đây.” Nàng đưa tay đẩy cánh
tay hắn hai cái, nhưng vẫn bị hắn ôm chặt hết sức, nàng chỉ đành phải
giơ tay chọc lên lưng hắn hai cái, cuối cùng cũng nới lỏng tay ra.
“Gấp cái gì?” Một tay đỡ đầu bên cạnh, hoàng thượng mặc dù bận rộn vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn mỹ nhân trang điểm.
Nghiêng mắt liếc hắn một cái, Liễu Mạn Nguyệt cũng không quan tâm đến hắn, mặc quần áo vào, cao giọng gọi người đưa nước vào.
Mấy tiểu thái giám thay nhau trông cửa suốt cả đêm rồi, lúc này vừa nghe
thấy tiếng động, đã sớm chuẩn bị xong nước ấm và khăn sạch, nghe gọi
liền tiến vào.
Thấy hắn ngã xuống giường, bản thân hắn thì được
nghỉ ngơi, thoải mái, Liễu Mạn Nguyệt cũng không để ý tới hắn, trước
tiên thu dọn ổn thỏa, lại đi đến sau tấm bình phong, dọn dẹp sạch sẽ
thân thể mình, lúc này mới trở lại bên giường, kéo hoàng thượng, cứng
rắn rửa mặt sạch sẽ thỏa đáng cho hắn.
“Chủ tử!” Thấy Liễu Mạn
Nguyệt lay động, lắc lư trở về bên trong Thanh Viên, Bạch Huyên từ xa
chạy tới, vội vàng vịn cánh tay của Liễu Mạn Nguyệt, vẻ mặt cười nhẹ
nhàng, bộ dáng giống như người tối qua được ân sủng là nàng chứ không
phải Liễu Mạn Nguyệt.
Nhìn lướt qua hai con mắt treo trên cửa ra
vào ở trước sân, thần sắc Liễu Mạn Nguyệt bình tĩnh, trở về trong việc
của mình trong, vào đến nhà giữa mới ngồi xuống, thì thấy Bạch Tuyết,
Bạch Hương tiến vào theo, một người ôm quần áo, một người cầm lấy chậu.
“Chủ tử, trước tiên nghỉ ngơi một lát a, tối hôm qua người cực khổ rồi.”
Thần thái trên mặt Bạch Tuyết sáng láng, khác rất nhiều so với bộ dáng
trầm ổn ngày xưa.
Liễu Mạn Nguyệt giương mắt nhìn nàng nhiều hơn
một chút, sau đó chỉ vào Bạch Huyên nói: “Làm gì mà cười thành như vậy?
Người biết thì nói chủ tử ta được ân điển, người không biết còn tưởng,
tối hôm qua người được ân điển chính là ngươi.”
“Chủ tử có mặt
mũi thì các nô tỳ cũng có mặt mũi.” Vẻ mặt Bạch Huyên vẫn vui vẻ như cũ, không chút nào để ý nói, “Chủ tử có muốn ăn chút gì không? Buổi sáng,
Hoàng thượng có giữ người lại dùng thiện không? ”
Hoàng thượng
cũng muốn giữ nàng lại dùng bữa, nhưng thứ nhất, sáng hôm qua Tiểu Ngọc
mỹ nhân không được giữ lại dùng thiện, thứ hai, nàng sợ hắn cố ý truy
hỏi nguồn gốc của những thứ rau xanh này, gây phiền toái cho mình, nên
đã từ chối.
“Không có, mang một ít điểm tâm đến đây, ta muốn ngủ
một lát, nếu Thái hậu có cho người đến tìm ta, thì gọi ta dậy.” Tối hôm
qua, nàng không được nghỉ ngơi tốt, cho dù nàng có muốn nghỉ, Hoàng
thượng cũng không thuận theo,…Thật không biết buổi tối trước đó, Ngọc
Điệm Lương hầu hạ người như thế nào? Tại sao bộ dáng của Hoàng thượng
giống như chưa được ăn no? Theo lý mà nói, cho dù Ngọc Điệm Lương học
không đến nơi đến chốn nhưng biện pháp hầu hạ nam nhân trong khuê phòng
học được cũng không ít a.
Chủ tử trở về thì đã muốn ngủ. . . . . . Ừ, tuy nói xưa nay nàng ấy đều như thế, nhưng lúc này coi như là buổi
tối hôm qua rất mệt nhọc a!
Ba nàng Bạch vội vàng bưng điểm tâm sáng lên, màu sắc tinh xảo, so sánh với bình thường không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Liễu Mạn Nguyệt nhìn, cảm thấy nghi hoặc: “Sao những thứ này so với lúc trước tốt hơn nhiều thế?”
“Đây do Thái hậu phân phó đấy.” Bạch Huyên cười nói, “Nghe nói những năm qua trong nội cung có quy củ, buổi tối người nào hầu hạ Hoàng thượng, thì
buổi sáng không cần phải đến chỗ Hoàng hậu để thỉnh an, ngày kế tiếp chi phí ăn mặc cũng được bên trên ban thưởng.”
Bạch Hương ở một bên
chia thức ăn, nghe nàng nói như vậy, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật
giống như nói: “Chủ tử, quay đầu lại, hầu hạ hoàng thượng nhiều thêm vài lần, chúng ta sẽ có thêm một ít thức ăn ngon để ăn.”
Liễu Mạn
Nguyệt vừa đưa cháo đến trong miệng, suýt chút nữa đã phun hết ra, nàng
cúi đầu ho khan mấy tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nha đầu kia, thở
dài một tiếng. Thầm nghĩ trong lòng, chỉ mong nha đầu này là một người
có tâm tư chân thật, không phải là thám tử của người khác, thì mình sẽ
giữ nàng ở bên người, nếu đổi người khác, cũng sẽ không được thú vị như
nàng.
Vừa đến thời gian ăn trưa, Thái hậu liền sai người đến tuyên Liễu Mạn Nguyệt đi qua, đến ngủ trưa cũng không kịp nghỉ ngơi.
Liễu Mạn Nguyệt vừa mới tiến vào điện Hòa Di, ma ma bên cạnh Thái hậu vội
vàng quay sang, thấy nàng liền mỉm cười gật đầu, lúc này nàng mới hơi
thả lỏng một chút.
Vẻ mặt Thái hậu hòa ái dễ gần, giơ tay ra lệnh cho Liễu Mạn Nguyệt đứng dậy, rồi nói với cung nữ đang đứng bên cạnh,:
“Đi lấy vòng tay của ta tới đây.”
Tiếp nhận ban thưởng của Thái
hậu, một đôi vòng tay tơ vàng quấn hoa, tạ lễ xong, Liễu Mạn Nguyệt mới
dám ngồi xuống lần nữa, cúi thấp đầu, phong tình giữa lông mày cho dù có che như thế nào cũng che không hết, hạnh phúc mờ nhạt này cũng không để ý tới, chỉ cúi thấp đầu ngồi như vậy.
“Có thể hầu hạ Hoàng
thượng, chính là phúc khí của ngươi, nếu được Hoàng thượng yêu thích,
quay đầu lại, ngươi sẽ có chỗ tốt.” Cuối cùng Thái hậu cũng bỏ đi tảng
đá lớn trong lòng, thở dài, nhìn chằm chằm vào bụng của Liễu Mạn Nguyệt
lại nói, ” Hôm qua, ai gia đã nói với tiểu Ngọc mỹ nhân, qua hai ngày
nữa, sẽ cho các ngươi thêm mấy con số, đợi ngày mai tự nhiên sẽ có ý chỉ triệu kiến.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương ân điển.” Liễu Mạn
Nguyệt vội vàng đứng dậy bái lạy. Hoàng thượng nơi đó chỉ gọi ba nàng
thay phiên nhau hầu hạ một đêm, cũng không biết người yêu thích người
nào, Thái hậu yêu cầu ba người hầu hạ cùng lúc rồi nói sau. “Ừ, ngươi đi xuống trước đi, mấy ngày nay cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, buổi sáng không cần đi qua hầu hạ.”
“Vâng”
Không cần. . . . . . Lại đi sao?
Ra khỏi điện Hòa Di, trong lòng tuy nói bởi vì bớt phần chuyện này mà thở
phào nhẹ nhõm, vừa ý nhưng không tự chủ được có chút mất mác.
Tuy nói mỗi buổi sáng đều đi qua, làm mình không thể ngủ nướng, nhưng mỗi
ngày phải theo hắn trèo núi nhỏ, tại trong đình ngồi một chút và vân
vân, còn gọi đó là người thư thái. Nàng đột nhiên không muốn đi….
Thôi, dù sao quy củ này cũng không có khả năng duy trì quá lâu, đợi đến lúc
tuyển tú liền xong. Quy củ này không thể giữ lại, nếu giữ lại thì mọi
người phải thay phiên nhau hầu hạ Hoàng thượng một lần, bằng không thì
quy tắc có sẵn dùng để làm gì?
Liễu Mạn Nguyệt lắc lắc tay áo, xoay người đi về phía Thanh Viên.
*******
“Không có đi?” sững sờ nhìn Bạch Huyên, vẻ mặt Liễu Mạn Nguyệt kinh ngạc, Sao
Ngọc Điệm Thu kia có thể buông tha cho một cơ hội tốt như vậy? Nàng thế
nhưng. . . . . . Không có đi? !
Bạch Huyên gật đầu thật mạnh, hai mắt phát ra ánh sáng khác thường : “Nghe nói là, kinh nguyệt của nàng
ta đến rồi! Rồi báo lên trên không thể hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không gọi người bên ngoài đến hầu hạ.”
Kinh nguyệt đến?
Liễu Mạn Nguyệt ngẩn người, không khỏi bật cười, chuyện này thật đúng là. . . . . .
Thời gian này, Hoàng thượng tiện tay làm chút chuyện, hắn nào biết đâu rằng
nhờ vậy mà kinh nguyệt của ba nữ tử đều đến rồi? Có lẽ người bên ngoài
đều biết chuyện, nhưng Hoàng thượng đã mở miệng nói những lời kia, còn
ai dám đề xuất nữa?
Có lẽ không chừng Ngọc Điệm Thu kia “không
tiện” một ngày, lại muốn không trúng phải hai ngày buổi tối mà nàng
ngóng trông, nhưng không ngờ, lại để cho nàng chính xác đụng phải
“Không đi?” Trong điện Hòa di, Thái hậu cũng cau mày.
“Nghe nói là kinh nguyệt đến rồi.” Hồng Tiêu cẩn thận từng li từng tí giải thích.
Thái hậu thở dài, giơ tay lên nâng trán: “Vậy thì không thể trông cậy được
rồi!” Vậy một hồi, để cho Ngọc Điệm Thu kia đi làm việc nhẹ nhàng, nàng
ta cũng nên đi tìm hiểu tình huống một chút, sợ không phải vận khí không tốt, mà phải đi gánh lấy trách nhiệm. “Mà thôi, không phải còn hai
người sao?”
Hồng Tiêu vội vàng cười, thấp giọng nói: “Cũng không
phải đây này, đợi thêm một chút thời gian nữa, các tú nữ được phân công
tốt cung vị, đến lúc đó chỉ sợ Thái hậu ngại nhiều người quá, khiến cho
Thái hậu đau đầu mà thôi.”
“A, Hiện tại ai gia chỉ mong đợi các
nàng có thể sớm vì hoàng gia khai chi tán diệp mà thôi.” Thái hậu cười
lắc đầu, “Bên Tú viện như thế nào?”
“Nghe nói, lúc này các nàng đang học quy củ, mấy ngày nữa sẽ được thấy mặt vua, vòng sàng lọc cuối cùng.”
“Ừ, thừa dịp còn trẻ tuổi, tranh thủ thời gian khiến cho nội cung náo nhiệt một chút, sau này sẽ không sợ không có người phụng bồi lão thái bà này
nói chuyện…”
Đang nói, chợt nghe bên ngoài cao giọng nói: “Hoàng thượng giá lâm ——.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT