Trong Thu Thủy các,
tính cả chi phí hằng ngày chỗ hai thái nữ kia, đều do phòng bếp nhỏ phía tây bắc Thu Thủy các cung ứng. Bên ngoài chỉ cho là chỗ này quá thiên
vị, nhân khẩu thì ít, cho nên mới như vậy, nhưng người trong viện này
lại biết, đây là phòng bếp nhỏ mở cho Hoàng Thượng đây!
Chỗ hai
thái nữ kia, thức ăn cũng là dùng loại theo lệ cũ của thái nữ tầm
thường, bên chỗ Liễu Mạn Nguyệt, thức ăn là dùng đồ độc nhất vô nhị,
thậm chí có món mới lạ, thượng hạng, ngon hơn chỗ Thính Vũ Các của Hoàng Thượng. Mặc dù Bạch Tuyết không rõ lắm, nhưng cũng biết ít nhiều. Ngay
cả Bạch Huyên người hoàn toàn không biết chủ tử nhà mình cùng Hoàng
Thượng có gian tình, cũng biết là thường ngày đồ ăn đều do phòng bếp nhỏ đưa tới.
Ngay cả trái cây tươi, tất cả đều là do ngự thiện phòng chia đến phòng bếp nhỏ nơi này, rồi do phòng bếp nhỏ tự đưa tới, hôm
nay này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Oánh hơi ngẩng đầu,
hướng về phía Liễu Mạn Nguyệt nháy mắt hai cái, mới khẽ rũ mí mắt nói:
“Chủ tử, bình thường chúng ta cũng không gặp được người ngự thiện phòng, vừa rồi nô tài đánh bạo làm chủ, thưởng cho bọn hắn một người một hà
bao, bọn họ bảo là muốn dập đầu tạ ơn chủ tử đây.”
Lông mày nhướng lên lại nhướng lên, đây là tìm cớ muốn gặp mình?
“Là ai tới?”
“Mấy tiểu thái giám chạy việc vặt, là hai thái giám quản sự, một cung nữ.”
Cung nữ đi theo thái giám cùng tới đây?
Trong lòng Liễu Mạn Nguyệt chợt hiểu ra, hơi giương cằm, nói: “Đã như vậy, vậy thì gọi bọn hắn vào đi.”
Nói là gọi đi vào, cũng chẳng qua là vào tiểu sảnh nhà giữa nơi để gặp
khách, ngay cả gian phòng xưa nay dùng để đãi khách cũng không cho bọn
họ tiến vào, lại đừng nói đến phòng ngủ chỗ của Liễu Mạn Nguyệt rồi.
Hai thái giám quản sự, cùng cung nữ đi theo kia, đều ở cửa dập đầu tạ ơn,
cung nữ kia mở miệng nói: “Củ ấu hôm nay đưa là mới lấy từ trong vườn,
mặc dù không phải là thượng hạng, nhưng cũng coi là mới lạ cho chủ tử
các nơi ăn. Ngày mùa hè trời rất nóng, chỉ sợ trong lòng các chủ tử
phiền muộn, khi còn ở nhà nô tỳ từng nghe lão nhân gia nói, sau khi ăn
xong đi bộ một trăm bước, điều trị cơ thể tốt nhất.”
Liễu Mạn
Nguyệt khẽ gật đầu, trên mặt không cười mang ba phần nói đùa: “Lời này
cũng đúng, xưa nay ta lúc nào cũngthích lười, ngày hôm nay sau khi ăn
xong cũng nên đi ra ngoài đi lại đi lại đây.”
Ba người kia lại là cúi đầu đáp hai câu, lúc này mới lui xuống.
Chờ mấy người này đi, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới vịn tay Bạch Oánh vào phòng trong phòng.
“Ngươi nói ăn cơm xong đi trăm bước, là nên sau giờ ngọ thì tốt? Hay là buổi tối mới tốt?”
Lời này làm như tán gẫu, Bạch Oánh đưa mắt liếc nhìn nàng, hơi suy nghĩ một chút, mới nói: “Vẫn là sau giờ ngọ thì tốt, buổi tối. . . . . . Chủ tử
còn phải đi chỗ Vạn Tuế Gia hầu hạ đây.”
Sau giờ ngọ, Bạch Oánh
trong lòng thầm nghĩ rồi vội vã đi, tìm người đến chỗ Hoàng Thượng báo
tin tức. Liễu Mạn Nguyệt thì một mình ra khỏi sân, đi đến Vọng Nguyệt
lâu phía bắc lần trước.
Nói vậy bọn họ là có chuyện gì sai bảo,
lúc này mới đặc biệt gọi người chung quanh mang đồ tới cho mình đưa tin, buổi sáng lúc thỉnh an Hoàng Hậu người đông mắt tạp (nhiều người nhiều
ánh mắt), nói vậy bọn họ cũng không có lúc nào đưa tin cho mình, hay là
bởi vì bên cạnh hiểu rõ chuyện gì nên lúc này mới vội vã mượn như vậy
tới đây.
Đè ép ý nghĩ nhảy loạn trong đầu, Liễu Mạn Nguyệt chỉ hi vọng còn có thể giống như trước, chẳng qua chỉ bảo mình lấy một ống
trúc là xong. Lúc này nàng đã biết Các chủ có thể chạy vào trong kinh
này, ngộ nhỡ mà chính là gặp hắn…
Nghĩ tới, trong đầu chính là khẽ run rẩy, cố nén ý nghĩ quay đầu bỏ chạy, miễn cưỡng buộc bản thân đi về phía trước.
Lại là rừng cây phong này, lại là tĩnh lặng như vậy.
Lần này, vì việc ngắm trăng Trung thu vào ngày mười lăm tháng tám này, nơi
này đã sớm được dọn dẹp, mỗi ngày đều có người xử lý những cây hoa cúc
để ra hoa mà chưa ra hoa, sửa thành cây phong. Nhưng lúc này, thế mà
ngay cả nửa bóng dáng người cũng không có!
Trong lòng khẽ chìm
vài phần, có thể khiến nơi này trống người, nói vậy chỉ có người có thực quyền đứng đầu trong cung mới có thể xử lý được, Hoàng Hậu? Hoàng Hậu
trên danh nghĩa kia, đến lúc này ngay cả tên các người xử lý công việc
các nơi còn chưa nhớ hết đi!
Từng bước đi tới, mơ hồ thấy cách đó không xa quả thật có một người, trên người mặc đồ thái giám, đang quay lưng đứng đó.
Trên đùi trước mềm nhũn ba phần, Liễu Mạn Nguyệt ép ý nghĩ muốn quay đầu bỏ
chạy, đi về hướng kia. Đột nhiên, người nọ xoay người lại, thấy mặt
người nọ, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới thả lỏng —— không phải là Các chủ.
Hai người dùng ám hiệu trao đổi, lúc này người nọ mới phân phó hai câu nói, này liền đi, chỉ còn lại có một mình Liễu Mạn Nguyệt, vừa một chút đã
ra mồ hôi lạnh làm ướt toàn bộ áo trên người mình.
Thở dài một
cái, xoay người sang chỗ khác đi trở về, trong lòng âm thầm suy nghĩ đến lời người nọ phân phó lúc trước, trong bụng tính toán phải ứng đối như
thế nào. Đột nhiên, trên nửa đường, ven đường chợt toát ra một người,
một tay kéo mình vào trong rừng cây.
Vẫn là chỗ lần trước bị hắn
kéo vào, chỉ vì trong lòng đang suy nghĩ chuyện, nhất thời đã quên.
Không ngờ, Bạch Oánh đi qua truyền tin, hắn thế mà chạy tới rồi.
Giương mắt trừng hắn một cái, lúc này mới đi theo hắn lại tiến vào chỗ tối
kia, lúc trước bởi vì chân bủn rủn. Lúc này liền không khách khí tựa vào người hắn, để hắn nửa đỡ mình đi.
“Làm sao không còn sức lực
rồi? Vừa rồi chẳng lẽ gặp phải chuyện gì?” Hai người đi ra khỏi cửa bí
mật của Thính Vũ các, lúc này Hoàng Thượng mới vội vàng hỏi.
“Không có, lúc đi gặp thiếp chỉ sợ gặp. . . . . . Vị kia, may mắn không phải
là.” Cầm lấy bình trà đặt ở trên bàn, tự mình rót một ly trà lạnh uống
vào, lúc này mới thở ra một hơi.
Thấy nàng nói như thế, Hoàng Thượng mới thở phào nhẹ nhõm, mang cây quạt quạt phía sau lưng nàng.
Quay đầu nhìn hắn một cái, cười như không cười từ trong lòng ngực lấy thứ
gì, đặt lên trên bàn, cười nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng Thượng, phải như thế
nào ứng đối đây?”
Hoàng Thượng nhướn mày,nhìn nàng, đưa tay lấy
cái hộp kia, đặt cây quạt xuống cái bàn. Thuốc giải kia, nhớ được cho
nàng vào tháng năm, tháng mười một mới ăn, phần cho tháng tư lần trước
đã đưa tới, lần sau còn chưa tới lúc. Không phải là thuốc giải trong
Các…
Nghĩ tới, nhẹ nhàng mở cái hộp kia, lông mày lập tức nhướng cao hơn.
Một viên thuốc màu nâu đỏ vân vê giữa hai ngón tay thon dài, đặt dưới mũi
ngửi ngửi, chân mày Hoàng Thượng nhíu lại, như đang suy tư cái gì, một
lát sau, mới nói: “Thực là cái bảo các nàng ăn trước khi sinh hoạt vợ
chồng?”
“Hoàng Thượng thế mà nhớ thật dai đây.” Liễu Mạn Nguyệt
đầu tiên là nói hết một câu, rồi thong thả thở dài một tiếng, “Lúc này,
nói vậy mỗi nữ tử lại được ban thưởng một lần nữa đi? Nghe ý người nọ
nói với thiếp, một tháng này, bởi vì thiếp vẫn chưa bị gọi, cho nên mới
chưa đưa cho thiếp nhiều. Ngày hôm nay là vừa được tin tức, biết buổi
tối thiếp hầu hạ Hoàng Thượng, mới cố ý đưa cái này tới cho thiếp đây.”
“A? Đều dùng qua?” Hoàng Thượng giơ tay lên sờ cằm, híp mắt nhìn viên thuốc kia, suy nghĩ một hồi lâu, némviên thuốc kia vào hộp, nói, “Ngày hôm
nay liền không cần cái này nữa.”
“Liền không cần?” Chẳng lẽ lúc trước hắn còn muốn bảo mình ăn cái này sao? Liễu Mạn Nguyệt nghiêng đầu nghi hoặc nói.
Hoàng Thượng cười nhạt, giơ tay lên ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu tiến tới
bên mặt nàng ôn nhu nói: “Chúng ta muốn sinh, thì tự mình sinh, đâu cần
thứ của nợ này của bọn họ?”
“Vậy . . . . . . Những phi tần kia. . . . . .” Chưa nói đến phi tần, chỉ riêng Hoàng Hậu giữa tháng này cũng
hầu hạ một lần. Mặc dù không không biết trong Các thả vào bao nhiêu
người, tổng cộng cũng phải có mười người đi? Chỉ một người không mang
thai được, còn có thể cho là nàng kia không sinh được, nhưng tất cả đều
không mang thai được…
“Chuyện này. . . . . .” Hoàng Thượng nhíu mày, chợt cười lạnh một tiếng, “Tự mình chịu tiếng xấu thay cho người khác.”
Chiều nay Hoàng Thượng vốn muốn ở điện Hồng Tâm xử lý công việc, có chuyện
này của Liễu Mạn Nguyệt, cũng không đi qua, chỉ ở Thính Vũ các, sai đem
công văn khẩn cấp tới đây, xem xét từng cái một.
Liễu Mạn Nguyệt
cũng không trở về, chỉ ở bên cạnh mài mực, bị Hoàng Thượng sai sử, lại
nghe hắn”rầm” một tiếng, đem một phong tấu chương vứt xuống bàn.
Kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, lại thấy sắc mặt vốn đang tốt, lúc này bị giận đến đen thui.
“Hoàng Thượng, sao rồi?”
Khép hờ con ngươi nhắm mắt lại, Hoàng Thượng mới nhịn xuống tức giận trong
lòng, lạnh lùng nói: “Chả trách mấy ngày trước đây cả đám thành thật như thế, hai ngày này liền cho trẫm nơi này động tay chân.”
“Động tay chân?” Liễu Mạn Nguyệt không giải thích được, nghi vấn nói.
“Hôm nay thượng triều, trẫm hỏi bọn hắn, trước kia chi lương thực cứu nạn
thiên tai, vì sao lúc này còn chưa xuất ra, cả đám thoái thác với trẫm,
chỗ này nói là chỗ kia, cái kia nói là chỗ kia nói là một chỗ khác chưa
chuẩn bị xong, bọn họ không thể hành động trước. . . . . .” Vừa nói, ánh mắt lại híp híp, nói, “Chuyện này vốn là phái Tống gia lão hồ ly kia đi quản, ai ngờ, hắn để cho Lưu gia ngáng chân, thà rằng kéo dài, cũng
không nguyện động đậy!”
“Không phải là nhà nàng ta còn là người nào?” Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng,
“Muốn thừa dịp này kéo Lưu gia xuống ngựa, hắn cũng không nghĩ, bên Lưu
gia kia có bao nhiêu môn sinh thân tín trong triều? Ngay cả trẫm muốn
động bọn hắn cũng phải nghĩ kỹ mới làm, hắn thì hay rồi….”
“Hay là cho rằng Tống phi không thể sinh rồi? Lúc này mới dập nổi dìm thuyền?”
“Ừ?” Hoàng Thượng nhướng mày, mấy ngày nay hắn tuyên Tống phi tới tính ra
không ít, thứ nhất là giúp nàng tạo cừu hận ở trong hậu cung, thứ hai là vì cho Tống gia nhìn, bây giờ ngẫm lại…. Chẳng lẽ đúng là như thế? Nếu
thật như thế …. Cứ để bọn họ chó cắn chó đi!
“Ai, cái đám đại
nhân này đấu đi đấu lại, làm gì có người nào còn để ý tới dân chúng trôi dạt khắp nơi….” Liễu Mạn Nguyệt cười khổ một cái, trước khi xuyên qua,
bất kể chửi rủa bộ mặt xã hội như thế nào, vẫn có bao nhiêu dĩ quyền mưu tư (*), nếu là gặp những chuyện thiên tai nhân họa này, cho dù là để
cho người ngoại quốc nhìn vào, hay là để vỗ về lòng dân, cũng sẽ đặt
chuyện cứu nạn thiên tai lên hàng đầu, cố gắng hết sức để cho tất cả mọi người biết đã tốn bao nhiêu tiền, mất bao nhiêu của cải, coi như là,
coi như là làm bộ (**) chí ít cũng sẽ làm cái loại bộ mà khiến người ta
ủng hộ.
[(*) Dĩ quyền mưu tư: lấy quyền lực làm việc riêng]
[(**) làm bộ: nguyên văn là ‘tố tú’ nghĩa là tỏ vẻ, làm bộ làm tịch, biểu hiện mô phỏng theo cái tốt đẹp]
Nhưng trong triều đình này, phe cánh đấu đá nhau. Nhân cơ hội này bất chấp
hơn nghìn người đang cận kề cái chết, cũng muốn trước tiên là lôi đối
thủ xuống ngựa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT