- Mày chắc chứ, thằng oắt con này ở lớp nhát như thỏ đế, hôm trước vừa bị tao đập cho một trận xong. Nói láo là tao đập mày trước!
Nguyễn Văn Duy hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn kiên trì thề thốt.
- Em chắc mà, anh xem, không phải bây giờ nó đang gây sự với anh Hải sao!
..
Trần Gia Minh đang muốn giải quyết nốt thằng đầu sỏ này để đưa bà chị say mềm về nhà nghỉ ngơi, liếc xung quanh, bỗng thấy hình như gặp được người quen a.
Không khỏi tò mò nhìn kỹ, là thằng từng bắt nạt mình trên lớp và...ách, thằng bị mình nện mấy bữa trước đây mà.
"Đúng rồi, nghe nói bố thằng Dũng này trùm Cẩm Phả, xem ra lời đồn là thật!"
Hắn ngẫm nghĩ, thân thiện vẫy vẫy tay, giọng nói như gặp tri kỷ.
- Ôi bạn Dũng, hết phê thuốc chưa! Còn anh bạn gì kia, sorry chưa hỏi qua tên nha!
Đối diện, tên thanh niên đang chuẩn bị đánh nhau thấy hắn nói chuyện, bản năng quay đầu nhìn xem.
Trông thấy rõ người đến, hắn hơi nghi hoặc chào hỏi.
- Ồ, chào cậu Dũng! Thằng này bạn cậu à?
Chỉ có con trai lão đại mới đủ tư cách để hắn bắt chuyện, còn về phần mấy tên tôm tép phía sau, không đáng quan tâm.
Nguyễn Hữu Dũng hơi gật đầu nhìn hắn, còn đối với câu chào của Trần Gia Minh làm như không thấy.
Hôm trước trên lớp, không hiểu sao gây sự với thằng Hoài, để bố hắn lôi cổ đến nhà xin lỗi làm hòa.
Trong trường bắt đầu có lời đồn bọn hắn phê thuốc nên ăn nói lung tung, nghĩ lại có chút mất mặt!
Hắn mặt lạnh trả lời.
- Đéo quen. Đang làm gì cứ tiếp tục làm đi!
Phía sau Nguyễn Văn Duy nhịn không được, vội nói xen vào.
- Anh Hải, đập chết con mẹ nó cho em.. Nó hôm trước đập em!
Trần Gia Minh rất không vui, vội vàng đính chính:
- Sao bạn lại nói không quen. Anh em mình học cùng lớp nè, hôm đó bộ dáng bạn ngáo đá thế nào tớ còn nhớ rõ mà!
- Thằng chó này thèm đòn à. hôm nay mày đéo ra khỏi đây được đâu!
Thanh niên tên Hải kia xem như hiểu rõ, mối quan hệ của thằng này và cậu chủ nhà mình xem ra không tốt đẹp gì. Nếu thế, thoải mái mà ra tay thôi.
Hắn âm thầm vận sức, giả trang gương mặt thân thiện, cười nói đi tới.
- Hóa ra là bạn học cả. Người anh em, chuyện xảy ra xem như hiểu lầm, bắt tay giải hòa nào.
Nội tâm hắn âm thầm hung bạo.
Từ lúc thức tỉnh lực lượng hệ, hắn đã dần trở thành tay chân đắc lực số một số hai bên trong Bá Lực bang, được lão đại tin tưởng giao cho quản lý club New Hạ Long này.
Chỉ là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày, dám tới gây sự.
Trước phế bỏ hai tay nó rồi từ từ dày vò, cho nó biết kết cục sống không bằng chết khi đắc tội bọn hắn là như thế nào.
Trần Gia Minh hồn nhiên không sợ, vươn cánh tay ra.
- Hiểu lầm là tốt rồi. Oke giải hòa, không lại phải mất công đập thêm mấy thằng!
Hết thảy người xem xung quanh không còn gì để nói. Tên này là ngu bẩm sinh hay nghé con không sợ cọp, còn dám nói ra loại lời này. Không thấy ánh mắt tàn nhẫn của người trước mắt à!
"Đến từ Triệu Văn điểm tiêu cực -332"
"Đến từ Lê Chiến Quốc điểm tiêu cực -255"
"Đến từ...."
Hai cánh tay bắt vào nhau, tên Hải mạnh mẽ phát lực. Hắn tựa như đã thấy cảnh cánh tay của thằng ôn con hỗn xược trước mắt vỡ nát, còn nó khóc lóc quỳ gối xin tha.
Trần Gia Minh thấy từ cánh tay đột nhiên truyền đến lực lượng cực lớn, bóp hắn đau đớn, vội vã vận dụng lực lượng chống lại.
Vốn hắn có chút chủ quan, từ khi có hệ thống cả người hắn đã trở nên siêu phàm, có chút thoát ly người bình thường, nên hắn hơi khinh thị người khác.
Mấy phen đập bọn lưu manh cắc ké, khiến hắn càng thêm tự mãn, vậy mà lần đầu thực sự giao phong suýt nữa lật thuyền trong mương.
May mắn, tên này còn không tính là cao thủ, Trần Gia Minh tự nhủ, xem ra sau này cần cẩn thận hơn.
Tên Hải cực độ ngạc nhiên, cánh tay hắn có thể bóp nát tảng đá, lực lượng cuồng bạo vô cùng, thế mà không làm gì được thằng nhóc trước mắt này. Khó nói, hắn cũng là thức tỉnh lực lượng hệ.
Trần Gia Minh vận dụng toàn lực, trên mặt vẫn tươi cười. Nhìn lấy đối diện thanh niên mồ hôi bắt đầu tuôn ra như suối, hắn liền hỏi han.
- Sao thế anh zai, vui quá phát khóc à?
Tên Hải không nói được lời nào, nghiến răng kháng cự sức ép mạnh mẽ từ nơi bàn tay, nội tâm âm thầm chửi mắng mười tám đời tổ tiên Trần Gia Minh.
"Đến từ Phạm Quốc Hải điểm tiêu cực -999"
Bắp đùi hắn đột nhiên phát lực, muốn tung ra một cước, sút ngang hông kẻ đối diện. Trần Gia Minh nào để hắn thực hiện được ý đồ, cánh tay giật lên trên trời, cả thân hình tên Hải bay lên, tiếp sau đó là va chạm nặng nề với mặt đất.
"Rầm"
Tên Hải chật vật ngồi dậy, nhịn xuống không phun ra một ngụm máu, vung nắm đấm lao tới.
Quyền phong xé gió gào rít, uy lực mạnh mẽ!
Trần Gia Minh có lòng muốn so sánh khả năng của mình, không tránh không né. Lòng bàn tay hắn đưa ra, bao phủ, chặn đứng lấy nắm đấm đối thủ.
Mặc dù như thế, Trần Gia Minh vẫn lui về phía sau mấy mét mới hoàn toàn chấm dứt được uy lực một quyền này.
Hai cánh tay hắn nắm chặt lấy quyền đầu của tên Hải, chợt nhớ đến một động tác kinh điển trong Avenger, khi mà người khổng lồ xanh Hulk hành hạ Loki, hắn liền vận lực.
"Rầm" "Rầm" "Rầm"
Hết thảy người xem xung quanh đều kinh ngạc, thằng nhóc này là ai? Cứng đối cứng với "thiết quyền" Phạm Quốc Hải, thế mà chiến thắng nghiền ép!
Còn quật con người ta dã man như thế kia, lúc này nằm im rũ rượi như đống giẻ lau!
"Đến từ Lê Lan điểm tiêu cực -432"
"Đến từ Hồ Văn Trọng điểm tiêu cực -548"
...
Trần Gia Minh không quản tên kia rên la đau đớn, các khớp xương nứt vỡ, cánh tay hơi biến dạng. Hắn tung ra một cước ngang bụng, nhưng không biết là duyên số hay ý trời, tên Hải vậy mà lăn lộn né tránh được.
Cú đá mạnh mẽ của Trần Gia Minh không trúng bụng hắn, ngược lại, rất trùng hợp va chạm vào phần thân dưới.
"Răng rắc..."
Âm thanh tựa như tiếng trứng gà vỡ vang lên. Nhìn lấy ánh mắt tê dại sợ hãi, cùng mấy tên thanh niên cẩn thận che lấy đũng quần, Trần Gia Minh rất vô tội giải thích.
- Ách, không may!
"Đến từ Phạm Quốc Hải điểm tiêu cực -999"
"Đến từ Nguyễn Hữu Dũng điểm tiêu cực -432"
"Đến từ Nguyễn Văn Duy điểm tiêu cực -283"
..
Thằng này ré lên một tiếng như gà bị chọc tiết, đau đớn ngất đi.
Trần Gia Minh âm thầm tiếc nuối, hắn mà không bị té xỉu, có khi lại được thêm vài ngàn điểm tiêu cực rồi.
Không sao, còn vài anh bạn mà. Hắn không khỏi quay đầu nhìn lấy hai anh em Nguyễn Hữu Dũng và Nguyễn Văn Duy, tươi cười.
- Hai bạn, lại đây tâm sự!
Nguyễn Văn Duy nhìn nụ cười như ác ma của hắn, không khỏi nhớ đến cảnh tượng hôm trước bị hắn đè xuống đất đánh thành đầu heo, run rẩy trốn ra sau lưng đồng bọn.
Nguyễn Hữu Dũng mặc dù da đầu có chút tê dại, nhưng nghĩ đến người cha hung bạo của mình, tâm lý vững vàng. Hắn hung ác quát lớn.
- Tâm sự con mẹ mày. Đừng tưởng có tý nghề là ngon, hôm nay mày chết chắc rồi.
Vừa nói dứt lời, hắn liền lấy điện thoại ra, bấm vội một dãy số.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT