Tỉnh Vĩnh Thuận.

Phía trước trang viên hùng vĩ rộng lớn, đề hai chữ Lâm gia, một nữ nhân tuổi tầm 16 thân mặc một bộ váy trắng tựa thiên thần, đứng nhìn trang viên nơi này.

Lúc đi, chính là 4 người, nhưng lúc đến, lại chỉ có mình nàng.

Nàng, không ai khác, chính là Lâm Hiểu Nguyệt, cha nàng đã mất, mẹ và em trai không rõ tung tích, chỉ còn mình nàng đến đây, nàng theo di nguyện của cha nàng Lâm Triệu Vương, đến đây nhận lấy mảnh gia sản thuộc về nàng này.

"Ngươi là ai?!" Một cái bảo vệ thân mặc vest đen, nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyệt, đứng ra hỏi.

"Ta là Lâm Hiểu Nguyệt, đến nhận Lâm gia tài sản, đây là bằng chứng." Lâm Hiểu Nguyệt lạnh nhạt trả lời, sau đó quăng qua một cái thẻ bạc kích cỡ 5x3, phía trên đề đến 5 chữ, Lâm gia - Lâm Hiểu Nguyệt, mặt dưới còn khắc chi tiết cận cảnh cái trang viên này.

"Hóa ra là Lâm tiểu thư, mời vào, Hiểu Tuyết phu nhân cùng Đại Tinh công tử, hai ngày trước đã đến đây." Áo vest bảo vệ sau khi xem xong tấm thẻ, liền đưa tay mời nói.

"Thật sao?!" Lâm Hiểu Nguyệt kinh hỉ hỏi lên, sự ưu sầu trong mắt đã vơi đi hoàn toàn, thay vào đó chính là niềm vui kinh hỉ to lớn.

Vốn nàng dự định sau khi đến đây nhận lấy trang viên rồi chỉnh đốn vài ngày, sau đó liền trở về ngôi nhà tranh, theo Mục Tiểu Ngọc đến căn cứ Biệt Đội Thiếu Niên Dị Năng Giả, vì nàng cũng có dị năng, chính là Băng Hệ dị năng. Nhưng bây giờ mẹ nàng cùng đệ đệ đều đã ở đây, nàng cũng không cần đi nữa, ở đây an tĩnh mà sống cũng tốt.

"Đúng vậy." Áo vest nam tử đáp lời.

Lâm Hiểu Nguyệt nghe xong cũng không có thời gian cùng nam tử áo vest này nói chuyện, đã vọt vào bên trong trang viên biệt thự.

"Mẹ, đệ đệ." Lâm Hiểu Nguyệt chỉ vừa mới đến bên ngoài biệt thự, còn chưa kịp đẩy cửa ra đã hét to.

"Hiểu Nguyệt." Minh Hiểu Tuyết bên trong biệt thự nghe được thanh âm này, trong lòng đang lo lắng không yên bỗng dưng được tháo nút thắt, vội vã vọt tới cửa biệt thự, đem cửa đẩy ra, bên cạnh nàng còn mang theo một đứa trẻ tầm 7 tuổi, chính là em trai nàng Lâm Đại Tinh.

"Mẹ, đệ đệ, con thật sự thật sự rất nhớ 2 người." Lâm Hiểu Nguyệt vì kìm nén thời gian dài, hôm nay mới có thể bọc phát, cho nên nhào vào lòng Minh Hiểu Tuyết không ngừng khóc.

"Cha con đâu? Có đi cùng con không?" Minh Hiểu Tuyết sau khi ôm lấy Lâm Hiểu Nguyệt xong, nhìn ra phía xa, hỏi.

Lâm Hiểu Nguyệt nghe thế, sắc mặt đang vui mừng thoáng chốc liền ảm đạm xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Cha... ông ấy... đã không còn trên đời này nữa rồi."

"Cái gì?!" Minh Hiểu Tuyết nghe xong hét lớn một tiếng, lảo đảo lui về sau ngã bịch trên nền đất, hôn mê bất tỉnh.

"Mẹ!" Lâm Hiểu Nguyệt cùng Lâm Đại Tinh đồng thời la lớn, Lâm Đại Tinh cũng là nghe tin cha mất mà khóc thút thít.

"Chúng ta đưa mẹ vào phòng nghỉ ngơi trước." Lâm Hiểu Nguyệt tỉnh táo lại, nhìn Lâm Đại Tinh nói.

"Vâng." Lâm Đại Tinh nhẹ gật đầu, cùng Lâm Hiểu Nguyệt đưa Minh Hiểu Tuyết vào phòng nàng nghỉ ngơi.

...

Mãi hơn 10 phút sau, sau khi đem Minh Hiểu Tuyết an bài ổn thỏa sau đó, Lâm Hiểu Nguyệt liền cùng Lâm Đại Tinh ngồi trên ghế sofa, Lâm Hiểu Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Tinh Tinh, lúc đó em và mẹ vì sao không thấy a?"

Lâm Đại Tinh nhớ lại trước đó, nhẹ giọng nói: "Em cũng không rõ, chỉ biết lúc tỉnh lại, chỉ thấy em và mẹ đều đang nằm trên một cơn gió nhẹ bay đi, em nhẹ phất tay, cơn gió đã không còn."

"Em chẳng lẽ là Phong hệ dị năng giả?" Lâm Hiểu Nguyệt thất kinh la lớn, cô bây giờ đối với dị năng đã không phải mù tịt nữa rồi.

"Cái gì là Phong hệ dị năng?" Lâm Đại Tinh hồ nghi hỏi.

"Em trước tiên làm theo động tác này của chị xem." Lâm Hiểu Nguyệt nói xong đưa tay tạo ra vài đường động tác, cô mặc dù là Băng Hệ dị năng giả, nhưng động tác của một số hệ khác cô vẫn là xem qua, trong đó có Phong hệ.

Lâm Đại Tinh khó hiểu học theo động tác của Lâm Hiểu Nguyệt khai triển, chỉ hơn 10 hơi thở không tới, một cơn gió nhẹ đã thổi qua, đem Lâm Đại Tinh nhấc lên cao hơn 10 cm.

"Quả nhiên là Phong hệ dị năng giả." Lâm Hiểu Nguyệt vui mừng nói, cô mặc dù không hiểu vì sao lúc trước Lâm Đại Tinh bất tỉnh vẫn có thể thi triển, thậm chí còn mạnh hơn. Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ giống như câu nói kia, người đến đường cùng sẽ bộc phát hết uy lực tiềm ẩn đi...

Sau đó, nàng đem chuyện dị năng tất cả đều nói cho Lâm Đại Tinh, một bên hướng dẫn hắn thi triển thủ pháp.

Lâm Đại Tinh học rất nhanh liền hiểu, thậm chí về sau đem Phong hệ thi triển ra còn mạnh hơn so với Băng hệ của Lâm Hiểu Nguyệt.

"Em thật giỏi." Lâm Hiểu Nguyệt dựng ngón cái lên, đối với Lâm Đại Tinh nói ra.

"Hì hì, đa tạ tỷ tỷ." Lâm Đại Tinh vui mừng nói, nhảy lên ôm lấy cổ Lâm Hiểu Nguyệt quay mòng, hắn dù sao chỉ là một cái nam hài 7 tuổi mà thôi, đối với chuyện siêu nhân anh hùng vẫn là có cố chấp.

Một tuần sau đó, toàn bộ trang viên đều là gà bay chó chạy loại hình, các loại phong bão đều như cố ý quét đến quét lui, đem chuồng gà đánh sập, làm cho một vườn cây nát tươi.

Tất cả nhân viên trong đó đều không biết có cái gì đang diễn ra, chỉ có thể đem lão thiên ra chửi ầm lên, còn Lâm Đại Tinh một bên vẫn đang đùa nghịch cái loại năng lực mới của mình, thích chí cười ha hả.

Về phần Lâm Hiểu Nguyệt, nàng vẫn là một bên chăm sóc Minh Hiểu Tuyết, giúp mẹ nàng hồi phục tâm lý sau chuyện đau thương, mà một nhà Vương Tiểu Lý, vì đi đến trước nàng, kết quả thuận buồm xuôi gió, đến nơi an toàn, đã được nàng mời đến ở cùng.

Chuyện cha nàng mất, nàng vẫn là không có nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play