Mộc Hàn Hạ vẫn im lặng đứng ở bên cạnh, cho đến khi trong phòng rốt cuộc yên tĩnh. Lục Chương nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không nhìn cô. Nhưng Mộc Hàn Hạ chú ý hai má cậu ta đã hơi ửng đỏ, có lẽ là đã uống rượu. Mộc Hàn Hạ nghĩ nên vừa rồi cậu ta mới vui buồn thất thường như vậy, vừa làm tổn thương rồi lại che chở cô, mắng cô gái kia?

Mộc Hàn Hạ đi đến trước mặt cậu ta, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta. Ngón tay Lục Chương hơi dịch chuyển trong ánh sáng u ám.

"Lục Chương, đã xảy ra chuyện gì khiến cậu khó chịu như vậy?" Cô dịu dàng hỏi.

Lục Chương im lặng một lát quay đầu, nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước của cô, tất cả sự tức giận, không cam lòng, và tàn nhẫn đều không phát ra được, muộn phiền sục sôi trong lòng.

"Không có việc gì." Cậu ta thấp giọng đáp.

Mộc Hàn Hạ nhìn cậu ta chăm chú, một lát sau, không hiểu sao cậu ta cảm thấy ngượng ngùng, quay mặt đi chỗ khác không nhìn thẳng vào cô nữa.

Sau đó cô lại lên tiếng: "Tiểu Lục, cậu có biết không? Cho tới bây giờ tôi chưa từng được sống ở biệt thự nào tốt như nơi này. Một căn biệt thự thế này ở Bắc Kinh ít nhất cũng phải hai mươi triệu nhỉ?"

Lục Chương hơi giật mình, ngước mắt nhìn cô.

Mộc Hàn Hạ cười: "Nhưng cậu có biết không, tôi cũng không hâm mộ cậu."

Lục Chương im lặng.

"Tôi không biết nguyên nhân cậu bị đả kích, hiện tại đã được nửa đường còn muốn vứt bỏ hoặc là không có hứng thú với chuyện chúng ta đang làm. Cậu cảm thấy cho dù Duyệt Gia không thành công cũng không có ảnh hưởng thực chất gì với cậu đúng không? Mấy ngày nay, cậu bỏ bê công việc, người bên dưới vẫn tăng ca làm thêm giờ như cũ, chạy nước rút cuối cùng. Cậu không đến, tuy bên ngoài mọi người không dám nói, nhưng trong lòng đều sẽ có suy đoán, sẽ cảm thấy cậu thực ra đã không còn chống đỡ tiếp được chuyện này nữa."

"Không phải là tôi không chống đỡ được." Lục Chương hơi khàn giọng nói.

Mộc Hàn Hạ chỉ mỉm cười: "Cậu không ý thức được mấy ngày nay mình chịu chạy đến công trường, đi đàm phán với các nhà cung ứng, đi mắng hoặc khích lệ nhân viên, trong lòng người ở công ty đã thay đổi rồi. Bọn họ bắt đầu quen nhìn thấy cậu, nhìn thấy cậu tồn tại. Mấy ngày nữa sẽ tổ chức lễ khai trương, cho dù thành công, nhưng nếu cậu không có mặt, thì điều này đối với những người vừa mới bắt đầu đi theo cậu đã thất bại rồi."

Không hiểu sao Lục Chương cảm thấy rung động, giật giật môi, không nói chuyện. Bởi vì cậu ta chưa từng cân nhắc đến vấn đề này.

"Tôi nói không hâm mộ cậu, không phải vì tôi không khát vọng những thứ kia. Mà là trong cuộc sống tôi sẽ không để cho mình nhìn lên phía trên, mà muốn để cho bản thân nhìn xuống phía dưới." Mộc Hàn Hạ nói.

Lục Chương ngước mắt "Nhìn xuống phía dưới?"

"Ừ." Cô đáp, "Tất cả các cuốn sách truyền cảm hứng, tất cả các nhà lãnh đạo kinh doanh đều cổ vũ chúng ta nhìn lên trên có đúng không? Nhưng thực ra không phải. Nhìn lên trên là mục tiêu, còn nhìn xuống dưới mới là cuộc sống. Năm tôi tốt nghiệp trung học, cha mẹ đều qua đời, ngay cả đại học tôi cũng thi trượt, chỉ là một nhân viên bán hàng trong siêu thị. Hiện tại là du học sinh từ nước ngoài về, nhưng ngày xưa chỉ là kẻ tốt nghiệp trung học phổ thông. Có lẽ cậu không tưởng tượng nổi điều này đúng không?"

Ánh mắt Lục Chương hơi chuyển động, khẽ nói: "Ừ."

"Nhưng khi đó tôi nói với chính mình phải nhìn xuống phía dưới, còn có người ngay cả nhà ở, mái ngói để che đầu còn không có. Ở siêu thị của tôi có một chị hơn ba mươi tuổi, không có ai để dựa vào, tan làm còn phải chăm sóc con. Một phần tiền phải chia làm hai, ngay cả tiền ngồi xe buýt cũng tiếc dù mỗi ngày đều phải ngồi đi làm. Tôi tận mắt chứng kiến có người lang thang, đi chợ do dự hồi lầu, mới mua một miếng đậu phụ khô ăn ngấu ăn nghiến. Thực sự có người ngay cả tiền ăn cơm cũng không có. Còn tôi khi đó mỗi tháng còn kiếm được 800 tệ. Tôi cảm thấy bản thân phải biết đủ. Thỏa mãn với cuộc sống, không mơ mộng viển vông. Từ nhỏ cậu đã giàu có, không cần cố gắng gì đã có được tất cả khát vọng mà người bình thường phải phấn đấu cả đời. Tôi nghĩ cậu đã từng nghĩ sau khi thừa kế Phương Nghi phải trở thành người giống như cha cậu, thậm chí còn phải xuất sắc hơn. Tôi biết cậu không cam lòng với sự tầm thường, trong lòng cậu nhất định muốn.

Nhưng chừng nào thì cậu đã nhìn xuống phía dưới chứ? Nhìn công ty, nhìn nhân viên của cậu, bọn họ không phải của tôi, cũng không phải của bất cứ ai, là của cậu. Mỗi ngày bọn họ vất vả làm việc là để đạt được sự khen thưởng của cậu, nhận được tiền lương và vị trí tốt, để phục vụ cho gia đình mình. Nếu Duyệt Gia thành công, tất cả sự cố gắng của bọn họ cũng sẽ không uống phí, bọn họ còn cảm thấy hãnh diện khi theo cậu làm việc. Hơn nữa có thể tự hào nói chúng ta làm chuyện này không chỉ là kinh doanh thành công, mà còn đóng góp cho xã hội. Cậu thân là người kế tục Phương Nghi, không chỉ có địa vị tốt đẹp và lợi ích, cậu còn phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm và tương lai của nhiều người. Cậu nhìn xuống phía dưới đi, nhìn công ty đi. Bọn họ đều đã muốn tin tưởng cậu, bọn họ đang chờ cậu."

Nãy giờ Lục Chương không nói gì, trong ánh sáng u ám nghe cô nói hết với cậu ta.

"Tôi cảm thấy một người, cho dù đứng ở vị trí nào, thấp kém cũng tốt, mạnh mẽ cũng thế, đều phải có ý thức nhìn xuống phía dưới, có chí tiến thủ." Cô nói, "Nội tâm cậu là người như vậy. Tôi biết cậu là người giống như tôi. Hiện tại cậu đi làm Duyệt Gia, làm ở Phương Nghi không chỉ là vì hứng thú, vì cha cậu, mà là vì chính cậu.

Đây là cuộc sống của cậu. Cậu thông minh, quyết đoán, nhiệt tình, chính trực, thực ra tôi tin cho dù bên cạnh cậu có người chỉ bảo, giúp đỡ hay không, thì sớm hay muộn cậu cũng sẽ bước trên con đường như vậy."

Đêm nay, sau khi Mộc Hàn Hạ rời đi, Lục Chương ngồi một mình thật lâu trong căn phòng u ám.

Những lời nói của cô không ngừng xuất hiện trong đầu cậu ta. Cậu ta không thể tưởng tượng được trên đời này có người chỉ lấy ra được một tệ ăn một chút cơm. Cậu ta cũng không thể tưởng tượng được cô sáng chói nổi tiếng như vậy đã từng là nhân viên bán hàng. Từ trước đến nay cậu ta không thèm liếc mắt đến nhân viên bán hàng. Cậu ta dường như phát hiện bản thân không có gì để kiêu ngạo, nhưng có thứ để túm lấy. Những ngày tuổi trẻ tiêu tiền như nước, cậu ta luôn cảm thấy có thứ gì đó. Hiện tại cậu ta bỗng nhiên phát hiện cậu ta có được thứ gì chứ? Thực ra cậu ta không có gì cả.

Cô nói cho dù một người đứng ở vị trí nào, đều phải có ý thức nhìn xuống phía dưới, có chí tiến thủ. Lục Chương bật cười nghĩ. Sao người tinh tế dịu dàng như cô có thể nói ra được những lời có khí thế mạnh mẽ hào hùng như vậy.

Đó là người phụ nữ cậu ta thích.

Cô nói cậu ta nên đi con đường đúng đắn. Con đường có sự chỉ dẫn của cô, cô như vậy sẽ chỉ càng ngày càng làm cho cậu ta thích hơn thôi.

Lục Chương nhấc tay che kín mặt. Nếu ngày nào đó cậu ta thích cô đến mức không chịu nổi thì phải làm thế nào đây?

Người cô thích...

Người đàn ông cô thích đã sớm hô mưa gọi gió trên thương trường, còn cậu ta chỉ là một kẻ mới ra đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play