Kể xong chuyện, Hầu Tử có chút tận tình khuyên bảo:"Lớp trưởng, hiện tại cậu tin chưa, có cảm giác gì?"
Mộc Hàn Hạ:"Rất rung động." Hầu Từ:"Đúng vậy, quá nham hiểm." Mộc Hàn
Hạ:"Không phải, sao tớ nghe mà cảm thấy vô cùng kích thích? Hóa ra
'thương chiến' là như thế này." Hầu Tử:"A..." Mộc Hàn Hạ:"Tớ đột nhiên
nhớ tới một câu ngạn ngữ: người lính cũng biết lừa dối . Hiện tại tớ
hiểu được thương mại cũng giống như vậy, đều phải có chữ "lừa dối" mới
thú vị. Cậu kể tiếp cho tớ một số chuyện của anh ta đi." Việc sử dụng
quân đội để chiến đấu là một nghệ thuật hay thay đổi, nhu cầu sử dụng
phương pháp khác nhau để đánh lừa gây hoang mang cho kẻ địch. Trong nghệ thuật chiến tranh, sự lừa dối là cốt lõi và cơ sở của tất cả các chiến
lược.(baidu)
Hầu Tử:"Đừng. Tại sao tớ có cảm giác phá hỏng một
đứa trẻ ngoan thế này! Đây vốn không phải là chủ ý của tớ mà." Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, không khí vẫn còn lành lạnh, Mộc Hàn Hạ mặc quần áo
thể thao chạy trong sương mù.
Từ sau khi mẹ cô bệnh nặng qua đời, mỗi ngày tập luyện, giữ gìn sức khỏe tốt đã trở thành thói quen của cô.
Cách nhà cô không xa có một sân vận động, cũng cách siêu thị không xa mấy,
mỗi ngày cô đều tới chỗ này. Lúc này sương mù đã tan, trên sân thể dục
chỉ vẻn vẹn có vài người, một mình cô chạy thở hổn hển, nhưng cô không
nghĩ tới lại gặp Mạnh Cương ở chỗ này.
Bên sân có một số dụng cụ tập thể hình, khi cô chạy tới gần, nhìn thấy người đàn ông mặc áo phông quần đùi thể thao màu đen, cánh tay nâng dụng cụ. Tấm lưng kia vô cùng
dày rộng rắn chắc, cũng rất thẳng tắp, cô thấy có chút quen mắt.
Sau đó khi nhìn thấy Mạnh Cương quay người lại, vừa lúc gặp được cô.
Mộc Hàn Hạ kinh ngạc dừng bước:"Mạnh tổng." Áo phông trên người Mạnh Cương
đã ướt đẫm, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt bừng sáng, thoáng
có ý cười:"Chào buổi sáng, cô nhóc." Mộc Hàn Hạ:"Chào buổi sáng! Sao anh cũng đến đây rèn luyện thân thể?" Mạnh Cương mỉm cười:"Sao chỉ cho cô
nhóc như cô đến, còn tôi không thể sao? Gần đây xã giao quá nhiều, rèn
luyện quá ít, cơ thể của tôi cũng cần phải thư giãn." Mộc Hàn Hạ vội
nói:"Tất nhiên rồi! Rèn luyện rất tốt, Mạnh tổng thật sáng suốt!" Mạnh
Cương mỉm cười.
Mộc Hàn Hạ cũng không phải là người giỏi giao
tiếp với lãnh đạo, thấy Mạnh Cương không nói lời nào, cũng không để cho
cô đi, vì thế cô thử hỏi:"Vậy Mạnh tổng...anh xem có cần dặn dò tôi làm
gì không?" Lúc này Mạnh Cương đúng là thực sự bị bộ dáng khúm núm của cô chọc cười, tay vịn vào thiết bị tập thể hình, tiếng cười trầm thấp mà
sang sảng:"Được rồi, Tiểu Hàn, ở chỗ này, chúng ta không phải là cấp
trên cấp dưới, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Tôi không có mà cũng
không nên dặn dò cô làm gì hết. Mau đi chạy bộ đi." Trái tim Mộc Hàn Hạ
đột nhiên bị hai chữ "bạn bè" làm cho mềm nhũn. Trong đầu không ngừng
hét lên, bước chân dường như cũng trở nên lâng lâng.
"Vâng, cám
ơn Mạnh tổng." Mặt cô đỏ ửng chạy đi xa. Chạy được một vòng, cô chọt
nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân vững vàng có lực, Mộc Hàn Hạ quay đầu lại, đã thấy Mạnh Cương chạy lên.
Đàn ông hơn ba mươi
tuổi đúng là lúc chín chắn,cường tráng nhất. Huống chi Mạnh Cương xuất
thân từ lao động chân tay trong siêu thị,
Dưới ánh mặt trời rực
rỡ, thân hình người đàn ông càng cao gầy, cường tráng, mỗi động tác đều
rất có lực, so với những chàng trai mới hơn hai mươi tuổi có hương vị
hoàn toàn khác biệt.
Mộc Hàn Hạ nhìn vào ánh mặt trời, theo bản
năng tránh né, nhường đường cho anh ta. Anh ta đến gần, hơi nóng trên
người dường như lan hết sang người cô.
"Chạy chậm như vậy à?" Anh ta thấp giọng hỏi.
Mộc Hàn Hạ cười, khẽ nói thầm:"Không dám so với ông chủ." Anh ta cười,
đường nét trên sườn mặt khỏe mạnh nháy mắt trở nên dịu dàng, lướt qua cô chạy lên phía trước.
Sau mười vòng chạy.
Mộc Hàn Hạ
ngồi xuống thềm đá bên cạnh sân thể dục, mới vừa nghỉ ngơi được một lúc
thì Mạnh Cương cũng chạy tới, dừng bước, ngồi xuống bên cạnh cô.
Mộc Hàn Hạ cảm thấy hơi mất tự do, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười như
không có việc gì, nhưng không nghĩ tới Mạnh Cương lại bàn chuyện công
việc với cô.
"Có thích ứng được với bộ phận thị trường không?" Anh ta hỏi.
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, Mộc Hàn Hạ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và mồ hôi trên người anh ta, cùng với mùi cỏ cây trên sân thể dục đan
vào một chỗ. Ánh mặt trời đồng thời chiếu lên người cả hai, một loại cảm giác kì quái lan tỏa, dường như giữa hai người cũng bởi vậy mà trở nên
quen thuộc, không có cảm giác xa cách về thân phận giống như trước kia.
"Đều rất tốt." Mộc Hàn Hạ cười nói,"Mọi người đối xử với tôi tốt lắm." Mạnh
Cương cười, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, khẽ hít một hơi, tuy Mộc Hàn Hạ không thích mùi thuốc lá nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Tôi đã hỏi qua quản lý của em." Anh ta nói,"Chị ta nói em biểu hiện rất
tốt, rất có tiềm năng, nhưng quá lo lắng căng thẳng, đối xử với ai cũng
dùng tư thế cúi đầu, có đúng không?" Ánh mắt anh ta nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ không biết nên nói gì:"Vâng..." Anh ta lại cười, nhìn chằm chằm
điếu thuốc trên tay, chậm rãi nói:"Mộc Hàn Hạ, đừng căng thẳng, cũng
không cần phải quá lo lắng. Có thể hiện tại tôi tuyển chọn một trợ lí,
ít nhất cũng phải là sinh viên tốt nghiệp đại học, hoặc chưa tốt nghiệp, nhưng chúng ta đều có một chút giống nhau, tuy khởi điểm của hai ta đều thấp, nhưng không hề kém so với bất cứ ai. Trong công việc, có thể lúc
đầu sẽ nhìn bằng cấp, nhưng cuối cùng đều là nhìn thành tích công việc.
Bằng cấp chỉ là cái rắm. Hiểu không?" Mộc Hàn Hạ im lặng trong mấy giây, đáp lại:"Hiểu ạ." Hai người im lặng trong một lúc. Mộc Hàn Hạ ngẩng
đầu, liền nhìn thấy ánh mặt trời đã lộ ra hoàn toàn ở phía chân trời,
ánh mặt trời chiếu xuống cả sân thể dục, sáng ngời, ấm áp. Giống như cô
giờ phút này được câu nói của Mạnh Cương sưởi ấm cả trái tim.
"Mạnh tổng, tôi có một chuyện muốn báo cáo với anh." Cô bỗng nhiên nói.
"Có chuyện gì?" Mộc Hàn Hạ nói:"Là như thế này, tôi có một người bạn trung
học đang học ở New York, Mỹ. Ngày đó khi tôi nghe thấy đồng nghiệp nói
Lâm Mạc Thần tốt nghiệp đại học Columbia ở New York, vì thế tôi đã thuận miệng nói với người bạn đó. Kết quả bạn tôi vừa nghe nói đến người tên
Lâm Mạc Thần này, liền kể cho tôi nghe chuyện của anh ta..." Mạnh Cương
chậm rãi hút hết điếu thuốc. Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta:"Mạnh
tổng, tôi nói xong rồi." Mạnh Cương trầm ngâm một lát, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, hỏi lại:"Tại sao lại nói với tôi chuyện này?" Mộc Hàn
Hạ nhìn vào mắt anh ta, đánh bạo nói:"Bởi vì tôi nghĩ khuyến mại 5%, có
lẽ không đủ để phòng ngự sự tấn công của người này." Mạnh Cương yên tĩnh trong vài giây, ánh mắt bỗng nhiên có ý cười sâu sắc:"Mộc Hàn Hạ, cô
còn có lá gan và tiềm năng lớn hơn cả tôi nữa." Tim Mộc Hàn Hạ đập
nhanh:"Vậy Mạnh tổng, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Mạnh
Cương lại rút thêm một điếu thuốc, dịu dàng nói:"Tôi sẽ cân nhắc. Nên đi rồi, nếu không hai chúng ta sẽ đi làm muộn đấy." Mấy ngày tiếp theo,
trên mặt Mộc Hàn Hạ đều bình tĩnh, âm thầm chờ đợi Mạnh Cương tuyên bố
kế hoạch xúc tiến tiêu thụ mới.
Tuy nhiên cả công ty và siêu thị đều sóng êm gió lặng, không có bất cứ hành động gì. Bộ phận thị trường
vẫn như cũ chuẩn bị xúc tiến tiêu thụ khuyến mại 5%, nhìn như vậy trong
lòng Mộc Hàn Hạ âm thầm thở dài, không được, như vậy chắc chắn không thể được, không ngăn được con sói trong truyền thuyết kia.
Khoảng cách đến ngày Vĩnh Chính khai trương cũng càng ngày càng gần.
Tuy nhiên Mộc Hàn Hạ chỉ là một nhân viên thấp cổ bé họng, không có khả
năng phát biểu với nhóm đồng nghiệp, cũng không thể chạy đến trước mặt
Mạnh Cương khoa chân múa tay. Cô đành phải yên tĩnh quan sát sự chuyển
biến, xem Mạnh Cương sẽ đưa ra phương pháp gì.
Lại nói đến
chuyện tuy mấy lần ở chung, Mạnh Cương đối với cô hòa nhã dễ gần, nhưng
đối với một người như anh ta, Mộc Hàn Hạ vẫn cảm thấy kính sợ như trước, hoàn toàn không có cảm giác trở nên thân thiết. Vì thế sau mấy ngày, cô suy nghĩ, không chạy ở sân thể dục nữa mà sẽ ra bờ sông.
Cũng
không biết Mạnh Cương có đi hay không, nhưng đối với Mộc Hàn Hạ mà nói,
mỗi buổi sáng chạy bộ thư giãn, còn phải đến chào hỏi lãnh đạo, đúng là
quá mệt mỏi. Vì vậy cô quyết định cách ba đến năm ngày mới đến sân thể
dục, như vậy vừa không có vẻ là cố ý né tránh, cũng không cần mỗi ngày
lại phải làm cận thần hoàn hảo. Tuy nhiên Mộc Hàn Hạ còn chưa kịp làm
cận thần lần thứ hai thì đại sự đã tới rồi.
Hệ thống siêu thị
mỗi tuần đều làm việc sáu ngày, chủ nhật được nghỉ. Hôm nay là chạng
vạng thứ bảy. Cách ngày Vĩnh Chính khai trương còn một tuần.
Khi sắp đến sáu giờ, Mộc Hàn Hạ đang chuẩn bị tan tầm về nhà, quản lý lại
đi vào văn phòng, vẻ mặt nghiêm nghị tuyên bố:"Mọi người ở lại." Mọi
người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Cùng bị lưu lại còn có bộ phận
thức ăn tươi sống, bộ phận vật tư, bộ phận hành chính...còn có toàn thể
nhân viên các ngành quan trọng. Một lát sau, Mộc Hàn Hạ mới nhận được
tin nhắn của Hà Tĩnh:"A Hạ, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay trước khi siêu thị nghỉ làm việc, tất cả nhân viên bán hàng chúng tớ đều phải ở lại."
Mộc Hàn Hạ bỏ di động xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nhóm đồng
nghiệp xung quanh, tim đập nhanh.
Đến rồi.
Cuối cùng đã đến rồi.
Khi bầu trời tối đen, tất cả nhân viên văn phòng đều tập trung ở phòng họp
lớn. Tất cả nhân viên bán hàng cũng bị tập trung ở bãi đất trống của
siêu thị. Một số nhân viên lâu năm của bộ phận thị trường mang theo một
số người, chuyển đến áp-phích xúc tiến tiêu thụ, biển hiệu tuyên truyền, thẻ giá cả...Cửa kho hàng dưới lầu mở rộng, một chiếc xe vận tải từ từ
tiến vào, khẩn trương bắt đầu bốc dỡ hàng.
Trong phòng họp.
Dưới ngọn đèn sáng, không khí nghiêm túc, nhân viên văn phòng ngồi đầy chỗ.
Mộc Hàn Hạ ngồi ở một góc sáng sủa vị trí cuối cùng, nghe người bên cạnh
khẽ nói chuyện, đợi một lát cuối cùng cũng thấy Mạnh Cương mang theo mấy người quản lý đến.
Cả phòng lập tức im lặng.
Mạnh Cương ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, lên tiếng:"Tôi tuyên bố một sự kiện:
Bên Tổng bộ đã đồng ý, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta tiến hành tổng thúc đẩy tiêu thụ." Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Trong một tuần tổng
kinh phí là 300 vạn." Phía dưới xôn xao, gần như mọi người đều lộ vẻ xúc động, bắt đầu châu đầu ghé tai thảo luận.
Phải nói rằng mặc dù
300 vạn không phải là con số quá giật gân, nhưng siêu thị là ngành nghề
ít lợi nhuận. Bảy ngày 300 vạn cũng chính là mỗi ngày phải bù vào hơn 40 vạn, tổng lợi nhuận một ngày của siêu thị mới chỉ đạt hơn 20 vạn. Có
mấy siêu thị dám làm như vậy chứ? Có người tâm tư nhạy bén lập tức hiểu
rõ.
Mạnh tổng đang xuống tay tàn nhẫn, đối phó với Vĩnh Chính tuần sau khai trương, khiến cho nó không thể khai trương tốt đẹp được.
"Mọi người biết đấy." Mạnh Cương chậm rãi nói,"Trong lịch sử siêu thị chúng
ta, từ trước đến nay chưa có một lần thúc đẩy tiêu thụ lớn nào. Tôi hi
vọng mọi người đoàn kết một lòng, đánh trận này thật tốt. Bảo vệ vị thế
hàng đầu thị trường của Nhạc Nhã ở thành phố Giang, thiết lập thành tựu
lên một tầm cao mới.
Lời tác giả: Chương này nam chính không
xuất hiện, nhưng anh ấy lại xuất hiện trong lời đồn. Nói rõ một chút: 1, Vụ án hoa quả là Lão Mặc tự mình thiết kế, chứ không phải cải biên từ
trường hợp thật, hoặc là mượn từ quyển sách nào đó, Lão Mặc không làm
chuyện nhỏ nhen như vậy. Nguồn gốc linh cảm là hiện tại chúng ta có thể
nhìn thấy công dụng của các cửa hàng tiện lợi trong khu vực càng ngày
càng nhiều, tôi và mấy người bạn bè làm ăn từng thảo luận, bọn họ luôn
cảm thấy được lợi ích, đó chính là cơ hội tốt để làm ăn. Hạt nhân để Lâm Mạc Thần làm những chuyện như vậy cũng chính là chiếm cứ con đường làm
vua; cho nên nếu có đăng lại, thay đổi hoặc dùng vụ án này, xin ghi rõ
xuất xứ. 2, Bởi vì tôi chưa từng sống ở Mỹ, nên nếu chi tiết vụ án này
không phù hợp với tình hình ở nước Mỹ, cũng mong mọi người thứ lỗi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT