Chân trời u ám, trong phòng cũng vậy, Mộc Hàn Hạ kéo chăn, hắt xì, thần trí
mơ màng. Đồng nghiệp ở phòng bên cạnh đi vào hỏi:"Summer, cô sao vậy?"
"Hình như bị cảm."
Đồng nghiệp sờ lên trán cô:"Trời ơi sốt cao quá. Có muốn đi bệnh viện không?"
"Chị lấy giúp em cái nhiệt kế và thuốc hạ sốt, ở trong ngăn kéo thứ hai ấy."
"Được." Đồng nghiệp vừa lấy đồ vừa nói:"Cô thật chu đáo, còn chuẩn bị cả thuốc nữa."
Mộc Hàn Hạ khàn giọng nói:"Đương nhiên, em vốn chu đáo mà." Đồng nghiệp cười.
Thật ra có thói quen này là từ khi bắt đầu cuộc sống một mình. Công việc ở
siêu thị rất vất vả, cô còn phải tự học giáo trình đại học, không thể
ốm, cũng không thể xin phép nghỉ, nhưng thân thể của cô vẫn luôn rất
tốt, hôm nay bị bệnh có lẽ là do gần đây mở cửa hàng nên quá bận rộn.
Đồng nghiệp thấy tình hình của cô mà còn phải đi làm, nên xin phép nghỉ hộ
cô. Mộc Hàn Hạ uống thuốc, lại càng mê man ngủ. Trước khi ngủ bỗng nhiên nhớ tới Lâm Mạc Thần, hơi tùy hứng nghĩ: anh ta sẽ nhớ đến cô chứ?
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mơ màng, đột nhiệt cảm thấy có một bàn
tay lạnh sờ vào trán. Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy dưới ngọn đèn dìu
dịu, ánh mắt anh ta mang theo chút không hài lòng nhìn cô.
"Tại sao không đến bệnh viện?" Anh ta hỏi.
"Không cần anh quan tâm." Cô cố chấp đáp.
Anh ta im lặng một lát, còn Mộc Hàn Hạ khó mở được mắt nữa.
Qua một lúc, cảm giác có người cầm tay, sau đó trong phòng yên tĩnh, tối đen.
Lòng cô tựa như một vùng quê trống trải, cúi đầu là có gió thổi qua.
Ai nấy đều biết tâm trạng của ông chủ trẻ tuổi hôm nay không tốt lắm. Khi
đi xuống thị sát phân xưởng nhà máy, vẻ mặt anh ta luôn u ám. Có người
đến trò chuyện hoặc là báo cáo tình hình, anh ta vẫn nói chuyện bình
thường, thái độ ôn hòa, nhưng nhanh chóng không ai dám đi tiếp cận với
sự rủi ro này, chỉ có một mình anh ta dừng chân ở dây chuyền sản xuất.
Lâm Mạc Thần nhìn trên dây chuyền sản xuất xuất hiện từng bộ quần áo chất
lượng tốt, anh ta vô cùng hài lòng. Tuy nhiên nhớ tới Mộc Hàn Hạ đang
mắc bệnh, sự sốt ruột không tiếng động lan tỏa trong lòng, cảm giác này
tựa như khối đá dưới đáy nước sâu, không đột nhiên nổi lên mặt nước êm
ả. Một lát sau, anh ta tự giễu cười, hít thở sâu điều chỉnh cảm xúc, đi
đến bộ phận quản lí sản xuất xem tình hình kế hoạch sản xuất đã hoàn
thành.
Bảo vệ tới báo tin đã là hơn mười một giờ đêm.
"Lâm tổng!" Lưu manh đến quậy phá ở nhà máy!"
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, Lâm Mạc thần hỏi:"Đã báo cảnh sát chưa?"
Trưởng bộ phận bảo vệ:"Đã báo ngay rồi."
Lâm Mạc Thần lại nói thầm với một quản lí bên cạnh:"Gọi điện cho Phó cục trưởng Hoàng."
"Vâng."
Tuy sự việc xảy ra đột ngột, nhưng ứng phó cũng rất đâu vào đấy. Khi bọn họ đến phân xưởng, đèn đóm cả khu nhà máy đều được bật sáng. Điều này nhất định tạo ra tác dụng uy hiếp với đám lưu manh ở cửa. Phóng tầm mắt
nhìn, thấy hơn ba mươi tên cầm côn sắt vây quanh ở cửa, nhưng cũng không tiến vào.
"Nguyên nhân chủ yếu bọn chúng không dám tiến vào
đương nhiên là vì có hơn hai mươi bảo vệ chắn cửa. Tuy số lượng nhân
viên bảo vệ ít hơn, nhưng mỗi người đều cao lớn cường tráng, hung thần
ác sát, trong tay cũng cầm côn sắt, búa... Hai bên cách một cánh cửa
chửi bậy, tình hình vô cùng căng thẳng.
"May mà Lâm tổng đã dự
đoán trước." Trong lòng trưởng bộ phận bảo vệ còn sợ hãi,"Mấy ngày trước đã móc nối quan hệ với bên cục, lại tăng cường thêm gấp đôi bảo vệ,
tăng thêm số người trực ban đêm. Hóa ra anh đã dự đoán được chuyện này
sẽ xảy ra." Lời còn chưa dứt, đã thấy hơn hai mươi công nhân tới, trong
tay mấy người cũng cầm vũ khí, khí thế bên bảo vệ lập tức tăng vọt,
tiếng chửi bậy của nhóm ngoài cửa bị đè ép xuống.
Lâm Mạc Thần
mỉm cười nói:"Đối phó với lưu manh, tất nhiên phải dùng thủ đoạn lưu
manh. Loại chó nhà có đám Tạ Lâm, chơi cho chúng ra bộ dạng gì mới được
đây? Bảo với bọn họ, không cần phải đánh thật, cứ trấn giữ cửa là được
rồi, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến."
"Vâng."
Bóng đêm âm trầm, toàn cục đã định.
Lâm Mạc Thần vừa định xoay người đi vào, có người ở bên cạnh bỏ di động
xuống, vẻ mặt lo lắng:"Không xong rồi Lâm tổng, có lưu manh chạy đến kí
túc xá nhân viên gây rối."
Lâm Mạc Thần ngẩn ra, có người hỏi:"Sao lại thế này?"
Có hai đồng nghiệp nữ vừa đi làm về dừng chân dưới kí túc xá, nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh dưới lầu, bọn họ không dám đi qua, lại chạy
về văn phòng trốn."
"Vậy còn có người ở kí túc xá không?"
"Không rõ lắm, có lẽ là không có ai chăng?"
Lâm Mạc Thần yên tĩnh mấy giây, lạnh nhạt nói:"Ai nói không có ai?" Người
bên ngoài á khẩu, sắc mặt anh ta đã lạnh lẽo, nhanh chóng đi về phía cửa sau nhà máy.
Ngoài cửa là con đường vắng vẻ, chỉ có đèn đường
im lặng chiếu rọi. Lâm Mạc Thần đi được một đoạn, sắc mặt càng khó coi.
Anh ta đoán chắc không tấn công được nhà máy, nên chuyển sang kí túc xá. Anh ta gọi điện thoại cho Mộc Hàn Hạ, nhưng không có người nghe máy,
lại gọi cho đồng nghiệp nữ khác, nhưng không ai biết tình hình hiện tại
của cô.
Hôm nay Lâm Mạc Thần không lái xe đến, đi được một lúc
mới gọi được taxi, ngồi trên xe, mới bình tình trở lại. Gọi điện thoại
cho cấp dưới lập tức báo cảnh sát, bảo bọn họ cho mấy người qua đây. Sau đó lại gọi điện thoại cho Mộc Hàn Hạ, nhưng vẫn không có ai nghe.
Nhanh chóng tới dưới lầu kí túc xá, bên cạnh đã có xe cảnh sát đỗ, xung quanh có một số người dân, có hai cảnh sát đang hỏi bọn họ điều gì đó, trên
mặt đất còn côn gỗ, thùng rác bị đá văng tung tóe, xem ra đã xảy ra một
trận đánh nhau.
Lâm Mạc Thần cũng không để ý tới cảnh sát, lập tức lên lầu.
Mở cửa ra, mặt đất vẫn còn nhiều dấu vết phá hoại, trong lòng Lâm Mạc Thần toát ra sự lạnh lẽo, đẩy cửa đi vào, bên trong không có ai. Anh ta chạy vọt vào phòng cô, chăn hỗn loạn, rõ ràng là cô đã vội vàng rời đi.
Khi mấy đồng nghiệp khác chạy tới, nhìn thấy Lâm Mạc Thần đứng trong phòng Mộc Hàn Hạ, sắc mặt âm trầm dọa người.
"Hàn Hạ đâu?" Có người hỏi.
Cô gái cùng phòng cô bật khóc: "Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Vừa
rồi tôi nghe cảnh sát nói hình như bọn lưu manh cướp di động của một cô
gái."
"Đừng nghĩ linh tinh, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cảnh sát đã bắt được mấy tên lưu manh kia, nhưng vẫn không thấy bóng
dáng cô ấy đâu."
"Vậy cô ấy đi đâu? Cô ấy vẫn còn đang sốt mà." Mọi người đều mơ hồ.
Lâm Mạc Thần bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài.
Trở lại bên ngoài nhà máy đã vô cùng hỗn loạn, xe cảnh sát, tiếng còi xe,
nhóm lưu manh bỏ chạy, cảnh sát đuổi theo truy bắt, bảo vệ và công nhân
cũng rất hỗn loạn.
Lâm Mạc Thần tránh bọn họ đi vào từ cửa hông, hỏi một người công nhân anh ta biết:"Có thấy Mộc Hàn Hạ không?"
Vẻ mặt người công nhân mờ mịt:"Không thấy, Lâm tổng nơi này rất loạn, anh mau tránh đi."
Lâm Mạc Thần không để ý đến anh ta, tiếp tục bước vào bên trong khu nhà máy.
Bóng đêm ồn ào náo động, rất nhiều người đi lại, tiếng la hét truyền từ xa
đến, trong khu nhà máy to như vậy, dường như chả có nơi nào an ninh. Lâm Mạc Thần băng qua nhà xưởng, lại đi đến kí túc xá, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô. Sự tức giận trong lòng càng mãnh liệt.
Anh ta lại đi đến mấy khu nhà xưởng vắng vẻ, ai ngờ mới đi được mấy bước đã thấy
được bóng dáng mờ mờ, thấy phía trước là một bóng dáng quen thuộc. Bước
chân của anh ta lập tức dừng lại, nhìn thấy cô đưa lưng về phía anh ta,
khẽ ho khan, sau đó tiếp tục đi về phía trước, bước chân của cô có vẻ
rất nặng nề.
Đi đến phía trước gặp hai công nhân, Mộc Hàn Hạ lên tiếng:"Hai người có nhìn thấy Lâm tổng không?" Không phải công nhân nào cũng biết mặt ông chủ, bọn họ mờ mịt lắc đầu:"Ai cơ?"
Mộc Hàn Hạ hơi tức giận, ho khan hai tiếng nói:"Cho tôi mượn di động một chút, tôi là quản lí bộ phận thị trường Mộc Hàn Hạ."
Đối phương bán tín bán nghi đưa di động cho cô, một người trong đó nói:"Vậy quản lí, vết thương trên mặt cô kìa, cô có muốn đi bệnh viện không?"
Mộc Hàn Hạ đáp: "Không sao."
Từ phía Lâm Mạc Thần không nhìn được mặt của cô, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói mơ hồ của bọn họ. Anh ta nhìn thấy cô che miệng, ho kịch liệt, sau
đó cầm lấy di động.
Di động trong túi anh ta bắt đầu rung lên,
không ngừng rung, anh ta không nhận, chỉ nhìn cô. Cảm xúc kín đáo mà
phức tạp đã gợn sóng trong lòng anh ta nhiều thời gian rồi. Anh ta không suy nghĩ nữa, thầm nghĩ cứ tiếp tục nhìn cô như vậy, xem cô rốt cuộc
còn muốn làm gì, nhìn thấy cô trả lại di động cho công nhân, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Mạc Thần đi qua hai công nhân, trên con đường im lặng, chỉ còn hai người bọn họ.
Cuối cùng đã tới cửa phân xưởng, cô dừng lại, bước vào.
Đây là phân xưởng đóng gói bao bì, lúc này bên trong đã không có ai, chỉ
còn ngọn đèn trên tường dìu dịu chiếu sáng. Lâm Mạc Thần đứng một lát
mới đuổi theo vào, vào trong thấy cô đi tới một đống quần áo cao ngồi
xuống, quay lưng về phía anh ta, đang lẩm bẩm.
Tay cô chống lên trán, hình như hơi khó chịu. Lâm Mạc Thần có thể tưởng
tượng ra cái trán kia nóng như thế nào. Đồng thời anh nhìn thấy bên sườn mặt cô đã tím bầm, hai má cũng sưng đỏ. Điều này khiến cho sắc mặt Lâm
Mạc Thần trong nháy mắt lại lạnh lẽo.
"Có lẽ là không có việc gì, anh tinh khôn như vậy mà." Cô thì thào nói:"Nhưng tôi sợ họ Tạ trả thù anh."
Cô bỗng nhiên từ từ nằm xuống đống quần áo, sau đó lấy tay che mắt lại.
"Đừng có chuyện gì, tôi thật sự rất mệt mỏi, không tìm thấy anh, vậy tôi ở chỗ này trông coi hàng hóa cho anh nhé."
Lâm Mạc Thần nhìn ngọn đèn rọi xuống đỉnh đầu hai người, nó giống như nước
trút xuống. Cô nhếch nhác nằm trong đống quần áo, không động đậy, chỉ có bả vai gầy khẽ run vì thỉnh thoảng ho khan. Lâm Mạc Thần cũng không
phải là người cảm xúc dễ dàng dao động, nhưng trong lúc này không có
cách nào khống chế được trong đầu hình ảnh cô hoàn toàn có thể trốn ở
trong kí túc xá, nhưng vì lo lắng cho anh ta mà chạy ra ngoài, tưởng
tượng ra hình ảnh cô bị bọn lưu manh đánh, mặt cũng bị thương, di động
bị cướp mất, bộ dáng tệ hại, nhưng vẫn đi tìm anh ta.
Cô không phải là người ngu ngốc, ngay lúc này bản thân còn chả cử động được thì còn có thể giúp đỡ cho ai đây?
Cô chỉ muốn tìm anh, muốn ở bên cạnh anh thôi.
Cô đang nhớ mong anh.
Lâm Mạc Thần bỗng nhiên hoài nghi bản thân mới là kẻ hồ đồ.
Sao lại nực cười, ngu xuẩn đến vậy.
Không phải không nhìn thấy tình ý mơ hồ trong mắt cô, không phải không nhận
ra mạch nước ngầm nhỏ giữa hai người, từ đêm xảy ra tai nạn xe, đã âm
thầm sinh trưởng.
Tuy nhiên anh ta lại lựa chọn dừng bước, đấu tranh giữa lí trí và tình cảm.
Bởi vì từ khi anh ta sinh ra đến nay, mọi thứ đều là tốt nhất. Hoàn cảnh
kinh tế gia đình tốt nhất, đại học tốt nhất, bạn bè giàu có, nhanh chóng tích lũy được tài sản. Nhiều người phụ nữ theo đuổi anh ta, nhưng anh
ta không dễ dàng động lòng.
Bởi vì anh ta muốn điều tốt nhất,
cũng hiểu được mình xứng đáng với điều tốt nhất. Người phụ nữ tốt nhất,
các phương diện đều phải môn đăng hộ đối với anh ta. Anh ta vẫn đang đợi người phụ nữ kia xuất hiện. Anh ta cũng cân nhắc có nên bắt đầu với
Tiết Ninh hay không. Bởi vì ở bất cứ phương diện nào, Tiết Ninh cũng là
đối tượng vô cùng thích hợp, nhưng không hiểu sao anh ta không thể bước
tới được.
Cho dù phát hiện động lòng với Mộc Hàn Hạ, nhưng anh
ta cho rằng có thể dễ dàng bỏ xuống phần tình cảm này. Anh ta không cảm
lòng giao trái tim mình cho cô gái như vậy.
Nhưng tại sao giờ
phút này khi anh ta nhìn thấy bóng dáng cô, lại cảm thấy trên đời, không có người phụ nữ nào có thể tốt hơn cô?
Không có, cho dù trước hay sau này.
Tuy Mộc Hàn Hạ vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không hoàn toàn ngủ. Trong mơ mơ
màng màng, bỗng nhiên phát hiện phía sau có động tĩnh, có người cũng
trèo lên đống hàng, cô nhất thời sợ đến mức tỉnh táo lại, vừa muốn quay
đầu, lại nghe thấy người nọ cúi đầu gọi: "Summer."
Mộc Hàn Hạ
ngẩn ra, anh ta đã ôm cô từ phía sau. Cả người cô đều cứng lại, anh ta
ôm rất chặt, không nói lời nào, cũng không bỏ tay ra.
Mộc Hàn Hạ nhất thời không nói được gì, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên tường phản
chiếu hai bóng dáng đan vào nhau. Trong đêm lạnh lẽo, anh ta ở bên cạnh
ôm cô vào lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT