“Diệp Lan Trăn, anh có thể đừng đối tốt với em như vậy được không?” Đào Tư Di nghe xong lời anh nói, có chút sợ hãi nói.
“Vì cái gì?” Diệp Lan Trăn khó hiểu, chồng yêu vợ có gì sai. Anh đối tốt với cô, ngược lại còn mắc sai sao. Hiện tại anh thực hận không thể gõ mở đầu cô, nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa gì.
“Không đúng, không đúng, đời sống hôn nhân không nên là như vậy, nó hẳn là nhạt nhẽo, là vô vị, không hơn nước lọc, không có mùi vị, người dựa vào đó để sống tiếp.” Đào Tư Di lắc đầu, nhăn mày, răng khẽ cắn môi hồng.
“Em muốn ngẫm lại, Diệp Lan Trăn, em cần yên tĩnh.” Đào Tư Di nhìn anh. “Em muốn đi du lịch. ”
“Được, chờ anh đến cuối tuần, anh đi cùng em.” Trong đầu Diệp Lan Trăn suy tính sắp xếp lịch cuối tuần, du lịch là chủ ý tốt, tính ra thời gian anh ở cùng Đào Tư Di ít ỏi đến thương cảm, coi như lần này hưởng tuần trăng mật.
“Ý của em là…” Đào Tư Di khó xử nhìn vẻ mặt khát khao của Diệp Lan Trăn, theo bản năng ngón tay đưa tới trong miệng, gặm móng tay trụi lủi.
“Em muốn đi du lịch một mình, em cần yên tĩnh. ”
Diệp Lan Trăn nghe được lời của cô, sắc mặt trầm xuống, trong lòng không vui làm ngực anh khó chịu.
“Đào Tư Di, em còn muốn làm gì nữa đây. ”
Diệp Lan Trăn nhìn thẳng vào mắt cô, anh quát to, Đào Tư Di lập tức nước mắt lưng tròng.
“Thôi, em thích thì làm đi.” Diệp Lan Trăn đặt cô lên giường, chính mình đi đến phòng tắm tắm rửa.
Mất đi nhiệt độ cơ thể của Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di đột nhiên cảm giác thời tiết sau cơn mưa rét lạnh như thế, cô cuộn mình vào trong chăn, mong muốn tìm kiếm một chút ấm áp.
Cô thật sự chán ghét bản thân hiện tại, không biết phân biệt, lại sợ hãi. Diệp Lan Trăn đối với cô càng tốt, cô càng sợ hãi, thậm chí cô từng nghĩ tới, nếu hai người tách ra thì cô sẽ thống khổ cỡ nào.
Mình rốt cuộc nghĩ muốn cái gì, Đào Tư Di mê mang. Muốn hôn nhân, Diệp Lan Trăn cho cô hôn nhân, muốn cưng chiều, Diệp Lan Trăn cho cô cưng chiều, muốn khơi thông, Diệp Lan Trăn cũng khơi thông cho cô, cô còn muốn làm gì nữa?
“Đào Tư Di, mày rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?” Cô để tay lên ngực tự hỏi, lại phát hiện không tìm ra đáp án.
“Bịch…” Tiếng sập cửa vang lên, Diệp Lan Trăn lần này ra khỏi nhà cũng chưa nhìn Đào Tư Di một lần nào.
Đào Tư Di biết, lần này thật sự đã chọc tức anh, cô thật sự không cố ý, cô chỉ là hoang mang. Người đàn ông tốt như vậy tại sao có thể thích cô chứ?
Cô từng ly hôn còn không thể sinh đứa nhỏ, tư sắc cũng bình thường, cô cũng không phải người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp riêng, tới cùng cô có ưu điểm gì mà đáng được Diệp Lăn Trăn yêu?
Đào Tư Di lâm vào vòng luẩn quẩn, cô co người trong chăn.
“Binh…” Đột nhiên nghe được tiếng động lớn, Đào Tư Di vội vàng theo cửa sổ nhìn ra ngoài, Diệp Lan Trăn dùng xe đâm vào cổng lớn biệt thự, đèn đỏ xe lóe sáng.
Diệp Lan Trăn hổn hển từ trên xe bước xuống, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe, anh ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện giao nhau. Phẫn nộ trong mắt anh khiến tóc gáy Đào Tư Di đứng thẳng, cô lập tức chui vào phòng, nghĩ nghĩ rồi đem cửa phòng khóa trái, lúc này mới thở ra một hơi.
“Ha…” Cô đột nhiên bật cười, không biết vì sao khi nhìn thấy bộ dáng Diệp Lan Trăn thẹn quá hóa giận, cô ngược lại cảm thấy thoải mái, thật giống như người này thì ra cũng sẽ tức giận, cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng anh làm sao lại đi đụng vào cổng lớn biệt thự chứ?
Đào Tư Di lắc lư đầu, tâm tình vụng trộm vui sướng.
“ Cộc…cộc…”
“Đào Tư Di, mở cửa cho anh.” Tiếng Diệp Lan Trăn vang lên ngoài cửa phòng.
“Không mở….” Đào Tư Di hô to.
“Chết tiệt, em mở ra ngay cho anh. ”
“Không.” Đào Tư Di cảm thấy tâm tình càng ngày càng sung sướng.
“Không ra à, em chờ đấy. ”
Nghe thấy ngoài cửa không có tiếng động, cô nhẹ nhàng dán lỗ tai trên cửa, tiếng bước chân Diệp Lan Trăn càng ngày càng xa.
“Em mới không ngốc.” Cô hướng về phía cửa phòng làm mặt xấu, thè lưỡi, “Nghĩ muốn gạt em mở cửa à, không có cửa đâu.” Cô thì thầm.
“Ai lừa em mở cửa…. ”
Hơi nóng đột nhiên thổi qua bên tai cô, tiếng Diệp Lan Trăn âm u như tới từ địa ngục.
“Anh anh anh…” Đào Tư Di chỉ vào Diệp Lan Trăn, tay run run, cô chăm chú nhìn ban công, trong lòng khóc thét, thế nào lại quên mất một trong cách chuẩn bị yêu đương vụng trộm, không có nó làm sao có Romeo và Juliet.
“A…, em sai rồi, Diệp Lan Trăn… Em sai thật rồi. ”
Tiếng thét chói tai của Đào Tư Di vang lên trong phòng ngủ.
Hỏi Diệp Lan Trăn đang làm gì, anh đang vươn móng vuốt gãi gan bàn chân của Đào Tư Di.
Đánh không nỡ, mắng cũng không nỡ, vậy làm sao bây giờ? Gãi gãi là có thể!
Tiếng thét chói tai của Đào Tư Di cùng tiếng lẩm bẩm của Diệp Lan Trăn quanh quẩn trong phòng.
“Còn dám chọc anh tức giận nữa không?”
“Không dám…”
“Có sai không?”
“Sai rồi…”
“Không được, em không đủ thành khẩn…”
“Em thành khẩn… A…. Diệp Lan Trăn đừng gãi nữa, em thật sự sai rồi…. A…. ”
“Không gãi, vậy thì đánh mông…” Nói xong, Diệp Lan Trăn liền đem Đào Tư Di nằm úp sấp đặt trên đùi.
“Bốp…” Một tiếng giòn tan, tay lớn của anh chụp trên mông Đào Tư Di.
“Đau… Tên đốn mạt Diệp Lan Trăn nhà anh…” Đào Tư Di hô to, bị người đánh đòn, người đàn ông này sao có thể như vậy chứ, anh làm sao dám như vậy? Này với việc bị gãi gan bàn chân, càng khiến cho cô cảm thấy xấu hổ.
“Bốp…” Diệp Lan Trăn vỗ một cái.
“Cô gái hư hỏng, em còn mạnh miệng.” Giờ phút này Diệp Lan Trăn phát hiện một vấn đề, Đào Tư Di chỉ mặc mỗi áo ngủ, quần lót cô không mặc, mông cô trắng non mềm dưới bàn tay anh vỗ xuống mà trở nên phấn hồng, tựa như đào mật chín mọng khiến người ta hận không thể cắn một cái.
“Diệp Lan Trăn, anh muốn làm gì?” Đào Tư Di hoảng sợ phát hiện, tay Diệp Lan Trăn đặt trên mông cô bắt đầu xoa nắn. Tựa hồ càng ngày càng trượt xuống nơi đó.
“Diệp Lan Trăn, anh… anh không thể như vậy, có người nói người đàn ông không thể làm chuyện đó kéo dài, không cẩn thận tới 50 tuổi đã mắc bệnh liệt dương đó. ”
“Hả?” Diệp Lan Trăn híp mắt khó chịu, tay vuốt ve càng dùng lực hơn.
“Diệp Lan Trăn, anh cứ như vậy thắt lưng sẽ vất vả mà sinh bệnh đó. ”
“Hừ? Anh phải thử một chút, nhìn xem anh có thể mắc 2 loại bệnh mà em nói kia không…”
Ai! Nước mắt Đào Tư Di lưng tròng túm khăn trải giường, tại sao cô lại gặp được anh chàng như thế này chứ?
Hai bệnh này là ai nói, còn mượn tới dùng, cẩn thận đại Diệp đi tìm mấy người @@@@
“Chiếu tướng…”
Bốp… một thanh âm vang lên, ông cụ Diệp cười ha ha nhìn cụ ông trước mắt, ông lại tanhg rồi.
“Tôi hạ sai rồi, không được, không được, chơi lại.” Ông cụ nhà họ Mã định vươn tay xếp lại ván cờ trước khi bị chiếu tướng.
“Hạ cờ dứt khoát, ông đã lớn tuổi rồi, còn muốn đổi ý. ”Ông cụ Diệp nói kích thích suy nghĩ của ông cụ đối diện.
“Ông…” Ông cụ Mã tức giận trừng mắt.
“Ba ba, hai ông lại gây chiến rồi, người không đi can ngăn sao.” Mã tiểu Kiệt kéo góc áo cha mình, coi như trưng cầu ý kiến.
“Chỉ cần không động tay chân, liền không sao.” Mã Đằng Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, hai lão nhân này thật là, đấu từ khi còn trẻ đến tận già, lại vẫn không cùng một hướng.
Muốn động thì cứ động đi, cũng không biết lấy đâu ra nhiều tức giận như vậy, nói không lại đối phương, còn muốn ra tay đánh, đều đã là người bảy tám chục tuổi, chân tay đã yếu, thật sự khiến đám con cháu như bọn họ không thể không tùy thời ở bên cạnh để ý.
“Ông không cho?” Ông cụ Mã hỏi.
“Không cho.” Ông cụ Diệp đáp.
“Không cho thì không cho, trách không được thằng cháu quý hóa của ông lại đi tìm một con gà không biết đẻ trứng, tất cả là do cái thói thiếu đạo đức của ông tạo ra. ”
“Ông…” Ông cụ Diệp tức giận lập tức đứng lên. “Thằng cháu nhà ông mới tìm một đứa không đẻ trứng ấy. ”
“Tiểu Kiệt, qua đây…” Ông cụ Mã vẫy tay gọi tiểu Kiệt.
Mã tiểu Kiệt bĩu môi, bất đắc dĩ hướng hai lão ngoan đồng chạy tới.
“Thấy không, đây là chắt trai của tôi đấy. ”
“Đợi mười năm tới, chắt của tôi khẳng định cũng sẽ lớn như vậy, ” Ông cụ Diệp phẫn hận gõ đầu gậy xuống đất.
“Ông cứ chờ đi, cháu ông còn cướp cô gái không đẻ trứng kia từ cháu tôi, cướp tanhg thì thế nào, dù sao cũng không có lấy một quả trứng.” Ông cụ Mã đắc ý.
“Ai sẽ không đẻ trứng. ”
“Tiểu Kiệt, cô gái kia gọi là gì?” Ông cụ họ Mã nhất thời nghĩ không ra tên, đột nhiên sửng sốt, quay đổi hỏi tằng tôn.
“Ông nội, nên ăn cơm rồi.” Mã Đằng Diệu ở bên cạnh càng nghe càng nhíu mày, thời điểm nghe không sai biệt lắm, anh liền vội vã nói sang chuyện khác, ánh mắt anh nghiêm khắc nhìn con trai.
“Này, Diệu, cô gái kia tên là gì nhỉ?” Cụ Mã thấy tiểu Kiệt cúi đầu không nói, ngược lại hướng cháu trai nhà mình hỏi.
“Không đúng, ta rõ ràng nghe tiểu Kiệt nói con cùng Diệp Lan Trăn tranh nhau một cô gái, con còn từng cùng tiểu Kiệt nói qua, cô gái đó không thể sinh đẻ, khi làm mẹ kế của nó cũng có thể chiếu cố tốt cho nó. ”
“Tiểu Kiệt…” Mã Đằng Diệu nghiêm mặt, anh nhìn con trai, trong giọng nói đầy trách cứ.
“Ba ba, thực xin lỗi…”
Ông cụ Diệp nghe đến đó vừa cao hứng vừa tức giận. Cao hứng vì cháu trai mình cùng cháu trai Mã Đằng Diệu tranh giành phụ nữ, kết quả cháu trai mình tanhg. Tức giận vì cô gái đó lại không thể đẻ trứng, tại sao chính ông lại không biết chứ? Thậm chí ngay cả tên cô gái đó cũng không biết, anh phái người đi “quan tâm” tới cháu mình, còn không biết đã chạy đâu rồi?
“Ông Diệp, cơm đã chuẩn bị xong, ngài cũng vào ăn cơm.” Mã Đằng Diệu nhìn nét mặt ông cụ Diệp vừa hứng phấn lại vừa ảo não, vội vàng dời đề tài.
Chuyện Đào Tư Di, là vấn đề của anh và Diệp Lan Trăn, để lớp người già tham dự, thật sự không tốt.
“Không ăn, tức đến no rồi, ta về nhà ăn.” Ông cụ Diệp nói xong, đứng dậy đi từng bước ra ngoài.
Mã Đằng Diệu cũng không phái người đưa, hai nhà sát nhau, tính ra là hai khu biệt thự trong một đại viện, hai ông cụ khi không có việc gì đều ở nơi này, mỗi ngày cãi nhau cũng coi như có bạn. Một khi người nào có chút việc, đi nhà cũ xử lý, ông cụ còn lại ở đây còn cảm thấy buồn bực, mỗi ngày đều nhắc tới.
“Ông nội, ngài đi trước ăn cơm, con có chút lời muốn nói với tiểu Kiệt.” Mã Đằng Diệu cung kính đưa ông cụ Mã đến phòng ăn, rồi gọi tiểu Kiệt đi phòng khách.
“Đem toàn bộ lời con nói với cụ một năm một mười kể lại cho ta nghe một lần…”
Ông cụ Diệp về đến nhà, nghĩ trái nghĩ phải tâm trạng vẫn là không tốt, không có lửa làm sao có khói, Mã Đằng Diệu rõ ràng cố ý ngăn không cho con nó nói.
“Lão Vương, không phải ông có chuyện gì gạt ta đấy chứ?”
Lão Vương đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn ông cụ Diệp gọi mình tới, trong lòng hồi hộp.
“Lan Trăn có phải có bạn gái rồi hay không.” Ông cụ Diệp tiếp tục hỏi.
Lão Vương cảm thấy mồ hôi lão chảy càng ngày càng nhiều. Trong lòng nói thầm, đâu chỉ là bạn gái, xác thực là vợ rồi. Bất quá lão cũng không dám đem những thứ này nói với ông cụ.
“Cậu cả có đi lại với một người.” Lão Vương tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Cô gái kia không thể sinh con sao?”
“Không nghe nói như thế. ”
“Lão Vương, ông theo tôi nhiều năm như vậy, cũng biết tính tình của tôi.” Ông cụ Diệp híp mắt.
“Lão gia tử, tôi đã tìm được địa chỉ của Vương Tú Cúc, ngài xem…” Lão Vương quyết định dựa theo chỉ thị của Diệp Lan Trăn ném ra mồi câu. Không có biện pháp, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước ghé vào bờ cát rồi.
“Ông nghĩ muốn dời đi vấn đề của tôi sao?” Ông cụ Diệp lời nói sắc bén chỉ ra. “Thôi, tôi tin tưởng Diệp Lan Trăn có chừng mực, kết giao bạn gái cũng không sao, chờ nó về Bắc Kinh, an bài cho nó mấy cuộc gặp mặt, cũng đến tuổi kết hôn rồi. ”
“Vâng, lão gia tử. ”
“Đặt địa chỉ Vương Tú Cúc xuống bàn, lát tôi nhìn xem. ”
“Vâng. ”
Nhìn lão Vương đi ra cửa phòng, ông cụ Diệp vội vàng cầm túi văn kiện trên bàn, tay run rẩy không cẩn thận để lộ tâm tình đang kích động của ông.
“Tú Cúc…” Ông cụ Diệp lần mò trên bức ảnh chụp méo miệng của bà cụ, lệ nóng lưng tròng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT