Anh Hùng lâu, mấy người Vương Xán và Quách Gia ngồi cạnh cửa sổ.
Quách Gia ốm yếu, trừ hai mắt linh động đen bóng ra thì cả người lộ ra một cỗ ý vị lười nhác. Có điều sắc mặt lại không tái nhợt vô lực như trước kia mà đã có thêm một tia hồng hào.
“Phụng Hiếu, sức khỏe thế nào rồi?”
Vương Xán nhìn về phía Quách Gia, nhẹ giọng hỏi.
Quách Gia đã sử dụng phương thuốc trong Thái Bình Yếu Thuật, Vương Xán bởi vì cùng Thái Ung tới phủ Đổng Trác cho nên vẫn chưa biết hiệu quả như thế nào.
Quách Gia trợn mắt, thở dài một tiếng: “Chúa công, Gia vẫn chưa chết được.”
Tuân Du và Quách Gia là hảo hữu, nhưng Tuân Du xuất thân Dĩnh Xuyên Tuân thị, không vô câu vô thúc, thoải mái nhẹ nhõm như Quách Gia. Trong mắt y mang theo vẻ cảm kích, nói: “Chúa công, thân thể của Phụng Hiếu đã khôi phục một chút rồi. Tuy nói trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn lấy ra được độc tố trong cơ thể Phụng Hiếu, nhưng chỉ cần có thể kiên trì dùng thuốc, thân thể của Phụng Hiếu có thể khôi phục.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Vương Xán nghe thấy vậy, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, Quách Gia là một cánh tay của Vương Xán, không thể chết được.
“Ôi chao, không được uống rượu, chẳng thà chết quách đi cho xong.” Quách Gia duỗi lưng, trên mặt hiện lên vẻ ủ rũ.
Trình Dục hừ lạnh một tiếng, quát lớn: “Ngươi nếu không muốn sống vậy thì tự sát đi.”
Thấy Trình Dục phát hỏa, Quách Gia co rụt đầu lại, tròng mắt đảo quanh, vội vàng hỏi: “Chúa công, ngài đã bái kiến Đổng Trác, Đổng Trác bảo ngài tới đâu làm quan? Chức quan gì?”
Quách Gia vừa dứt lời, Trình Dục và Tuân Du lập tức tập trung tinh thần, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Thấy di dời được thị tuyến, Quách Gia cười hắc hắc, sau đó lười biếng ngồi xuống, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Vương Xán nhìn ba người Quách Gia một cái, nói một cách đơn giản rõ ràng: “Thục châu, thái thú Hán Trung.”
“Thái thú Hán Trung?”
Ba người Quách Gia nghe thấy vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Đổng Trác để Vương Xán đảm nhiệm chức thái thú Hán Trung?
Thần sắc của ba người đều rất kinh ngạc. Có điều trên thực tế Vương Xán làm thái thú Hán Trung cũng không tính là thăng quan, dù sao quân Khăn Vàng dưới trướng Vương Xán cũng nắm giữ quận Nhữ Nam. Nếu dưới tình huống bình thường, Vương Xán quy thuận triều đình, cũng sẽ làm thái thú Nhữ Nam. Chỉ là vị trí địa lý của quận Nhữ Nam quá mức quan trọng, mới khiến cho Vương Xán bị điều đi chỗ khác, điều hành cùng cấp.
“Sao, có gì không tốt ư?”
Vương Xán thấy ba người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng ngây ngẩn cả người.
Thái thú Hán Trung, Vương Xán cho rằng được chức quan thái thú Hán Trung này cũng không kém gì thái thú Nhữ Nam, bởi vì vị trí địa lý của Hán Trung cũng phi thường trọng yếu. Bắc dựa Tần Lĩnh, nam cạnh Đại Ba sơn, trung bộ là thung lũng Hán Trung, vị trí địa lý lui có thể thủ, tiến có thể công như vậy cũng không thua gì quận Nhữ Nam. Lại thêm Nhữ Nam là nơi tứ thiên chi địa, Vương Xán muốn phát triển lớn mạnh thì căn bản không có đủ thực lực. Ngược lại không bằng tới quận Hán Trung, không có uy hiếp gì, có đủ không gian để phát triển.
Tuân Du mặt mày chua xót: “Chúa công, thái thú Hán Trung thì tốt, nhưng Hán Trung đã có thái thú rồi.”
Vương Xán ngây ra, hỏi: “Thái thú Hán Trung là ai?”
Tuân Du nói: “Thái thú Hán Trung tên là Tô Cố, Hán Trung quan viên đương địa thổ sinh thổ trưởng của Hán Trung, trước khi Khăn Vàng làm loạn, Tô Cố đảm nhiệm chức quận Hán Trung. Tô Cố thừa dịp loạn mà đoạt quyền, mới trở thành thái thú Hán Trung, từ đó không nghe điều lệnh của triều đình. Bởi vì Trung Nguyên chiến loạn, hơn nữa triều đình nội chiến, căn bản không có sức quan tâm tới Tô Cố đang chiếm cứ Hán Trung, bởi vậy Tô Cố vẫn chiếm cứ Hán Trung, cắt cứ một phương.”
Trong mắt Vương Xán lóe ra tinh quang, lạnh lùng nói: “Xem ra Đổng Trác cũng không phải là có hảo tâm, muốn mượn cơ hội này để thử ta. Nếu ta đánh bại Tô Cố, Hán Trung tất nhiên chính là phạm vi thế lực của Đổng Trác, nếu ta bị Tô Cố giết chết, vậy cũng chẳng qua là tổn thất một con tốt mà thôi.”
“Sống chết mặc bay, có thể dễ dàng sống chết mặc bay như vậy ư?”
Vương Xán liên tục cười lạnh, ngày tháng tiêu sái của Đổng Trác cũng chỉ có một đoạn thời gian mà thôi. Chờ Tào Tháo ám sát Đổng Trác không thành, sau đó chạy khỏi Lạc Dương, đến lúc đó Đổng Trác sẽ không có tâm tư mà nghĩ tới Vương Xán nữa.
Trình Dục tiếp lời Vương Xán, nói: “Chúa công, Đổng Trác bảo chúa công nhập Thục, có thể có bốn mục đích.”
“Thứ nhất, điều chúa công khỏi Nhữ Nam, Đổng Trác mượn cơ hội này chiếm lấy Nhữ Nam. Từ đó có thể chiếm được vị trí địa lý chiến lược, khiến cho Đông Đô Lạc Dương, Tây Đô Trường An, đều không chịu sự uy hiếp của Nhữ Nam nữa. Thứ hai, điều chúa công tới Hán Trung, chèn ép danh vọng của chúa công, khiến cho chúa công biến mất khỏi tầm mắt của dân chúng. Chúa công rời xa Lạc Dương, thì không thể trở thành lưỡi dao của trung thần Hán thất như Thái Ung, Vương Doãn, Lư Thực, uy hiếp đến Đổng Trác. Thứ ba, khiến chúa công và Tô Cố tranh đoạt vị trí thái thú, hai hổ đánh nhau, Đổng Trác ngồi làm ngư ông đắc lợi. Thứ tư, thông qua Tô Cố để ma luyện chúa công, tiến tới đề bạt chúa công làm tâm phúc của Đổng Trác.”
“Bốn điểm này là mưu của Đổng Trác.”
“Có điều Đổng Trác cũng chỉ là phải làm vậy, chúa công vừa vào Hán Trung, giống như khốn long thăng thiên, long nhập đại đại, từ đó không chịu uy hiếp của Đổng Trác nữa. Chúa công nhập Thục không chỉ có thoát khỏi thân phận giặc Khăn Vàng, lắc mình biến hóa thành thái thú Hán Trung được triều đình sắc phong, cũng có điều kiện cắt cứ một phương.”
Trình Dục vuốt râu mỉm cười, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười như nắng.
Học thuật của Pháp gia, gần đế vương nhất, cũng có thể nghiền ngẫm được tâm tư của đế vương nhất.
Tâm tư của Đổng Trác bị Trình Dục phân tích rõ ràng.
Luận về đa mưu túc trí, lòng dạ tinh tế thì hai người Tuân Du và Quách Gia cộng lại đều không bằng Trình Dục. Có điều đây cũng là thuật nghiệp có chuyên chú, Tuân Du là binh gia, am hiểu hành binh bày trận. Về phần Quách Gia, sở học pha tạp, không chỉ có năng lực bí hiểm như thuật bói toán của Văn Vương, cũng am hiểu phương pháp dụng binh, thiên văn địa lý, hành quân bày trận, không gì không giỏi.
Đợi Trình Dục nói xong, Vương Xán gật đầu nói: “Lời nói của Trọng Đức Công rất đúng. Bất kể Đổng Trác định như thế nào, chỉ cần ra khỏi Lạc Dương thì không phải là Đổng Trác có khả năng đoán trước được.” Dừng một chút, Vương Xán âm u nói: “Về phần thái thú Tô Cố của Hán Trung, hừ, nếu có thể để ta sử dụng thì thôi, nếu chặn đường ta thì chỉ có đao búa gặp nhau.”
Trình Dục, Quách Gia nghe được giọng nói lạnh lùng của Vương Xán, thân thể bất giác rùng mình.
Mà Trình Dục thì mặt mày tươi cười, trong mắt hiện lên ý cười, đây mới là thủ đoạn của đế vương.
Thần phục, sống.
Chống cự, chết.
Sau khi Vương Xán nói xong, nhìn về phía Quách Gia, hỏi: “Phụng Hiếu, ngươi thấy thế nào?”
Quách Gia nháy mắt mấy cái, cười nói: “Chúa công, với cái nhìn của Gia, Đổng Trác chính là một người tốt.”
“Năm đó, cao tổ Lưu Bang lấy Hán Trung làm cơ sở, dựng đàn bái Hàn Tín làm tướng, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Cuối cùng giành được Trung Nguyên, bình định tam Tần, thống nhất thiên hạ, thành tựu cơ nghiệp Hán thất bốn trăm năm. Hiện giờ chúa công quan bái thái thú Hán Trung, chỉ cần tích tụ đủ thực lực, huấn luyện quân tốt, đến lúc đó gió nổi mây phun, chúa công tự có thể suất lĩnh đại quân, ra khỏi Hán Trung, tranh giành Trung Nguyên.”
“Về phần Tô Cố, chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi, muốn giải quyết Tô Cố rất dễ dàng. Bởi vậy trong mắt Quách Gia, Đổng Trác phong chúa công làm thái thú Hán Trung, đây không những không phải là nguy hiểm, ngược lại là cơ hội rất lớn, chỉ cần nắm chắc, nghiệp lớn của chúa công sẽ thành.” Quách Gia thân thể thì ốm yếu, nhưng khi đề cập tới quân sự, mắt sáng quắc, lộ ra vẻ tự tin không gì sánh kịp.
Vương Xán nghe thấy vậy, liên tục vỗ tay cười nói: “Lời của Phụng Hiếu quả thực là lọt tai.”
“Quá khen, quá khen.”
Quách Gia vừa chắp tay vừa cười nói: “Chúa công, thấy Quách Gia ra sức như vậy, có thể ban cho một ít rượu không?”
“Được, thưởng cho ngươi một bình rượu ngon được ủ lâu năm.” Vương Xán không chút nghĩ ngợi nói luôn.
“Đa tạ chúa công.” Quách Gia sắc mặt vui vẻ, liên tục bái tạ Vương Xán, khát rượu lâu rồi, cuối cùng cũng có thể uống rượu.
Khi Quách Gia xoa xoa hai tay hưng phấn không thôi thì Vương Xán lại nói: “Phụng Hiếu à, sức khỏe của ngươi không tốt, hiện tại không thể uống rượu. Bởi vậy, rượu ngon ban cho ngươi sẽ giữ lại cho ngươi, đợi khi nào ngươi khỏe rồi thì chúng ta sẽ uống thống khoái một phen, ngươi thấy sao?”
“Hả?” Quách Gia kinh hô một tiếng, mặt đang tươi cười lập tức xịu xuống.
“Ha ha ha...”
Trình Dục, Tuân Du, Vương Xán ba người thấy vậy, lập tức cười ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT