Đổng Trác nghe xong lời nói của Vương Xán, ừ một tiếng rồi không nói gì.

Điều này khiến cho trong lòng Vương Xán không yên, không biết Đổng Trác sẽ an bài mình như thế nào. Có điều ít nhất sẽ không phải là chim trong lồng vàng ở thành Lạc Dương, điều này cũng khiến trong lòng Vương Xán thầm cảm thấy may mắn.

Vương Xán và Thái Ung ngồi về chỗ.

Lý Nho lúc này cũng không đứng bên cạnh Đổng Trác, mà là ngồi vào đối diện với Vương Xán.

Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một đám nữ tử mặc áo vải trong suốt thướt tha tiến vào đại sảnh, xá Đổng Trác một cái rồi đồng thanh: “Bái kiến thái sư!”. Giọng nói thanh thúy dễ nghe, vô cùng êm tai, nhưng mà trong thanh âm lại mang theo một ý vị lười biếng, giống như vừa tỉnh lại từ cơn mơ, tràn ngập dụ hoặc.

Những nữ tử này mặt ửng đỏ, hai mắt như nước mùa xuân, mang theo cơn sóng gợn, khiến tim người ta rung động. Ánh mắt lõa lồ của Đổng Trác nhìn chằm chằm vào ca cơ ở giữa phòng khách, trong lòng nóng rực. Y cầm chén rượu lên, nói với Thái Ung và Vương Xán: “ Rượu ngon và giai nhân, uống rượu sao có thể không có tiểu mỹ nhân trợ hứng, nào, uống!”.

Cái cổ to của Đổng Trác ngửa lên, rượu trong chén ừng ực chui vào trong bụng Đổng Trác.

Vương Xán cười cười, cũng bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt liếc ca cơ ở giữa sảnh một cái, trong mắt cũng hiện lên vẻ nóng rực.

“Khởi nhạc!” Một tiếng hô to vang lên, thoáng chốc, tiếng ca mạn diệu vang vọng khắp đại sảnh, đàn sáo hòa vang, mỹ nhân nhảy múa, quả nhiên là sảng khoái vô cùng.

Thời tiết lúc này đã là trời đông giá rét, tuy nói trong phòng khách có đốt than sưởi ấm, nhưng chung quy gió lạnh vẫn ùa vào, có chút lành lạnh. Vương Xán uống một chén rượu, người cũng dần dần ấm áp lên. Trên mặt hắn hơi đỏ, ánh mắt mê ly như sói đói chiếu lên người ca cơ, quan sát từ trên xuống dưới.

Nhất là cái chỗ trước nhô sau lồi đó, càng khiến người ta chú ý.

Trong các ca cơ, trừ ca cơ múa dẫn đầu ở giữa mặc một thân sa y màu phấn hồng ra thì các ca cơ còn lại đều mặc sa y trong suốt.

Bên trong sa y là một cái yếm đỏ, lộ ra một tia quyến rũ.

Ca cơ đầu lĩnh thân thể thon dài, thướt tha lung linh, cái yếm đỏ che trước ngực cũng không thể che đi đôi thỏ ngọc cao ngất. Trong lúc nhảy, chỉ thấy đôi thỏ ngọc không ngừng lắc lư, hấp dẫn ánh mắt của người ta. Theo sự chuyển động của thân thể ca cơ, cái mông cong tròn đó không ngừng lắc lư, giống như từng cơn sóng dào dạt, khơi lên dục vọng vô cùng trong lòng nam nhân.

“Nữ nhân này thật đúng là chín, chín mọng luôn!”

Ánh mắt Vương Xán gắt gao nhìn chằm chằm vào ca cơ ở chính giữa, trong mắt không chút che giấu dục vọng nồng đậm.

Ca cơ múa dẫn đầu quả thật vô cùng thành thục, toàn bộ thân thể mạn diệu lung linh, thân thể mềm mại giống như trái đào xuân chín mọng, chỉ cần sờ nhẹ là có thể ứa ra nước. Kiều nhan câu hồn đoạt phách như mừng như giận, đôi mắt ướt át sóng mắt lưu chuyển, giống như câu hết hồn phách của người ta. Cái miệng nhỏ nhắn như anh đào trong lúc hít ra thở vào mang theo phong tình vô tận, giống như mời người ta tới nhấm nháp.

Không chỉ có Vương Xán, ngay cả Lý Nho cũng nhìn chằm chằm vào ca cơ ở chính giữa đó, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.

Người duy nhất có thể ngồi nghiêm chỉnh đó là Thái Ung, lão nhân này dùng tay vuốt râu, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức thuần túy, không có chút dục vọng nào, giống như đang thưởng thức đồ vật đẹp vậy.

Nhưng, nếu cẩn thận quan sát Thái Ung thì có thể phát hiện trong mắt Thái Ung hiện lên một tia kiêng kỵ. Với kinh nghiệm của Thái Ung, đây chỉ sợ là mỹ nhân kế.

Chỉ là, đối tượng dụng kế tất nhiên là Vương Xán.

“Vi Tiên, ca múa thế nào?” Đổng Trác mỉm cười, hỏi Vương Xán. Chỉ là Vương Xán giống như vẫn không phát hiện, vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào ca cơ ở giữa sảnh. Nhìn vào cặp ngực nhô, cặp mông nở của nàng ta, trong mắt lóe ra quang mang như sắc lang.

“Vi Tiên, Vi Tiên.”

Thái Ung trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng kéo áo Vương Xán mới khiến cho Vương Xán tỉnh lại.

Vương Xán hô khẽ một tiếng, vội vàng nghiêng đầu nhìn Thái Ung, thấy Thái Ung mặt đầy lo lắng, Vương Xán trong lòng dấy lên một tia cảm động, lão nhân này rất quan tâm tới hắn. Vương Xán không chút nghĩ ngợi, lúc này cầm chén rượu lên, nói với Đổng Trác: “Thái sư, rượu này ngon quá, ngon quá.”

Vương Xán tựa hồ không nghe thấy câu hỏi của Đổng Trác, trả lời một tiếng rồi lại nhìn ca cơ.

Đổng Trác cười cười, không bận tâm tới sự thất lễ của Vương Xán, lại hỏi: “Vi Tiên, ca múa thế nào?”

Lần này Vương Xán nghe được rõ ràng câu hỏi của Đổng Trác, vội vàng trả lời: “Thái sư, lần đầu tiên Vương Xán nghe thấy cầm huyền êm tai tuyệt vời như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ca múa tuyệt diệu như thế. Ôi chao, hôm nay được thấy, mới biết mình thật sự là ếch ngồi đáy giếng, chưa được trải đời, cảm thấy có chút luống cuống.”

“Ha ha ha...” Đổng Trác cao giọng cười to, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

Dừng một chút, Đổng Trác hỏi: “Vi Tiên, ca cơ khiêu vũ thế nào?”

Vương Xán hồi đáp: “Ca cơ rất xinh, rất hớp hồn người.”

Trả lời vô cùng trực tiếp, lại khiến Đổng Trác càng thêm cao hứng hơn. Thế mới giống người trẻ tuổi chứ, người trẻ tuổi luôn có nhược điểm. Loại người thân phận hèn mọn giống như Vương Xán, cả ngày phát sầu vì sinh kế, đã bao giờ gặp được tuyệt thế mỹ nữ, nhìn thấy nữ nhân câu hồn như vậy, động tâm là rất bình thường. Nếu đối mặt với nữ nhân như vậy mà không hề rung động, chỉ sợ trong lòng Đổng Trác lại sẽ thấy lạ.

Háo sắc, háo sắc là tốt rồi. Háo sắc mới dễ nắm trong tay.

Đổng Trác trong lòng hạ quyết định, cười nói: “Vi Tiên, ngươi thích nàng ta sao?”

Nói xong, Đổng Trác vươn tay ra chỉ vào ca cơ ở chính giữa, trong mắt hiện lên hàn quang.

Trong lòng Vương Xán lộp bộp, biết trò chơi nhục dục tới rồi. Ánh mắt hắn liếc nữ tử ở chính giữa, trong mắt hiện lên vẻ nóng rực. Nói thật thì nữ tử này quả thật vô cùng mê người, cả người lộ ra một loại phong tình thành thục mê người. Nhưng so với Thái Diễm, vẫn kém hơn nhiều, dù sao Thái Diễm vẫn là lolita, vẫn chưa phát dục hoàn toàn. Có điều Vương Xán lúc này tất nhiên sẽ không che giấu, trực tiếp hồi đáp: “Thái sư, nàng này xinh đẹp vô song, quả thực là nhân gian tuyệt sắc. Mỹ nữ như vậy, Vương Xán tất nhiên là thích.”

“Ồ, vậy cô ban nàng cho ngươi thì sao?”

Trong mắt Đổng Trác hiện lên nét cười, sau đó cười ha ha hỏi.

Trên mặt Vương Xán hiện lên vẻ xấu hổ, ấp úng nói: “Nhưng, nhưng...”

Đổng Trác thấy vậy, khuôn mặt vốn đang tươi cười nghiêm lại, hai mắt lấp lánh hàn quang, lạnh lùng hỏi: “Sao, Vi Tiên không tiếp nhận hảo ý của cô ư?”

Vương Xán nhìn Thái Ung một cái, khẽ cắn môi, nói: “Thái sư, Vương Xán cũng là nam nhi nhiệt huyết, tiểu mỹ nhân giống như thiên tiên như vậy Vương Xán cũng rất thích. Nhưng nếu thái sư ban nàng ta cho Vương Xán, Chiêu Cơ muội muội nếu biết thì chỉ sợ sẽ mất hứng, bởi vậy Vương Xán mới không biết nên trả lời như thế nào.”

“Ha ha ha... Cô tưởng là nguyên nhân gì, thì ra là vì khuê nữ của Thái đại gia.”

Đổng Trác nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt lúc này mới nở ra, ánh mắt chuyển sang Thái Ung, nói: “Thái đại gia, xem ra ngươi không chỉ thu được đệ tử tốt, còn thu được con rể tốt.”

Thái Ung trừng mắt lườm Vương Xán một cái, xấu hổ không thôi: “Thái sư, đây là chuyện của tiểu nữ và Vi Tiên, lão phu cũng không hỏi.”

Đổng Trác cười nói: “Không tranh tức là tranh, Thái đại gia không hỏi, ngược lại càng chứng tỏ trong lòng rất quan tâm. Ôi chao, nếu Vi Tiên một lòng với Chiêu Cơ, cô cũng không thể làm ra chuyện một gậy đánh uyên ương. Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”

Vừa dứt lời, các ca cơ vũ nữ trong phòng khách đều rời khỏi đại sảnh.

Vương Xán nghe thấy vậy trong lòng cũng thả lỏng, thiếu chút nữa thì tiêu rồi. May mà dùng Thái Diễm ra làm lá chắn, chặn được miệng Đổng Trác.

Ca cơ vũ nữ, tuy rằng khởi vũ trợ hứng, nhưng ý của Túy Ông không phải ở rượu, Vương Xán minh bạch Đổng Trác sử dụng ca cơ vũ nữ để thử hắn. Bởi vậy Vương Xán mới có thể làm ra bộ dạng chỉ muốn lao lên đè ca cơ xuống mà dập, muốn mượn điều này để đánh tan sự cảnh giác trong lòng Đổng Trác. Chỉ thiếu chút nữa là khéo quá hóa vụng, khiến cho Đổng Trác ban ca cơ cho Vương Xán.

Có điều, Đổng Trác tuy rằng không ban thưởng ca cơ, nhưng thông qua chuyện này cũng hiểu được Vương Xán trẻ tuổi khí thịnh, thích mỹ sắc.

Chỉ vì ngại Thái Ung nên Vương Xán mới không nhận ban thưởng mà thôi.

Trong phòng khách đã không có ca cơ vũ nữ, đã không có tiếng đàn, lập tức thành im lặng. Đổng Trác cầm chén rượu trong tay đặt lên bàn, cười nói: “Vi Tiên, nếu ngươi đã mang lòng đền nợ nước, cô sẽ thanh toàn cho ngươi. Ngày mai cô sẽ tấu xin Hoàng thượng, phong ngươi là thái thú Hán Trung, thay cô bình định nam man, chỉnh đốn Thục trung, ngươi có bằng lòng không?”

Vương Xán lập tức ngây ngẩn cả người, không ngờ là thái thú Hán Trung?

Hán Trung ở Ba Thục, địa thế dễ thủ khó công, chính là bảo địa, không ngờ Đổng Trác lại bảo hắn đảm nhiệm thái thú Hán Trung.

Tin tức này thực sự quá khiến người ta kinh ngạc.

“Vi Tiên, ngươi không muốn sao?” Giọng nói của Đổng Trác cao hơn một chút, một cỗ hàn khí từ trên người Đổng Trác phát ra.

Vương Xán biết Đổng Trác hiểu lầm rằng hắn không muốn đi. Nghĩ đến đây, Vương Xán áp chế sự vui sướng trong lòng, cung kính nói: “Vương Xán không dám, thái sư bảo Vương Xán tới Hán Trung,Vương Xán sẽ tới Hán Trung.”

Lúc này Đổng Trác mới gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play