Sáng sớm, Thái Ung đã phái người hầu gọi Vương Xán tới Thái phủ, lần này là Vương Xán đi một mình, Bùi Nguyên Thiệu ở lại Anh Hùng lâu. Vương Xán ngồi xe ngựa, sau khi tới Thái phủ thì xuống xe ngựa đi thẳng tới phòng khách. Có điều lại không phát hiện bóng dáng của Thái Ung trong phòng khách, mà là dưới sự dẫn đường của người hầu, ở hậu viện gặp Thái Ung, cùng với Thái Diễm mặc váy dài, xinh đẹp như hoa.
Vương Xán tiến vào hậu viện, ánh mắt dừng ở trên người Thái Diễm, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm.
Thái Diễm thấy Vương Xán đi tới thì trừng mắt lườm Vương Xán một cái, bĩu môi, tỏ vẻ vô cùng không hài lòng với Vương Xán.
Vương Xán cười thầm trong lòng, mỹ nữ đúng là mỹ nữ, quả nhiên rất xinh đẹp.
Đi đến trước người Thái Ung, Vương Xán chắp tay cung kính vái: “Đệ tử bái kiến lão sư!”
Thái Ung phất hờ một cái, ừ một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn Thái Diễm đang lẩm bẩm chu môi, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười, ánh mắt lập tức chiếu lên người Vương Xán. Đợi sau khi Vương Xán ngồi xuống thì Thái Ung mới nói: “Vi Tiên, hôm nay lão phu phải đi bái phỏng một số lão hữu, không thể ở lại quý phủ. Cho nên lão phu mới mời ngươi tới quý phủ làm bạn với Diễm nhi, thứ nhất là để ngươi làm quen một chút với hoàn cảnh của Thái phủ, thứ hai là để tâm sự giải sầu với Diễm nhi.”
Vương Xán cảm kích nói: “Lão sư, chuyện của đệ tử khiến lão sư phí tâm rồi.”
Nói xong, Vương Xán lại đứng dậy vái Thái Ung một cái, thần sắc thành khẩn, trong mắt mang theo một tia cảm kích.
Thái Ung cúi mặt đi bái phỏng đồng nghiệp hảo hữu, tất nhiên là để mời những hảo hữu ngày xưa tạo thế cho Vương Xán, gia tăng danh vọng, đề thăng địa vị của Vương Xán ở trong lòng Đổng Trác và Lý Nho.
Thái Ung lắc đầu cười cười, nói: “Không chỉ là vì ngươi, cũng vì Diễm nhi. Được rồi, lão phu còn có chuyện quan trọng trong người, đi trước đây. Hai đứa nói chuyện phiếm hoặc là ra ngoài đi du ngoạn đều được.” Thái Ung mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn Vương Xán và Thái Diễm, sau đó phất tay áo, rời khỏi hậu viện.
Trong hậu viện chỉ còn lại có Vương Xán và Thái Diễm.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Thái Diễm trừng mắt lườm Vương Xán, Vương Xán thì giả vờ không quan tâm, đôi mắt tặc chiếu lên mặt Thái Diễm. Dưới ánh mắt nóng rực Thái Diễm mặt đỏ bừng, cái cổ trắng nõn cũng đỏ lên, lan tới tận mang tai, vô cùng thẹn thùng.
“Hừ, đồ dê già.”
Cuối cùng Thái Diễm cũng thua cuộc, hừ lạnh một tiếng, bĩu môi, vô cùng khinh thường hành vi vô lại của Vương Xán.
Vương Xán thì cười hắc hắc, nói: “Chiêu Cơ muội muội, chúng ta tiếp tục chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ nhé, ta cảm thấy cái trò này rất thú vị đấy!”
Thái Diễm ngây ra, mắt to trừng mắt nhỏ, không phải là vừa rồi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi sao. Nghĩ đến bị Vương Xán áp chế, trong lòng Thái Diễm rất tức giận, mắng thầm Vương Xán là hỗn đản, là vô lại... Nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười sáng rỡ, nụ cười đó như trăm hoa đua nở, quả nhiên khiến cho người ta say mê. Yết hầu Vương Xán ực một tiếng, nuốt nước miếng, trong lòng thầm than Thái Diễm thật đúng là yêu tinh, là tiểu yêu tinh xinh đẹp và trí tuệ.
Thái Diễm nháy mắt mấy cái, nói với Vương Xán: “Vương Xán ca ca, Chiêu Cơ xinh đẹp không?”
“Hả?” Trong lòng Vương Xán cảnh giác, vừa rồi còn tức giận ngút trời, sao thoáng cái đã trở nên ôn nhu hiền thục. Nhưng nhìn thấy bộ dạng mê người của Thái Diễm, Vương Xán vẫn rất thành thành thật thật gật đầu nói: “Xinh đẹp, rất xinh đẹp, Chiêu Cơ là xinh đẹp nhất!”
Thái Diễm tiếp tục bày ra bộ dạng mê người, nói: “Bất kể Chiêu Cơ bảo Vương Xán ca ca làm chuyện gì, Vương Xán ca ca cũng đáp ứng chứ?”
Vương Xán ngây ra, thế là sao? Không đợi Vương Xán lên tiếng, Thái Diễm vội vàng hừ một tiếng, chu cái miệng anh đào lên, bất mãn nói: “Đúng là chẳng ra gì, có còn là nam nhân không, bảo ngươi làm chút chuyện mà đã sợ đầu sợ đuôi. Uổng cho phụ thân phó thác Chiêu Cơ cho ngươi, nhìn cái bộ dạng này của ngươi, thật sự khiến Chiêu Cơ thất vọng!”
Vương Xán cười một tiếng: “Chiêu Cơ, phép khích tướng này của muội vô dụng.”
Thái Diễm ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nhưng trong nháy mắt lại biến thành bộ dạng xinh đẹp động lòng người.
“Vương Xán ca ca, Chiêu Cơ cầu huynh một việc, huynh xem có được không nhé?” Thái Diễm thấp giọng cầu xin, bộ dạng câu hồn đoạt phách, trên khuôn mặt kiều mỵ hơi ửng hồng. Vương Xán nhìn mà nhộn nhạo, trong lòng thầm than nữ nhân sống ở thời cổ đúng là trưởng thành sớm. Mười ba mười bốn tuổi mà cái nên lồi thì lồi, cái nên vểnh thì vểnh rồi.
“Vương Xán ca ca, được không?”
Thái Diễm sắc mặt đỏ ửng, khẽ hé môi, thỏ thẻ cầu xin. Nhưng Thái Diễm lại hận không thể chém Vương Xán thành tám mảnh, trong lòng không ngừng nguyền rủa Vương Xán. Nếu nguyền rủa có thể thành hiện thực thì Vương Xán sớm đã chết đến không thể chết thêm được nữa rồi.
Vương Xán là nam nhân, nam nhân nghe thấy hỏi được không? Dám chắc sẽ nói là được, không được cũng phải được.
Bởi vậy Vương Xán hạ quyết tâm, ưỡn thẳng ngực, giống như một đội viên cảm tử, nói: “Được, muội nói đi!”
Thái Diễm nghe thấy vậy, cười quyến rũ, thân thể di động tới gần Vương Xán thêm một chút, một mùi thơm của cơ thể thổi tới. Vương Xán hít hít, nghiêng đầu nhìn Thái Diễm một cái, trong lòng dâng lên một chút cảnh giác, vội vàng nhích người ra, kéo dãn khoảng cách. Nói đến cùng, Vương Xán chỉ là đang đùa với Thái Diễm thôi, Thái Diễm vừa di động tới trước người Vương Xán thì Vương Xán lập tức lộ ra nguyên hình.
Trong mắt Thái Diễm hiện lên vẻ vui mừng, nàng ta không thừa dịp thắng mà truy kích, mà là ngồi tại chỗ, cười ha ha nhìn Vương Xán.
Vương Xán bị nhìn mà trong lòng ngứa ran, vội vàng hỏi: “Chiêu Cơ muội muội, ta đã đáp ứng muội một chuyện, muội nói đi, chỉ cần không phải là chuyện trái với lương tâm thì ta nhất định sẽ giúp muội hoàn thành.”
Thái Diễm vỗ tay cười nói: “Được, Vương Xán ca ca quả nhiên là nam tử hán đại trượng phu, một lời nói đáng giá ngàn vàng!”
Vương Xán nghe thấy vậy, trong lòng cười khổ, còn không phải bị ngươi dụ hoặc bức bách.
Thái Diễm ung dung hỏi: “Vương Xán ca ca biết đánh đàn không?”
“Không biết!” Vương Xán lắc đầu.
Thái Diễm trừng mắt nhìn: “Vậy biết hát không?”
“Biết!” Vương Xán hồi đáp lời ít mà ý nhiều.
Thái Diễm cười nói: “Tốt tốt, Vương Xán ca ca hát cho Chiêu Cơ nghe đi.”
Vương Xán trong lòng vui vẻ, còn tưởng rằng khó lắm chứ? Không phải chỉ là hát thôi sao? Chẳng khó tí nào. Trong lòng hắn thầm khen ngợi Thái Diễm, không hổ là tài nữ, tâm tư đều đặt ở ca hát. Vương Xán ho khan hai tiếng, hắng giọng: “Ta hát cho muội một khúc tên là Tinh trung báo quốc, nghe kỹ nhé, đây là khúc mà ta giỏi nhất đấy.”
“Lang yên khởi, giang sơn bắc vọng.
Long khởi quyển, mà trường tê, kiếm khí như sương.
...
Đường đường Trung Hoa yếu nhượng tứ phương!”
Một khúc Tinh trung báo quốc, tuy rằng Vương Xán hát không có vận vị của thầy giáo Đồ, nhưng khí thế mười phần, khí phách lộ hết. Thái Diễm mắt lóe sáng, hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng chờ sau khi Vương Xán hát xong, lại bình luận rất thản nhiên: “Khí thế thì tạm được, nhưng cách hát thì hoàn toàn không hòa hợp, Vương Xán ca ca, ngươi hát thêm một khúc khác thử xem sao.”
Sau khi nói xong, Thái Diễm lại lộ ra vẻ mặt chờ mong vô hạn.
Một khúc hát đổi lại được nụ cười của mỹ nhân, Vương Xán đáp ứng sảng khoái: “Ta sẽ lại hát một khúc Đoàn kết chính là lực lượng.”
Vương Xán vừa hát xong bài Đoàn kết chính là lực lượng thì Thái Diễm lại tiếp tục bình: “Ca khúc còn tạm được, nhưng cách hát vẫn không được. Vương Xán ca ca, ngươi hát thêm một bài đi.”
Vương Xán kinh ngạc hỏi: “Không phải ta đã đáp ứng yêu cầu của muội rồi sao, đã hát rồi sao còn bắt hát nữa?”
Thái Diễm hừ một tiếng, nói: “Chiêu Cơ có nói là hát mấy bài đâu. Hừ, dù sao thì Vương Xán ca ca ngươi cũng đã đáp ứng rồi, hát nữa, không được dừng lại.”
Vương Xán không biết phải nói gì, nhận ra mình mắc mưu rồi.
Nhưng là nam nhân đã nói thì không thể thay đổi, Vương Xán chỉ có thể cứ tiếp tục hát.
Trong hậu viện của Thái phủ, từng bài hát được hát ra từ trong miệng Vương Xán, cái giọng độc đáo của Vương Xán khiến cho Thái phủ hoảng loạn một trận. Mà người khởi xướng là tiểu mỹ nữ lolita Thái Diễm thì mặt mày tươi cười, trong mắt mang theo vẻ thỏa mãn vô hạn, ánh mắt nhìn về phía Vương Xán có thêm một ý vị khó nắm bắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT