- Một quyển nhật ký khác à? Harvey hăng hái reo lên.
- Lại chuyện gì nữa đây? Rory càu nhàu.
Bà Slunn cầm lấy quyển sổ tay nhỏ. Sau khi đọc trang đầu một hồi lâu, bà lật từ từ các trang khác.
- Cậu bé này nói đúng, anh Rory ơi, cuối cùng bà tuyên bố. Quyển nhật ký này đúng là nét chữ của cụ Angus. Cả chữ ký ở trang đầu cũng là của cụ... Hannibal, cậu tìm thấy cái này ở chỗ nào?
Hannibal giải thích cách cậu vớt được quyển nhật ký giữa hai thành - trong và ngoài của cái rương.
- Thợ sửa thành bên trong rương không để ý rằng quyển nhật ký bị lọt qua khe hở. Mà người đó cũng không hề biết gì về ngăn mật. Nếu không cái bẫy trộm đã hoạt động!
Bà Slunn gật đầu tán thành.
- Bây giờ tôi nhớ ra cái rương của cụ Angus rồi, bà nói. Cách đây mấy năm, tôi đã bán cái rương đi, sau khi chồng tôi mất, chồng tôi cũng tên là Angus. Tôi bị kẹt tiền. Thời đó, tôi bán đi khá nhiều thứ. Hiện cuộc sống tôi cũng không dư dả lắm và ngôi nhà này rất tốn tiền. Nếu không có anh Rory giúp đỡ, nếu không làm việc cật lực, tôi đã phải bán nhà từ lâu rồi.
- Cô sẽ không bán nhà đâu, Flora à! Rory càu nhàu. Cả nếu không có kho báu... mà kho báu cũng không có thật đâu.
- Nhưng quyển nhật ký thì có thật, thưa chú, Hannibal nhận xét.
- Cứ gọi tôi là Rory, cậu à! Tôi không chối cãi sự tồn tại của quyển nhật ký, Rory miễn cưỡng thừa nhận, nhưng đây không phải là bằng chứng là có kho báu, chính cậu cũng đã nói. Kho báu là truyện cổ tích!
- Nhưng còn bức thư nữa, chú Rory! Cậu bé Harvey nói.
- Bức thư nào? Hannibal hỏi lại.
Rory làm ngơ trước câu hỏi.
- Ta nên xem kỹ quyển nhật ký thứ nhì này, Rory nói. Đưa đây cho tôi!
Harvey lấy quyển nhật ký khỏi tay mẹ, truyền cho Rory. Rory và Harvey ngồi xuống ghế, gần lò sưởi, đọc quyển nhật ký. Bà Slunn vẫn đăm chiêu suy nghĩ.
- Phải... cuối cùng bà nói. Nếu có quyển nhật ký thứ nhì, thì nó phải nằm trong cái rương này. Chồng tôi có kể rằng ông nội, tức con trai cụ Angus, đã tìm thấy quyển thứ nhất trong rương. Ông nội Slunn luôn tin rằng kho báu có thật và cụ Angus có nói đến trong quyển nhật ký. Nhưng trái lại, con trai ông nội - tức ba chồng tôi - khẳng định rằng quyển nhật ký không cung cấp được chỉ dẫn nào và chuyện kho báu chỉ là truyền thuyết.
- Tại sao con trai của cụ Angus lại tin như vậy? Bob hỏi.
- Thật ra là có một bức thư... Các cậu biết không, cụ Angus... Bà Slunn ngưng nói và mỉm cười. Có lẽ nên bắt đầu - bà nói. Chính các cậu đã biết gì về cụ già Angus?
Ba Thám Tử Trẻ kể lại cho bà Slunn nghe những gì đã biết về vụ đắm tàu Argyll Queen và về vụ ám sát Angus Slunn.
- Vậy là các cậu đã đọc bản tường thuật vụ đắm tàu à? Bà Slunn nói. Nếu vậy, các cậu gần như biết hết rồi. Tôi đã kể lại cho Hội Sử Học nghe những gì tôi biết về chủ đề này... tức là tất cả những gì chồng tôi kể cho tôi nghe. Sau vụ đắm tàu và sau khi đi lại nhiều nơi ở Californie, cuối cùng cụ Angus tìm ra thung lũng này. Nơi này làm cho cụ nhớ đến quang cảnh quanh ngôi nhà quê hương, ở Highlands, Tô Cách Lan... một địa điểm có một cái hồ nhỏ và một hòn đảo bé tí, nối liền với đất liền qua một con đường lội qua bằng đá to, y hệt như nơi này. Chỗ đó có tên là Hồ Con Ma, còn lối lội qua tên là Đường Đi của Con Ma.
Hannibal thốt lên một tiếng.
- Vậy là cụ Angus cho xây ngôi nhà này theo mẫu ngôi nhà của tổ tiên bên Tô Cách Lan! Vì vậy mà nhà trông lạ lùng giữa khung cảnh Californie!
- Cậu nói đúng, Hannibal à, bà Slunn nói.
- Hay cô nói thêm về bức thư? Bob rụt rè hỏi.
- Phải! Còn bức thư thì sao? Peter nhấn mạnh.
- Khi tìm ra thung lũng và cái hồ nhỏ xíu rất giống vùng đất quê mình, cụ Angus tiến hành xây ngôi nhà này. Công việc xây cất mất hết hai năm trời. Khi xây xong, ông cho vợ và con trai sang đây. Rất tiếc! Khi đến nơi, hai mẹ con hay tin ông bị giết chết và những kẻ sát hại ông cũng không còn sống. Ít lâu sau, bà Laura, vợ ông, tìm thấy bức thư giấu trong một cái chậu mà ông để lại cho bà.
- Chỗ giấu rất hay, Hannibal ghi nhận. Chậu là một đồ dùng mà chỉ có vợ ông đụng tới!
- Con trai ông cũng nhận xét như vậy, khi bắt đầu có tin đồn về kho báu, bà Slunn nói tiếp. Con trai ông tin chắc rằng mục đích bức thư là thông báo về kho báu và cho rằng phải có chỉ dẫn trong quyển nhật ký của ông Angus. Rất tiếc con trai ông không tìm thấy chỉ dẫn nào trong quyển nhật ký... mà cũng không tìm thấy chỉ dẫn nơi nào khác!
- Cô có thể cho tụi cháu xem bức thư không ạ? Peter năn nỉ hỏi.
- Tất nhiên là được. Tôi cất trong phòng, kẹp trong quyển album hình cũ.
- Vậy là bức thư không để chung với mấy thứ đồ còn lại của ông Angus à? Hannibal hỏi.
- Không!
Người phụ nữ trẻ bước ra khỏi phòng, và quay lại ngay cùng một quyển album hình trong tay. Ba Thám Tử Trẻ chụm đầu lại để đọc bức thư ố vàng do năm tháng.
Laura yêu,
Em sắp đến đây. Nhưng gần đây, anh có cảm giác có kẻ đang rình rập anh. Chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh! Cho nên, anh vội cầm bút viết bức thư này cho em, mà anh hy vọng là chỉ có em đọc được mà thôi.
Em hãy luôn nhớ rằng anh yêu em nhiều lắm và anh đã thề là sẽ lo đầy đủ cho em có cuộc sống giàu có. Em hãy nhớ thêm rằng anh yêu ngôi nhà và bí mật cái hồ. Em hãy lần theo những bước đi, những việc làm cuối cùng của anh, em hãy đọc những gì ngày tháng của anh đã xây cho em. Em hãy xem bí mật trong gương...
Ba thám tử thắc mắc nhìn nhau, rồi đọc lại bức thư.
- Theo ông nội chồng tôi, bà Slunn nói tiếp, "cuộc sống giàu có" hàm ý đến kho báu để lại cho bà Laura. Dòng cuối cùng thúc ông tìm kiếm tất cả những gì có thể nhìn thấy trong tấm gương trong nhà. Do cuối cùng ông không tìm thấy gì, ông quyết định rằng dòng chữ "hãy đọc những gì năm tháng của anh đã xây cho em" muốn nói là phải tham khảo quyển nhật ký của ông Angus mới tìm ra được chỉ dẫn về kho báu. Rất tiếc! Lần này ông lại thất bại nữa.
- Bởi vì ông không có quyển nhật ký thứ nhì, Hannibal nói. Thư nói là phải "lần theo những bước đi, những việc làm cuối cùng". Nói cách khác, bà Laura phải đọc những gì ông Angus đã làm thời gian cuối cùng để tìm ra vết chỉ dẫn đến kho báu. Mà những việc làm cuối cùng nhất của ông Angus được ghi trong quyển nhật ký thứ nhì. Quyển này ghi chép lại hai tháng cuối cùng trong cuộc đời ông... trước khi ông viết bức thư. Vậy ông Angus đã làm những gì hai tháng cuối cùng?
Rory càu nhàu, rồi bỏ quyển nhật ký thứ nhì trở xuống.
- Không nói gì đến kho báu! Rory thông báo. Trong quyển nhật ký này đúng là ông Angus có kể ông đi đâu, làm gì để chuẩn bị món quà bất ngờ cho bà Laura, nhưng...
- Như vậy cũng không biết được gì nhiều hơn! Harvey buồn rầu thở dài.
- Không biết được gì thêm, Hannibal thừa nhận. Nhưng mà... thưa cô, ông Angus đặc biệt quý cái gì trong ngôi nhà mình ạ? Còn bí mật Hồ Con Ma là gì ạ?
- Hannibal ơi, tôi không biết ông Angus thích cái gì trong nhà - mẹ của Harvey thú nhận. Còn bí mật của hồ, đó là một truyền thuyết Tô Cách Lan cổ xưa. Nghe nói vào những buổi sáng sương mùa đông, ma của một người dòng họ Slunn, bị bọn Viking giết hại hồi thế kỷ IX, hiện hình để quan sát biển cả và theo dõi xem có kẻ thù đến hay không. Nguồn gốc tên hồ Con Ma là truyền thuyết đó.
- Ôi! Rory khi dễ kêu. Hết chuyện kho báu hoang đường, lại thêm chuyện ma!
- Đối với Java Jim, thì chuyện kho báu có vẻ thật đấy chứ, Peter nhận xét.
- Đối với người đàn ông chạy Volkswagen cũng vậy, Bob nói thêm.
- Và tất cả những vụ trộm kia chứng tỏ có rất nhiều người tin là có kho báu - Hannibal kết thúc.
Rory bực bội không nói thêm tiếng nào.
- Thưa cô? Hannibal hỏi sau một lúc im lặng. Hiện có bao nhiêu người biết về nội dung bức thư và quyển nhật ký thứ nhất?
- Tôi không biết chính xác, nhưng bao nhiêu năm rồi, chắc là nhiều lắm.
- Điều này giải thích được các vụ trộm, Hannibal nói. Chắc là Java Jim biết hết và cho rằng bức thư nói đến quyển nhật ký đầu tiên. Mà do có khoảng thời gian hai tháng giữa phần đuôi nhật ký thứ nhất và vụ ám sát ông Angus, có lẽ Java Jim đã suy ra rằng có một quyển nhật ký thứ nhì.
- Toàn là chuyện tào lao! Rory lầm bầm khẽ.
- Trái lại, cháu nghĩ bức thư này cung cấp cho ta nhiều chỉ dẫn quý báu., Hannibal tuyên bố. Xem ông Angus viết gì này: "anh vội cầm bút viết bức thư này cho em, mà anh hy vọng là chỉ có em đọc được mà thôi". Những hàng tiếp theo chỉ là một trò chơi ghép hình dành cho bà Laura. Cháu tin chắc rằng ông Angus thật sự có giấu một kho báu đâu đó. Và tụi cháu sẽ tìm ra kho báu đó bằng cách giải vụ bí ẩn và tham khảo quyển nhật ký thứ nhì.
Bob, Peter và cậu bé Harvey hùa theo Hannibal. Cả bọn đều thống nhất với Hannibal.
- Có lẽ cậu nói đúng, bà Slunn thở dài. Nhưng làm sao có thể hy vọng giải ra vụ bí ẩn trong khi chính bà Laura đã không thành công? Bức thư này gửi cho bà mà.
- Cô sẽ thấy, tụi cháu sẽ tìm ra lời giải. Bob tự tin tuyên bố.
- Tụi cháu đã từng giải những vụ rắc rối hơn vụ này nhiều, đến lượt Peter trịnh trọng khẳng định.
Chính Hannibal cũng ưỡn ngực.
- Thưa cô Slunn, tụi cháu đã quen với chuyện thể loại như thế này, Hannibal khoa trương tuyên bố.
Hannibal rút tấm danh thiếp ra khỏi túi đưa cho bà Slunn.
Rory hầu như giật tấm danh thiếp khỏi tay cô em họ và giận dữ đọc. Ông đa nghi nhìn ba thám tử. Hannibal giả vờ như không thấy ánh mắt giận dữ của ông.
- Tụi cháu sẽ rất vui lòng được phục vụ cô, Hannibal trịnh trọng nói với bà Slunn.
- Đúng! Peter nói thêm.
Harvey hăng hái reo lên:
- Mẹ đồng ý đi, mẹ ơi! Con sẽ giúp các anh thám tử!
- Ừ, thì... Bà Slunn mỉm cười. Tôi không thấy có gì mà phải từ chối, mà nếu tìm ra kho báu, thì chắc chắn sẽ không thiếu việc mà tiêu!
- U-ra! Bob, Peter và Harvey đồng thanh reo lên.
Bà Slunn cười:
- Còn bây giờ, ta ăn chút gì nhé? Đội săn lùng kho báu phải lấy sức chứ.
Rory bỏ danh thiếp xuống.
- Flora ơi, đây là trò đùa trẻ con mà!
- Em không nghĩ thế, anh Rory à.
- Dù sao, đó cũng không phải việc của tôi, Rory hung hăng tuyên bố.
Nói xong, ông bỏ đi, đập cửa thật mạnh phía sau lưng.
Hannibal chau mày nhìn theo ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT