- Hannibal ơi! - Giọng nói hùng hồn của bà Jones vang lên.

- Hannibal ơi, con hãy xếp những thanh sắt này tựa vào hàng dậu. Peter, con hãy giúp Hannibal khiêng chúng. Bob, con hãy ghi lại có bao nhiêu thanh tất cả!

Ngày hôm đó, không phải là chuyện chơi đùa ở Thiên Đường Buôn Bán Đổ Cổ. Bob, ngồi trên cái chậu úp ngược, đang tự hỏi xem bao giờ mới có thể có cuộc họp ở bộ chỉ huy được. 48 tiếng đã trôi qua từ lúc Hannibal và Peter gặp Kẻ Thì Thầm, và 3 thám tử trẻ chưa hội họp được buổi nào. Có thể nói bà Jones không để cho 3 cậu bị thất nghiệp. Ngoài ra, Bob còn có công việc ở thư viện, và Peter còn có việc nhà.

Ông Jones vừa mới thực hiện 1 chuyến đi mua, nên các xe tải đầy ắp vật dụng linh tinh đến liên tục. Cứ theo nhịp độ như vậy, 1 tuần lễ sẽ trôi qua mà 3 thám tử sẽ không có được 1 phút để suy nghĩ về những vấn đề nghiêm trọng đang đặt ra trước mắt.

Lúc đó có tiếng còi xe, và 1 chiếc xe thể thao màu xanh hiện ra.

- Đó là Skinny! - Peter la lên.

- Không biết hắn đến đây làm gì! - Bob nói thêm.

Skinny Norris là 1 thanh niên gầy nhom và dài thòn, có cái mũi cũng gầy và dài. Gia đình Norris chỉ ở Rocky 1 thời gian nhất định trong năm, nhưng như vậy cũng là quá nhiều theo ý Peter, Bob và Hannibal, bởi vì Skinny làm cho 3 cậu hết sức khó chịu. Là đứa duy nhất trong trường có xe ôtô, hắn ra vẻ ta đây hơn mọi người và cố gắng tập hợp quanh hắn toàn bộ nhóm thanh niên trong thành phố. Mà hắn cũng không thành công: phần lớn các bạn trai và bạn gái giả vờ như không biết hắn.

Hắn bước xuống xe, tay cầm 1 cái hộp giày. Sau đó, hắn rút ra khỏi túi cái kính lúp, rồi dùng nó như kính cầm tay, giả vờ kiểm soát hiệu đồ cũ. Không chú ý đến hắn, ông Jones và 2 nhân viên bỏ đi, mang cây đàn orgue theo.

- Rất, rất tốt, Skinny nói bằng 1 giọng kiêu căng. Chắc là chúng ta đã đến nơi rồi. Nhìn theo tình trạng suy tàn của đống rác rưởi xung quanh, ta chỉ có thể ở nhà anh bạn Jones của ta mà thôi.

- Ha, ha, ha! - 2 đứa bạn của Norris cười lên, cẩn thận ở lại trong xe.

- Cậu muốn gì, hả Skinnỷ - Peter vừa nói vừa nắm chặt tay lại.

Skinny giả vờ như không nghe. Hắn nhìn chòng chọc vào mặt Hannibal qua kính lúp, rồi bỏ kính vào túi trở lại.

- Không có gì nghi ngờ nữa! Hắn la lên. Đúng là tôi bị mất danh dự phải nói chuyện với Hannibal Mac Sherlock, thám tử vô danh lừng lẫy trên khắp thế giới. Tôi mang đến cho anh 1 bí ẩn phải làm sáng tỏ, 1 bí ẩn đã làm thất bại mọi thám tử tài ba nhất Scotland Yard. Tôi tin chắc là anh sẽ không khó khăn tìm ra thủ phạm bí mật của vụ ám sát hèn hạ mày.

Vừa nói, Skinny vừa đưa cho Hannibal hộp giày do hắn mang đến. Không thể nghi ngờ gì về cái chứa đựng trong hộp, do mùi mà hộp tỏa ra. Tuy nhiên Hannibal vẫn mở hộp ra. Skinny nhìn cậu mở hộp với 1 nụ cười ranh mãnh. Cái hộp đựng 1 con chuột chết. Chết từ lâu.

- Mac Sherlock có giải được bí mật khủng khiếp này không? Skinny hỏi. Tôi tặng 50 tem sưu tầm cho ai bắt được thủ phạm!

Bạn hắn ôm bụng cười. Hannibal không mất bình tĩnh.

- Skinny ạ - Hannibal nói, mình không hề ngạc nhiên là cậu tìm cách rửa hận cho kẻ quá cố thân thương này. Tất cả cho thấy rằng nó là 1 trong những người bạn thân nhất của cậu...

2 kẻ ngồi trong xe thể thao không cười nữa và 1 màu đỏ đột ngột lan tràn trên 2 má của cậu Norris.

- Thoạt nhìn, Hannibal nói, mình có thể nói là nó đã chết do bị vỡ tung ra khi muốn làm ra vẻ ta đây xịn lắm, chuyện này cũng có thể xảy ra cho những người khác ngoài nó.

- Bộ cậu tưởng cậu thông minh lắm hả? - Skinny hỏi, không tìm được cách đáp nào khác.

- à mình nhớ đến 1 chuyện, Hannibal vẫn bình thản nói. Mình phải trả lại cho cậu 1 vật của cậu.

Hannibal chạy vào nhà và mang ra cái đèn pin mà cậu đã lượm được cách đây 3 ngày.

- Mình đọc thấy chữ cái ẸS.N. - Cậu nói. Có thể nghĩa là Ernest Skinny Norris?

- Hay là "Em Sợ Nhiều"? Hay là "Em Sẽ Né"? Peter mỉa mai hỏi. Nghe nói cậu đang luyện cho cuộc chạy trăm mét phải không Skinny?

Norris giật lấy đèn khỏi tay Hannibal và trở lên xe.

- Ba Thám Tử Trẻ! Hắn cười khẩy và rồ máy. Cả thành phố đang cười!

Chiếc xe xanh chạy lui và ra khỏi Thiên Đường.

- Mình biết ngay là Skinny đã chôm danh thiếp mà! Bob la lên. Hắn biết là bọn mình thành lập hãng.

- Càng tốt, Hannibal trả lời. Chúng ta muốn là mọi người biết điều ấy; nhưng chúng ta phải thành công vụ điều tra đầu tiên. Bây giờ, thì ta hãy cố họp trước khi thím Mathilda gọi ăn trưa.

Và Hannibal đi ra đường hầm số 2.

Khi đó, không nhìn nơi đặt chân, cậu trượt phải khúc ống và nặng nề ngã dài xuống đất. Cậu định ngồi dậy nhưng không được. Bob và Peter thấy cậu nghiến chặt răng và kéo ống quần lên.

- Mình bị bong gân cổ chân - cậu thông báo. Chân đang sưng lên. Chắc là giới y tế phải can thiệp vào rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play