Editor: Luna Huang

Đi qua đình viện, Cố Khuynh Thành cùng Tương Tú một trước một sau đến đại sảnh, nàng còn chưa tiến vào, liền nghe được Cố Duyên Đình mang theo thanh âm ngạc nhiên vang lên: “Khuynh Thành? Thật là Khuynh Thành. Ngươi xem như là xuất quan. Gia gia cũng nhớ ngươi muốn chết.”

Khi nói chuyện, Cố Duyên Đình nhào tới, ôm Cố Khuynh Thành đầy cõi lòng.

“Gia gia, ngươi đều tới bổn gia rồi, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều mà. Đến lúc đó, bảo chứng ngươi nhìn đến phiền chán.” Cố Khuynh Thành ôm hồi Cố Duyên Đình một cái, liền buông lỏng hai tay ra, đồng thời cười trêu ghẹo nói, trong mắt tràn đầy vui sướng gặp lại thân nhân.

Nửa năm không gặp, Cố Duyên Đình hình như già đi không ít, thân hình có chút khòm, sợi tóc hoa râm trên đầu cũng càng ngày càng nhiều, nhưng thấy được Cố Khuynh Thành, hắn vẫn lòng tràn đầy vui mừng: “Khuynh Thành của gia gia, cao hơn không ít, cũng sắp thành đại cô nương rồi.”

Nói đến đây, trong hốc mắt của Cố Duyên Đình có chút ướt át, nhoáng lên nhiều năm như vậy, tiểu nữ oa oa những năm trước đây đi theo phía sau mình, mỗi ngày quấn quít lấy muốn hắn bế, hôm nay đã trưởng thành như đại cô nương rồi, thực lực tinh tiến, thật là làm hắn tự hào!

“Gia gia a, ngươi thế nào vừa thấy được liền đỏ mắt, lẽ nào ngươi là không muốn gặp ta sao? Quên đi, nếu gia gia không muốn gặp ta, ta đây đi là được rồi.” Cố Khuynh Thành sẽ không an ủi, những lời nói này, nàng cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng phương thức của mình, khuyên giải an ủi Cố Duyên Đình.

Nhưng, một chiêu này quả thực dùng tốt, thấy nàng xoay người sắp đi, Cố Duyên Đình vội vã nháy mắt một cái, đem đến nước mắt của viền mắt ép trở lại, “Xú nha đầu, ba ngày không gặp liền thượng phòng kiết ngõa rồi, dám pha trò gia gia ngươi có đúng hay không? Nhanh lên, tiến đến rút số thứ tự đi!”

“Ai, ta đây liền đi.” Cố Khuynh Thành ngọt ngào lên tiếng, theo Cố Duyên Đình vào trong đại sảnh, vừa đi, Cố Duyên Đình còn ở một bên thấp giọng nói: “Ngươi nhìn ngươi một cái, tới trễ như thế, phỏng chừng trình tự tốt lên sân khấu, đều bị người bên ngoài chọn hết rồi.”

Dù cho còn lại, cũng không thấy tốt.

Cố Khuynh Thành nhìn thấu tâm tư của Cố Duyên Đình, cười cười nói: “Gia gia, không có gì đáng ngại, dù cho là người đầu tiên ra trận cũng không có việc gì.” Dù sao không có khả năng vòng thứ nhất loại nàng, là người bao nhiêu lên sân khấu, lại có quan hệ gì?

Cố Duyên Đình biết cháu gái này của mình, mọi việc tự có chủ trương, một khi làm, mười còn bò cũng kéo không lại, cũng không lên tiếng nữa.

Hai người mới vừa vào đại sảnh, liền thấy thính ngoại của đại sảnh, người đứng đầu, trên mặt của mỗi người hoặc mừng rỡ hoặc bất mãn hoặc khẩn trương siết chặt bàn tay, nhìn sang, quả thực chính là cảnh tượng người ta tấp nập.

Cố Khuynh Thành vội vã nhìn lướt qua, ước chừng có chừng hơn một nghìn người, hơn nữa đều là trẻ tuổi đồng lứa.

Wow wow, bổn gia chính là bổn gia, đã vậy còn nhiều người! Còn hơn phân gia của Đông Ly quốc, nhưng sinh ra nhân số mấy chục lần.

Cố Khuynh Thành chắt lưỡi, đang muốn tiếp tục đi vào trong, một nam tử mặc trường sam thanh sắc, bỗng nhiên từ trong đám người đi ra ngoài, mà người này chính là nhị thúc nàng Cố Minh Hạo.

“Nhị thúc hảo.” Cố Khuynh Thành vung lên một nụ cười, trước cùng Cố Minh Hạo chào hỏi, nàng phế đi Cố Minh Nguyệt, làm Cố Tân Từ điên, đối với nhị thúc vẫn thương yêu nàng, thật là có chút áy náy.

Thế nhưng, hổ thẹn về hổ thẹn, Cố Minh Nguyệt cùng Cố Tân Từ hại nàng như vậy, cho dù làm lại một lần nữa, nàng vẫn là sẽ chọn cách làm hôm nay.

“Khuynh Thành cao hơn, cũng đẹp hơn!” Cố Minh Hạo lấy tư thái của trưởng bối, sờ sờ đỉnh tóc của Cố Khuynh Thành, trong mắt mang vẻ thương yêu, như nhau, quay Cố Khuynh Thành, tràn đầy tán thưởng nói: “Khuynh Thành nhà của chúng ta bây giờ là thực sự có bản lãnh, không chỉ tiếp quản dược phô, còn mang phân gia đưa đến bổn gia, thật tốt!”

“Được rồi được rồi, lão nhị chó lôi kéo Khuynh Thành như thế, mau để cho nàng đi rút thăm, có lời gì, quay đầu lại mới nói tiếp.” Cố Duyên Đình cắt đứt ôn chuyện của hai người, nghiêm mặt không nhịn được thúc giục Cố Khuynh Thành.

“Đã biết, gia gia, ngươi đừng thúc dục, ta đây liền đi.” Cố Khuynh Thành le lưỡi, thông minh đẩy đoàn người ra, đi tới bàn vuông chính giữa đại sảnh.

Bàn vuông khoảng lớn chừng hai ba bàn vuông phổ thông, mặt trên để một mộc mâm, mà mộc mâm đặt tiểu mộc giản từng hàng chỉnh tề, không cần người khác giải thích, Cố Khuynh Thành cũng biết, mặt trái của mộc giản có khắc số thứ tự đại biểu trình tự lên sân khấu.

Cố Nhân Nghị ngồi ngay ngắn ở trong chính sảnh cùng tất cả trưởng lão, cũng nhìn thấy Cố Khuynh Thành, Cố Nhân Nghị thầm nghĩ nha đầu này thật đến đúng giờ, ngoài miệng lại cười nói: “Thất nha đầu, nhanh rút thăm đi, đích hệ nhất mạch, chỉ còn mấy người các ngươi chưa có rút.”

Cố Khuynh Thành gật đầu, trong lòng hiểu rõ, đại gia tộc Cố gia như thế, đương nhiên là lấy đích hệ vi tôn, nàng tuy rằng đến từ phân gia, nhưng là đích hệ chân chân thiết thiết, đích thứ tôn ti khác biệt từ xưa cũng có, ngay cả rút thăm cũng là đích hệ trước, luân phiên hết đích hệ, tử đệ chi thứ, mới có thể chọn.

Cho dù bất công với tử đệ chi thứ, nhưng Cố gia mấy trăm năm qua, vẫn làm như vậy, trái lại không ai phản đối.

Cố Khuynh Thành quét mộc mâm một mắt, tùy ý vươn tay, tùy tiện lật một cái là được rồi, nhưng ai biết tay nàng vừa ở phía trên mộc giản, liền có người sớm từ trong tay nàng, đoạt mất mộc giản.

Cố Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu mặc mâm cẩm la quần bích sắc thêu hoa, trên đầu cắm chừng mười bảy mười tám ngân trâm, chính cầm khối mộc giản kia dương dương đắc ý nhìn nàng.

Cố Khuynh Thành thấy ánh mắt của thiếu nữ nhìn về phía bản thân, dường như đồng Hoa Khổng Tước vậy, khiêu khích dương khởi hạ ba, lắc mộc giản trong tay, đắc ý nói: “Xin lỗi, mộc giản này thuộc về ta!”

Dứt lời, thiếu nữ lật mộc giản kia, thấy chữ số khắc trên mặt, càng đắc ý, cố ý mang tới cho Cố Khuynh Thành xem, “Nha! Thật đúng là chữ số tố!”

Một nghìn lẻ chín, bốn đại tự, thình lình xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lần tranh tài này, sơ lược có một nghìn lẻ mười người, Hoa Khổng Tước từ Cố Khuynh Thành cướp được trình tự lên sân khấu, quả nhiên là chữ số tốt!

“Đúng vậy đúng vậy, thất tỷ tỷ, vận khí của ngươi thật tốt!” Các thiếu nữ ở một bên vội vã nịnh bợ.

“Đương nhiên rồi, ta đã sớm nói, thất tỷ tỷ được thượng thiên chiếu cố, luôn luôn vận khí tốt so với chúng ta, há là tử đệ phân gia nho nhỏ có thể sánh ngang!” Thiếu nữ nói chuyện kia, cuối cùng có chút khinh thường liếc nhìn Cố Khuynh Thành.

Nghe mọi người khen tặng, Hoa Khổng Tước đắc ý ngẩng đầu, quay Cố Khuynh Thành nói: “Ngươi một tử đệ của phân gia nho nhỏ, đừng tưởng rằng dời đến bổn gia, ngươi chính là thất tiểu thư! Hôm nay ta cho ngươi biết, ta mới là thất tiểu thư danh chính ngôn thuận của Cố gia!”

A! Cảm tình bổn gia Cố gia lại toát ra một tiểu thư đích hệ xếp hàng lão thất.

Điểm ấy nhưng cũng trong dự liệu của Cố Khuynh Thành, nhất mạch đích hệ của bổn gia, nguyên bản tương đối khổng lồ, dưới tình huống chi phồn diệp mậu, cùng tử đệ của phân gia, xuất hiện tiểu thư thiếu gia đứng hàng thứ, thực sự không có gì hay.

Nhưng mà, bên này hỗn loạn, cũng đưa tới quan tâm của những người khác, Cố Duyên Đình tự nhiên không nhìn nổi tôn nữ của mình thụ ủy khuất, huống chi người thứ hai xuất hiện, trình tự lên sân khấu tốt như vậy, ai không muốn?

Không muốn, đó mới là ngu ngốc!

Ngay thời gian Cố Duyên Đình đang muốn phát tác, ánh mắt lạnh nhạt của Cố Nhân Nghị quét tới, trong ánh mắt ý tứ hàm xúc cảnh cáo rõ ràng, Cố Duyên Đình không thể làm gì khác hơn là đem lời vừa tới miệng nuốt vào.

Loại chuyện này, liên quan đến bổn gia, lại liên quan đến người đồng lứa, Cố Minh Hạo chỉ có thể lo lắng suông, không thể mở miệng, thấy Cố Duyên Đình bị cảnh cáo, liền đỡ Cố Duyên Đình ngồi xuống một bên.

Cố Nhân Nghị vuốt vuốt râu mép, bình tĩnh uống trà, rõ ràng là không muốn lên tiếng hỗ trợ, cách hắn gần nhất, trưởng lão ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nhắm mắt, chính là thái gia gia của Hoa Khổng Tước, đại trưởng lão Cố gia.

Không phải là Cố Nhân Nghị không muốn bang trợ Cố Khuynh Thành, cũng không phải e ngại thân phận của đại trưởng lão, mà cảm thấy đây bất quá là việc nhỏ, bọn họ làm trưởng bối không có tiện đứng ra, mà loại chuyện nhỏ này xử lý như thế nào cũng không sao, lại thực tại khảo nghiệm tâm tính của Cố Khuynh Thành.

Vung tay, phương thức này, Cố Nhân Nghị không tin nàng sẽ làm ra cử động xung động, thế nhưng làm người chịu thua thiệt, rất hiển nhiên cũng không phải tính cách của Cố Khuynh Thành.

Cố Nhân Nghị muốn nhìn một chút Cố Khuynh Thành sẽ xử lý như thế nào, tự nhiên không sẽ chủ động mở miệng.

Đối với khiêu khích của Hoa Khổng Tước, Cố Khuynh Thành nhún nhún vai không sao cả, đưa mắt lần thứ hai đặt lên mộc mâm, chỉ bất quá lần này, Cố Khuynh Thành giương khóe miệng lên, phảng phất như nắm chắc phần thắng.

Ai cũng không biết, lúc này Cố Khuynh Thành dùng sức nháy mắt một cái, lần thứ hai mở ra, có thể xem thấu tất cả chữ số khắc trên mộc mâm, loại kỹ năng thấu thị này, là ở lúc Cố Khuynh Thành khế ước với tử vong quyền trượng, thu hoạch ngoài ý muốn lớn nhất.

Chỉ cần nàng thoáng điều động tinh thần lực, đem tinh thần bao trùm trên hai mắt, có thể thấu thị hết thảy tất cả, chỉ bất quá loại thấu thị này có tác dụng trong thời gian hạn định. Thường thường sử dụng một lần thấu thị, chỉ có thể duy trì nửa giờ.

Cố Khuynh Thành không biết cưỡng chế tính của thấu thị có tác dụng trong thời gian hạn định hay không, hay là bởi vì tinh thần lực hay thực lực của nàng có vấn đề, ảnh hưởng có tác dụng trong thời gian hạn định của thấu thị, bất quá, nàng cũng không phải đặc biệt để ý loại kỹ năng thấu thị này, phản chính nàng cũng không có ý định sử dụng nhiều, chỉ cần thỉnh thoảng dùng là tốt rồi.

Nhìn lướt qua mộc mâm, ánh mắt của Cố Khuynh Thành dừng ở góc phải, vị trí tối, để đặt một mộc giản, khóe miệng hiện ra một tự tiếu phi tiếu, vươn tay, lấy mộc giản kia, siết ở trong tay.

Nàng học Hoa Khổng Tước, nhìn thoáng qua, cố ý quơ qua quơ lại mộc giản, ở trước mặt của Hoa Khổng Tước huơ huơ, giả vờ tiếc rẻ nói: “Ai nha, không nghĩ tới ta cũng rút được chữ số tốt.”

Chữ số tốt?

Hoa Khổng Tước cũng không nhận ra Cố Khuynh Thành còn có thể lấy mẫu ngẫu nhiên được chữ số tốt gì, nghe nàng vừa nói như vậy, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu tập trung nhìn vào, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến thành lục sắc, so với nuốt con ruồi, còn khó coi hơn.

Một nghìn không trăm mười, trình tự lên sân khấu cuối cùng!

Hoa Khổng Tước thấy được bốn đại tự này thì, suýt nữa phun một ngụm lão huyết, nguyên tưởng rằng nàng đoạt chữ số lấy mẫu ngẫu nhiên của Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành cũng chỉ có thể làm người thua thiệt, nhưng không nghĩ tới Cố Khuynh Thành còn có thể rút ra chữ số cuối cùng!

Trên bài to đầy mộc giản, tròn một nghìn không trăm mười chữ số, Cố Khuynh Thành vận khí cứ tốt như vậy? Liên tục rút hai lần, đều là chữ số tốt nhất?

“Ngươi ăn gian!” Hoa Khổng Tước tức giận đến không được, không đợi qua đầu óc nghĩ rõ ràng, chỉ vào mũi của Cố Khuynh Thành, hô to một câi.

Một câu nói này, đem ánh mắt mọi người, toàn bộ hấp dẫn đến trên người nàng và Cố Khuynh Thành.

Nhưng Hoa Khổng Tước không tự biết, như trước kêu la: “Nhất định là ngươi ăn gian! Bằng không hai chữ số tốt nhất này, thế nào đều để cho ngươi tát lấy đi!”

Không duyên cớ, nàng không tin vận khí của Cố Khuynh Thành tốt như vậy, vừa kéo chính là chữ số tốt, thế nhưng nàng quang cố tức giận, căn bản không nghĩ rõ ràng mình nói cái gì.

Thấy Hoa Khổng Tước chủ động tiến vào kết tốt của mình, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Lời này của ngươi, là thừa nhận ban nãy ngươi đoạt đi mộc giản ta rút?”

Tên ngu ngốc Hoa Khổng Tước này, câu nói đầu tiên đã bại lộ chuyện tốt bản thân làm ban nãy.

Nghe được lời của Cố Khuynh Thành, nàng mới nhớ tới bản thân mới vừa nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, giận dữ nói: “Đây chính là tự mình ta rút, ngươi bớt ở ngậm máu phun người đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play