Động của Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà thập phần bí ẩn, vô nhân phát hiện.
Cố Như Ý đắm chìm trong âm mưu thâm độc của mình, càng không biết. Nghe tới Cố Khuynh Thành tán dương một câu canh gà rất thơm, nàng liền lập tức vui vẻ ra mặt nói: “Đúng vậy, Khuynh Thành muội muội, phương diện này ta bỏ thêm thuốc chữa thương tốt nhất, vừa lúc thích hợp trị liệu vết thương trên người ngươi, mau uống hết đi, để nguội uống không tốt.”
“Ai…” Cố Khuynh Thành thở dài, nhún vai, nói: “Ta một khi sinh bệnh, không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ nhất. Ngày hôm nay, sợ là cô phụ hảo ý của ngươi. Bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Cố Như Ý nguyên bản nghe được Cố Khuynh Thành cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái trở nên xám như tro tàn, nhưng người nào biết phía sau Cố Khuynh Thành còn có nửa câu, nàng lập tức hỏi tới.
Có lẽ là nghĩ đến biểu hiện của mình quá nóng nảy, nàng lại lúng túng cười, “Khuynh Thành muội muội, ta là nói, phương diện này cũng đều cũng đều thuốc chữa thương là thượng hạng, lãng phí không được, ngươi cứ uống đi. Chỉ có ngươi uống xong, ta mới có thể tha thứ cho mình.”
Ha ha…
Chỉ sợ không chỉ tha thứ, mà là vui vẻ chết đi!
Bên môi Cố Khuynh Thành tràn ra một tia cười lạnh, chậm rãi nói: “Nga, nếu là dược liệu tốt nhất, như vậy chén canh gà này, ngươi tự uống đi.”
“Đây… Không được, không được!” Cố Như Ý liền vội vàng lắc đầu, gấp đến dường như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng bận rộn nói: “Dược liệu trong đó, đều là vật đại bổ chữa thương, ta không bệnh, không thể dùng, vẫn là Khuynh Thành muội muội ngươi uống đi.”
“Vật đại bổ? Ta xem là độc vật đại ác đi?” Cố Khuynh Thành lạnh lùng liếc nhìn Cố Như Ý, tay nhỏ bé ngưng tụ một linh lực, bất quá thoáng qua, linh lực kia liền kéo canh gà, chuyển dời đến trên tay nàng.
“Khuynh Thành muội muội, ngươi nói, nói cái gì đó! Phương diện này tại sao có thể là độc vật…” Cố Như Ý càng nói càng không hô hấp, nhất là thấy mâu tử xanh đen kia của Cố Khuynh Thành, càng sợ đến hai chân như nhũn ra.
“Phải không?” Cố Khuynh Thành thưởng thức chén kiểu trong tay, âm cuối kéo thật dài, phảng phất mạn bất kinh tâm, “Nếu không có độc, vậy ngươi uống đi.”
Nói xong, Cố Khuynh Thành cười lạnh, lấy hai cây ngân châm, điểm huyệt đạo của Cố Như Ý, mà Cố Như Ý vốn có đang muốn nói, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, liền bị điểm huyệt, không nhúc nhích được, không thể làm gì khác hơn là giữ vững tư thế kia.
“Ngô… Ngô…” Trong mắt Cố Như Ý tràn đầy sợ hãi, nàng tựa hồ thấy Cố Khuynh Thành sắp làm gì, liều mạng giằng co, nhưng làm thế nào cũng đều giãy giụa không ra, chỉ phải hô lỗ hô lỗ từ trong cổ họng, nặn ra một ít pha bất thành âm phù.
Nàng hối hận, nàng không nên nghe theo lời của Lục trưởng lão, không nên tới hạ độc Cố Khuynh Thành!
Thế nhưng, nàng bây giờ mới biết hối hận, đã vô dụng, bởi vì Cố Khuynh Thành sẽ không cho nàng một lần cơ hội nữa!
“Canh gà tốt như vậy, ta vô phúc tiêu thụ, chỉ có thể để Như Ý tỷ tỷ ngươi thay thế, toàn bộ uống sạch.” Cố Khuynh Thành có chút tiếc hận nói, khẽ giơ lên, từ lòng bàn tay có linh lực bay lên, liền nâng chén kiểu lên, đến bên mép của Cố Như Ý, không nói lời gì toàn bộ đổ vào trong miệng của Cố Như Ý.
Nàng muốn giãy giụa, muốn phản kháng, đều không hữu dụng.
Thẳng đến thấy Cố Như Ý uống hết chén canh gà đầy, Cố Khuynh Thành cong loan môi, thu hồi hai cây ngân châm.
Mà Cố Như Ý vừa được tự do, liều mạng ho khan, nỗ lực nôn toàn bộ canh gà, nhưng canh gà từ lâu vào cổ họng của nàng, toàn bộ vào trong bụng, đâu thể nôn ra được.
“A! Cố Khuynh Thành, ngươi, ngươi tiện nhân này, tiện nhân!” Cố Như Ý gầm thét, lảo đảo ngồi dưới đất, nàng tựa hồ có thể cảm thụ được, ngũ tạng lục phủ đang bị đoạn trường tán ăn mòn.
“Cố Như Ý, ta hảo ý mời ngươi uống canh gà, ngươi đừng không biết tốt xấu.” Cho tới bây giờ, Cố Khuynh Thành cũng không có một mực chắc chắn trong canh gà bị hạ độc, mà canh gà này là Cố Như Ý chính tay làm, trồng dưa được dưa trồng đậu được đâu, trồng gì thì được đó thôi.
Dù cho Cố Như Ý thực sự bởi vì uống canh gà, mà bị độc chết, đó cũng là bản thân nàng sai, không trách được người khác.
“Tiểu thư, làm sao?” Đứng ở ngoài cửa Xuân Oánh nghe được tiếng hô của Cố Như Ý, cho rằng xảy ra sự tình, vội vã chạy vào, ai biết vừa tiến đến liền thấy Cố Như Ý nằm trên mặt đất, lăn thống khổ.
Tương Tú đến trù phòng lấy chút cháo cho Cố Khuynh Thành, lúc này đầu óc mơ hồ đi đến, mới vừa vào, liền thấy Xuân Oánh như đầu gỗ, xử ở cửa, nàng xuất một tay, đẩy một cái: “Xuân Oánh, ngươi sỏa đứng ở chỗ này, làm cái gì?”
“Như, Như Ý tiểu thư đã xảy ra chuyện…” Hai mắt Xuân Oánh vô thần, ngơ ngác đáp trả.
Tương Tú nghe vậy, lập tức bỏ qua nàng đi đến, khi nhìn đến Cố Như Ý lăn lộn trên mặt đất, nàng lại càng hoảng sợ, nhưng nàng so với Xuân Oánh trấn định rất nhiều.
Đem cháu hạt sen đặt xong, Tương Tú bước nhanh đi tới bên giường, hướng Cố Khuynh Thành hỏi: “Tiểu thư, đây là đã xảy ra chuyện gì a?”
“Không có gì. Chẳng qua là nàng đưa canh gà cho ta, ta uống không được đồ nhiều mỡ, liền để nàng tự uống, ai biết nàng thế nào biến thành như vậy.” Cố Khuynh Thành mặt không đổi sắc nói.
“Đây…” Tương Tú cũng là thông minh, nàng vừa nghe, liền nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Khuynh Thành, nguyên lai là trong canh gà có độc, Cố Như Ý gieo gió gặt bão.
Thế nhưng, tiểu thư, ngươi xác định ngươi thực sự không biết trong canh gà có độc sao?
Khóe miệng Tương Tú không ngừng cuồng trừu, trong lòng phúc phỉ, tiểu thư nhà mình thực sự là thuyết hoang cũng không đỏ mặt, nàng đường đường một luyện dược sư, có thể không ngửi được trong canh gà có khác thường sao? Tình huống hiện tại rõ ràng là. Tiểu thư nhà mình phát hiện canh gà có độc. Nhưng vẫn là để Như Ý tiểu thư uống hết canh gà.
“Xuân Oánh, còn sỏa đứng đó làm gì! Nhanh đi thông báo gia chủ cùng đại trưởng lão, để cho bọn họ mau đến, nói Như Ý tiểu thư trúng độc!” Tương Tú nghĩ lại vừa nghĩ, nhanh phân phó.
Phải biết rằng, Cố Như Ý là đích hệ tử tôn, coi như là gieo gió gặt bão mà chết, lại cũng không có thể chết ở trong phòng tiểu thư nhà mình.
Dù sao thân phận của Cố Như tại đây, nếu như nàng chết ở trong phòng tiểu thư nhà mình, chuyện này vạn lần vừa truyền ra, không quan tâm Cố Như Ý là chết như thế nào, đều cùng tiểu thư nhà mình mở không ra quan hệ, cho dù chứng minh Cố Như Ý là chết vì canh gà từ mình mang đến, nhưng ngoại nhân mặc kệ phương diện này!
Bọn họ chỉ để ý nghe nhầm đồn bậy, đến lúc đó chỉ sợ sẽ phá hủy danh tiếng tiểu thư nhà mình!
Càng là nghĩ như vậy, Tương Tú càng cảm thấy nghĩ mà sợ, thấy Xuân Oánh còn xử ở đó, giận không chỗ phát tiết: “Xuân Oánh chết tiệt, ngươi không nghe được lời nói của ta, có đúng hay không?”
Bị Tương Tú rống như thế, Xuân Oánh lập tức phục hồi tinh thần lại, đến một câu cũng không nói, liền xoay người chạy ra ngoài.
Thấy Xuân Oánh thất tha thất thểu đi, Cố Khuynh Thành lười biếng vùi ở trong lòng của Mộ Quân Tà, cười trêu ghẹo nói: “Tương Tú, chuyện nhỏ như vậy, ngươi hù dọa nàng làm gì?”
“Ai u, tiểu thư của ta a! Chuyện này còn là việc nhỏ sao, Như Ý tiểu thư dù sao cũng là đích hệ tử tôn, nàng cho dù chết, cũng không có thể chết ở chỗ chúng ta.” Nếu thật là chết ở chỗ này, các nàng cho dù có một trăm cái mồm, cũng nói không rõ!
Cố Khuynh Thành cười lắc đầu, nàng xem như là nghe rõ ý tứ của Tương Tú, nhưng nghe hiểu là một chuyện, làm lại là một chuyện. Dù sao nàng cũng không có cách nghĩ cần danh tiếng tốt, ngoại nhân thích truyền thế nào liền truyền thế đó, bất quá là một bêu danh dụng tâm, Cố Khuynh Thành nàng còn gánh được.
“Ai, tiểu thư, không phải là nô tỳ nói ngươi, ngươi đối với danh tiếng của mình, cũng quá không thương tâm rồi!” Thế gian nữ tử nào không hy vọng danh tiếng của mình tốt, cũng chỉ có tiểu thư nhà mình mới bất tại hồ đi?
Tương Tú thấy vẻ mặt Cố Khuynh Thành không sao cả, thực tại có loại cảm giác hoàng đế không vội thái giám vội, mà khi ánh mắt nàng chạm đến dung túng của Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà một câu nói cũng chưa nói, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Mộ Quân Tà là ai? Đây chính là tôn thượng của Ám Dạ thần điện, chỉ cần hắn đứng ở bên tiểu thư nhà mình, người bên ngoài ai dám nói bậy?
Nghĩ như vậy, trong lòng Tương Tú nhất thời khoan khoái không ít, cũng không sốt ruột nữa.
Mắt thấy tình tự của Tương Tú biến hóa, Cố Khuynh Thành không khỏi trêu ghẹo nói: “Quân Tà, ngươi xem một chút, ngay cả tiểu nha hoàn bên cạnh ta, cũng như tín nhiệm ngươi, thật là để ta đố kị a.”
“A Thất đây là ghen?” Mộ Quân Tà như cũ dựa ở đầu giường, đầu gối bên phải co lại, tóc đen xỏa nửa, rũ xuống trên ngực, y phục trên ngực đã bị Cố Khuynh Thành cọ mở một chút, mơ hồ dày rộng bên trong, cảm giác an toàn cảm giác an toàn thập phần. Cả người lộ khí tức khí tức tà mị quyến cuồng.
Cố Khuynh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, lần đầu tiên nhìn thấy một màn là như vậy, không khỏi thiêu đỏ tai: “Ai ghen? Ngươi tự mình đa tình!”
Một bên Tương Tú thấy thế, che miệng cười trộm, mà ngay tại lúc này, Cố Nhân Nghị cùng đại trưởng lão đã chạy tới trong phòng Cố Khuynh Thành, đến Cố Duyên Đình cùng Cố Minh Hạo hai người cũng kinh động.
“Khuynh Thành, ngươi không sao chứ?” Cố Duyên Đình nhìn liền cũng không nhìn Cố Như Ý nằm trên đất, đi về phía Cố Khuynh Thành dò hỏi.
Ngày hôm nay bài danh thi đấu, hắn thoáng cái té xỉu, không có thể thấy Cố Khuynh Thành thoát ly hiểm cảnh, liền nghe được Cố Khuynh Thành hôn mê, để hắn tự trách, bỗng nhiên nghe Xuân Oánh nói Khuynh Thành bị thương, hắn liền vội vội vàng vàng chạy tới.
(Luna: Tội gia gia nhà ta ghê =.=)
Nhưng vừa vào cửa, hắn liền phát hiện Mộ Quân Tà ở đây, sắc mặt lúc này đổi đổi, Cố Minh Hạo đỡ hắn thấy thế, âm thầm kéo tay áo của hắn, hắn mới khôi phục bình thường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cố Khuynh Thành.
“Ta không sao.” Cố Khuynh Thành mỉm cười, trấn an Cố Duyên Đình.
“Như Ý!” Đại trưởng lão bước nhanh đi tới bên cạnh Cố Như Ý, khi nhìn đến Cố Như Ý chỉ còn lại có một khẩu khí, hắn quát to một tiếng, liền vội vàng bế Cố Như Ý lên, quay Cố Khuynh Thành nói: “Cố Khuynh Thành, ngươi tốt nhất ngày đêm cầu khẩn Như Ý không có việc gì, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Nghe vậy, Mộ Quân Tà lúc này mới giương mắt, một đôi mâu tử sắc bén, bắn thẳng đến đại trưởng lão, giọng nói tản mạn: “Đại trưởng lão thực sự là uy phong thật to a!”
Nghe được câu này, đại trưởng lão lập tức nghẹn, dù sao Mộ Quân Tà không phải là chính là nhân vật hắn có thể chịu trách nhiệm.
Thấy Mộ Quân Tà nơi chốn giữ gìn Cố Khuynh Thành, đại trưởng lão thực tại giận, lại không dám nói gì nữa ôm lấy Cố Như Ý, liền bước nhanh ra ngoài, vội vàng tìm luyện dược sư trị liệu Cố Như Ý.
“Thất nha đầu, ngươi gây chuyện cho ta.” Cố Nhân Nghị dùng quải trượng gõ mặt đất một cái, tuy nói là oán trách, nhưng trong giọng nói của hắn, không có nửa điểm oán trách, bỏ lại một câu nói không đầu không đuôi này, liền xoay người ra tiểu viện.
Nếu là thật Cố Như Ý đã xảy ra chuyện gì, đại trưởng lão còn cần hắn trấn an, hắn thật là không có biện pháp tiếp tục ở lại.
Ai!
Cố Nhân Nghị vừa đi vừa thở dài, ai bảo hắn lại có một trọng tôn nữ một chút cũng không chịu thiệt, thái gia gia như hắn, không thể làm gì khác hơn là chủ động đi ra thu thập đi ra thu thập cục diện rối rắm.
“Khuynh Thành, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta và gia gia ngươi đi ra ngoài nhìn một chút.” Thấy Cố Nhân Nghị đi, Cố Minh Hạo đỡ Cố Duyên Đình, quay Cố Khuynh Thành nói.
Cố Duyên Đình còn không có cùng Cố Khuynh Thành hảo hảo nói hai câu, tự nhiên không muốn ly khai, nhưng hắn cũng biết bọn họ dù sao cũng là người thân nhất của Cố Khuynh Thành, ra loại sự tình này, bọn họ phải đứng ra, liền theo Cố Minh Hạo ly khai.
“Ngô... Cũng đi hết rồi!” Thấy tất cả mọi người đi, Cố Khuynh Thành lười biếng duỗi người, ngáp, nói với Tương Tú: “Tương Tú, ta muốn tiếp tục nghỉ ngơi một hồi, ngươi và Xuân Oánh cũng đi ra ngoài đi. Nhớ kỹ, không có lệnh của ta, đừng cho bất luận kẻ nào tiến đến.”
“Vâng, nô tỳ đã biết.” Tương Tú cười trộm, nhìn Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà một mắt, đáy mắt mập mờ ý tứ hàm xúc mười phần, không đợi Xuân Oánh phản ứng kịp, liền lôi nàng ly khai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT