Editor: Luna Huang

Trên mặt của Đàm Hạo Uyên xuất hiện sắc mặt giận dữ, Mộ Tiêu Thư nhìn ở trong mắt, cảm thấy tiếp qua không lâu sau, nàng liền sắp thấy nổi giận. Thế nhưng không có, Đàm Hạo Uyên nhịn xuống phía dưới, sau đó lạnh như băng mở miệng: "Nàng nghĩ như thế nào bổn vương mặc kệ, bổn vương chỉ để ý cách làm của nàng. Từ giờ trở đi, nàng ngoan ngoãn ở vương phủ đợi, một bước cũng không cho phép ly khai!"

"Chẳng lẽ đây là chức trách của Lân vương phi?"

"Không sai."

"Tốt lắm." Mộ Tiêu Thư đột nhiên nở nụ cười, phảng phất mới vừa rồi người lạnh như băng kia cũng không phải nàng. Nàng nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng nói, "Vương phi kia ta không làm! Ngươi vẫn là đem vị tẩu tẩu kia của ngươi mời về thành thân đi!"

Nói đến câu đầu tiên, Mộ Tiêu Thư vẫn rất có phấn khích, thế nhưng một câu cuối cùng vừa ra khỏi miệng, nàng lại dị thường chột dạ.

Lời nói này, thế nào cùng nữ nhân phát điên vì ăn dấm chua một dạng vậy? Đây thật là nàng nói sao? Mộ Tiêu Thư không thể tin được bản thân dĩ nhiên sẽ thốt ra một câu như vậy.

Đàm Hạo Uyên vốn có sắp Mộ Tiêu Thư chọc giận điên lên, nàng không đem thân phận của mình coi ra gì, cũng chính là không đem hắn coi ra gì. Vị trí của Lân vương phi, nàng nói không cần là không cần, cho hắn là ai? Đàm Hạo Uyên chưa từng có tức giận như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên biết, người giận tới cực điểm, sẽ có xung động hủy thiên diệt địa.

Thế nhưng chờ câu nói thứ hai vừa ra tới, lửa giận của Đàm Hạo Uyên đã bị người tưới tắt. Trong lúc bất chợt hắn bắt được chút gì, hiểu chút gì.

Mộ Tiêu Thư bởi vì câu nói kia của mình mà hối hận bất điệt, Đàm Hạo Uyên trầm mặc suy tư về, chẳng lẽ nàng đây là...

"Ta phải đi!" Mộ Tiêu Thư thẹn quá thành giận, "Ngươi ngăn được liền ngăn, ta mới không sợ ngươi!"

"Chờ một chút!"

"Cút ngay!" Mộ Tiêu Thư mở tay ra, một số ngân châm bay ra, lóe lam quang sâu kín, đó là độc. Đàm Hạo Uyên lách mình tránh ra, hai người ở bên trong phòng giao thủ, nhất thời một trận lách cách lách cách.

Luận đơn đả độc đấu, Mộ Tiêu Thư cũng không phải đối thủ của Đàm Hạo Uyên. Bất quá nàng vừa thay đổi trang bị, cho Mộ Nhất bọn họ, nàng cũng chiếu nguyên dạng chuẩn bị cho mình.

Vì vậy trong phòng một hồi độc châm bay loạn, một hồi tên nỏ cuồng bắn, một hồi cũng không biết từ nơi nào toát ra ám khí kỳ quái, kẻ khác đáp ứng không xuể. Cho dù là Đàm Hạo Uyên cao thủ tùy cơ ứng biến, đối phó nàng cũng khá phí công.

"Hoa dạng còn thật nhiều!" Đàm Hạo Uyên bị giận đến cười, "Đến mức liều mạng như vậy sao?"

Mộ Tiêu Thư hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đấu pháp của nàng.

Bên ngoài, Hồng Tiếu cùng Khởi Thanh hai mặt nhìn nhau.

"Hình như đánh nhau." Hồng Tiếu nói.

"Là đánh nhau." Khởi Thanh đáp.

"Chủ tử đây không phải là khi dễ người sao?" Hồng Tiếu không đồng ý nói, "Ai đánh thắng được hắn? Truy cầu cô nương cũng không thể sử dụng bạo lực! Bằng không đánh thắng, kỳ thực là thua lớn!"

Khởi Thanh bội phục nhìn thoáng qua Hồng Tiếu: "Thế nhưng không đánh thắng tiểu thư, nàng liền chạy. Bắt không được người, cũng vẫn là không tốt..."

Thời gian Hồng Tiếu cùng Khởi Thanh thảo luận cách làm nào tốt, thất nội đã phân ra được thắng bại. Kỳ thực căn bản cũng không tất phân cái gì thắng bại, Mộ Tiêu Thư dù cho đem võ trang từ đầu đến chân của mình, cũng không phải đối thủ của Đàm Hạo Uyên.

Lúc này, Mộ Tiêu Thư bị Đàm Hạo Uyên chế phục, rơi xuống một thế cục không thể động đậy. Tay bị bắt chéo ở sau người, không biết bị Đàm Hạo Uyên châm nơi nào, một đôi chân mềm nhũn, không có khí lực.

Đàm Hạo Uyên đem độc châm đặt trên bàn, lại đem tên nỏ ném đi tới, cuối cùng còn lại ám khí hình thù kỳ quái đầy đất, số lượng nhiều lắm, thực sự không có cách thu thập nào khác.

"Mấy thứ này ở chỗ nào lấy được?" Đàm Hạo Uyên bất mãn nói, "Chính nàng toán, giấu diếm ta bao nhiêu sự tình."

Mộ Tiêu Thư từ nơi này trong lời nói kỳ dị phát giác một chút ủy khuất, bất quá nàng cảm thấy đây cũng là ảo giác của nàng, ai biết Đàm Hạo Uyên nói tiếp: "Chính nàng che giấu nhiều chuyện như vậy, ta chỉ là một chuyện chưa nói rõ ràng, nàng lại cùng ta cáu kỉnh?"

Chợt vừa nghe hình như rất có đạo lý, thế nhưng Mộ Tiêu Thư sẽ không bị lời như vậy dễ dàng mê hoặc.

"Ta giấu giếm đều là việc nhỏ, ngươi không giống, ngươi chạm đến ranh giới cuối cùng của ta!"

"Cái gì ranh giới cuối cùng?" Giọng của Đàm Hạo Uyên đột nhiên trở nên có chút cổ quái.

"Ranh giới cuối cùng là không thể tam tâm nhị ý, không thể triêu tam mộ tứ, không thể thủy tính dương hoa!"

Thủy tính dương hoa hình như là hình dung nữ nhân... Mộ Tiêu Thư tạm thời không để mắt đến điểm này, lúc này nàng nói đủ rõ ràng đi? Đàm Hạo Uyên chỉ cần niệm Quý Thanh Nguyệt một ngày, vậy cũng chớ đến trêu chọc nàng, nàng không có thể là kẻ ngu si dễ lừa gạt như vậy.

"Bổn vương lúc nào tam tâm nhị ý, triêu tam mộ tứ, thủy...rồi?"

"Vậy ngươi nói một chút Quý Thanh Nguyệt là chuyện gì xảy ra."

Đàm Hạo Uyên thở dài một hơi, đem Mộ Tiêu Thư buông lỏng ra. Kinh qua một phen long tranh hổ đấu ban nãy, thất nội đã là một mảnh hỗn độn, tùy ý có thể thấy được ám khí, cả phòng phảng phất thành một con nhím. Mộ Tiêu Thư nhìn thoáng qua kiệt tác của mình, xoa xoa tay của mình, không có chạy.

"Chuyện của đại hoàng huynh ta, nàng có từng nghe qua?"

Mộ Tiêu Thư gật đầu, đại hoàng huynh của Đàm Hạo Uyên không phải là phu quân của Quý Thanh Nguyệt sao?

"Hắn cũng không có mưu phản, mà là bị người hãm hại."

Mộ Tiêu Thư đối với lần này không cảm thấy kỳ quái, dù sao trong hoàng tộc hãm hại qua hãm hại lại thực sự nhiều lắm. Đàm Hạo Uyên nói tiếp: "Phụ hoàng biết được đại hoàng huynh mưu phản, dưới cơn thịnh nộ cũng có chút không tin, cho nên hắn ngoại trừ phái người đi bắt đại hoàng huynh, bình định phản loạn bên ngoài, còn âm thầm giao cho ta một một cái nhiệm vụ."

"Phụ hoàng để ta đi tìm đại hoàng huynh, khuyên hắn đầu hàng, về phần việc, chờ sau lại nói. Hoàng huynh là hoàng tử phụ hoàng yêu thích nhất, hắn đối với người nào cũng không có để ý như vậy. Ta nhận mệnh lệnh liền chạy tới, thế nhưng đi trễ... Hoàng huynh di lưu chi tế, chỉ nói một việc, hắn để ta giúp hắn chiếu cố tẩu tử."

Mộ Tiêu Thư sờ sờ, hừ một tiếng nói: "Nga, sau đó ngươi liền chuẩn bị thú nàng?"

"Không sai, trong mắt của ta, đây là chiếu cố tốt nhất. Căn dặn của hoàng huynh lúc lâm chung, ta không dám chậm trễ."

Khóe miệng của Mộ Tiêu Thư giật một cái: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó nàng không phải là đã biết? Phụ hoàng phản đối, ta vẫn còn tiếp tục nghĩ biện pháp, bất quá khi đó tẩu tẩu cũng bắt đầu cường liệt phản đối, ta liền không có kiên trì nữa."

Mộ Tiêu Thư không biết nên nói cái gì cho phải ròi: "Nên ngươi muốn nói là hai người các ngươi cũng không có gian tình?"

Lúc này đến phiên khóe miệng Đàm Hạo Uyên co quắp, hắn không nói nhìn Mộ Tiêu Thư: "Nếu không nàng làm ầm ĩ, ta cần gì phải giải thích loại sự tình này? Hoàng huynh chi tử vốn chính là khúc mắc của ta, ta không muốn nhắc tới. Ta nào biết phản ứng của nàng sẽ lớn như vậy, không rên một tiếng liền đi."

"Ai cho ngươi không đem chuyện nói rõ ràng..." Đường nhìn của Mộ Tiêu Thư bắt đầu dao động, vẻ mặt xấu hổ.

"Như vậy, có thể theo ta hồi vương phủ không?"

Một hồi, cửa mở, Khởi Thanh cùng Hồng Tiếu thấy Đàm Hạo Uyên cùng Mộ Tiêu Thư song song đi ra. Mộ Tiêu Thư vừa ra tới đón nhận hai ánh mắt bát quái, gương mặt chút bất tri bất giác đỏ lên, nàng hạ dược Khởi Thanh...

Hồng Tiếu tiến đến bên tai của Khởi Thanh nhỏ giọng nói: "Ta đã nói, không cần phải hai ngày sẽ hòa hảo, không nghĩ tới so với ta nghĩ còn nhanh hơn! Chủ tử, mã xa đã chuẩn bị xong."

Mộ Tiêu Thư cùng Đàm Hạo Uyên trở lại vương phủ, Cố Viễn nói cho bọn hắn biết Du vương tới chơi.

"Hắn tới làm cái gì?" Đàm Hạo Uyên cau mày, hiển nhiên rất không thích người này.

"Du Vương điện hạ..." Cố Viễn chỉ nói vài, liền len lén liếc Mộ Tiêu Thư một mắt.

Mộ Tiêu Thư sửng sốt một chút, sau đó hiểu được, Du vương này chẳng lẽ là tới chế giễu? Nàng nghĩ như vậy, liền ném cho Đàm Hạo Uyên một nhãn thần trách cứ.

Nàng lập tức cãi lại nói: "Lẽ nào đều là ta sai? Chính ngươi cũng có không đúng!"

Đàm Hạo Uyên bất đắc dĩ cười cười, Mộ Tiêu Thư hừ một tiếng, vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi đi vào trước, sau đó ta mới vào, ân?"

Nói xong nàng liền đi qua một bên, tùy tiện tìm một địa phương ngồi xuống. Đàm Hạo Uyên cười lắc đầu, quả thực đi trước một bước.

Du vương được người mang đến thính đường chiêu đãi, lúc này thấy Đàm Hạo Uyên trở về, lần đầu tiên trở nên vô cùng nhiệt tình.

"Thất hoàng đệ, ta chờ ngươi cả buổi rồi, đang bận rộn gì sao?"

Đàm Hạo Uyên trước sau như một nghiêm mặt: "Có việc nói thẳng." Không có việc gì thì nhanh cút.

Du vương cười hắc hắc hai tiếng, cũng không sợ cái mông lãnh này của hắn, hỏi: "Mộ gia tiểu thư đâu? Mới vừa rồi tìm không được ngươi, liền muốn gặp nàng một chút cũng tốt, ai biết nàng cũng không có ở. Bổn vương còn nghị có lẽ là các ngươi cùng xuất môn rồi, chẳng lẽ nàng không cùng người trở về?"

Đàm Hạo Uyên cau mày nói: "Chuyện của nàng không nhọc ngươi quan tâm."

"Tại sao có thể? Ta đây một người làm ca ca, tổng muốn quan tâm gia sự của đệ đệ một chút. Ngươi đừng trách ta lắm miệng, ta nghe được một chút tin tức, vốn nghĩ nhất định là giả, thế nhưng hôm nay tới chỗ người nhìn, đã cảm thấy có lẽ là thực sự. Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, Mộ gia tiểu thư có đúng hay không cãi nhau với ngươi rồi?"

"Xen vào việc của người khác! Người đến, thỉnh Du vương đi ra ngoài!"

Đàm Hạo Uyên hạ lệnh, bất quá nha hoàn sai vặt ở đây, nào dám thực sự thỉnh Đàm Gia Dật đi ra ngoài? Dù sao cũng là dù sao cũng là một Vương gia! Muốn nói ai dám, cũng chỉ có hộ vệ của quý phủ dám. Những người này đều là Đàm Hạo Uyên tự mình mang ra ngoài, bọn chúng đều là không sợ trời không sợ đất, trong mắt chỉ có một mình Đàm Hạo Uyên.

Biểu hiện của Đàm Hạo Uyên để Đàm Gia Dật càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình, hắn cười đến dương dương đắc ý, nói rằng: "Thất đệ, ngươi ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, trên tình trường sợ sẽ chịu thiệt một chút. Mộ nhị tiểu thư quả thực phiền phức, bất quá chung quy là nữ nhân, có muốn hay không hoàng huynh dạy người vài chiêu? Đáng tin..."

"Đáng tin cái gì?" Một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên.

"Đáng tin tay tớm...đến... Ngươi... Ngươi thế nào ở chỗ này?"

Đàm Gia Dật trơ mắt nhìn Mộ Tiêu Thư đi đến, hắn rõ ràng nhận được tin tức, nói Đàm Hạo Uyên chung quanh đang tìm người. Việc này tuy rằng làm được bí mật, nhưng cũng không phải là thiên y vô phùng, tóm lại để hắn chộp được chút dấu vết. Nghĩ tới ngày hôm qua sắc mặt của Đàm Hạo Uyên, đã cảm thấy thoải mái. Này không. Hắn dự định chạy tới châm chọc vài câu. Thế nhưng còn chưa bắt đầu, người vốn không nên ở chỗ này lại đột nhiên xuất hiện.

"Ta chẳng lẽ không nên ở chỗ này?" Mộ Tiêu Thư hỏi ngược lại.

Đàm Hạo Uyên lạnh lùng nói: "Người nếu đã gặp được, vậy thì mời hồi đi."

Đàm Gia Dật thấy không có cơ hội rồi, còn trắng trợn một phen mất mặt, không thể làm gì khác hơn là hôi bất lưu thu mà đi.

Chuyện này qua đi, Đàm Hạo Uyên không có đuổi theo Mộ Tiêu Thư hỏi nàng qua đêm ở đâu, Mộ Tiêu Thư cũng bởi vậy thở dài một hơi, Tuy nói nàng và Tống Tử Nho không có gì, nhưng là chuyện này nếu như nói ra, lấy tính tình của Đàm Hạo Uyên, nói không chừng không có gì cũng sẽ biến thành có cái gì rồi. Cho nên hắn không hỏi, nàng cũng vui vẻ đến đã quên chuyện này.

Lại qua vài ngày sau, Mộ Tiêu Thư ở dưới bảo hộ trọng trọng của bọn hộ vệ, ra vương phủ gặp được Triệu Phủ Thất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play