Sáng sớm thức dậy, thấy mưa đã nhỏ đi rất nhiều.
Thành phố này là thành phố nhỏ nổi tiếng bởi nông nghiệp, kiến trúc nội thành hết sức bình thường, phong cảnh cũng không có gì đặc biệt. Taxi dùng chưa tới nửa giờ, đã từ thành Tây đến thành Đông.
Cô che ô, tùy ý đi dạo. Cửa hàng nhỏ hơi có chút nổi bật, liền vào thăm thú. Không mua thứ gì cả, đơn giản là ngắm nghía.
Khi nhìn thấy hiệu sách nhỏ đó, một cánh cửa gỗ thô mang phong cách cổ xưa khiến hai mắt cô sáng ngời.
Trong cửa hiệu một bên bán sách, một bên bán CD. Sát tường đặt mấy chiếc ghế mây ấm cúng.
Một cây cột treo tai nghe cực lớn, thích CD nào, có thể nghe thử.
Cô chậm rãi xem.
Đèn huỳnh quang phản chiếu lên hộp CD nhựa trong suốt, nhìn lâu có cảm giác choáng váng không chân thực.
Ôi! Cô nghẹn ngào thốt lên. Cô đã thấy một hộp album “Tôi nghe loại nhạc này khi yêu em nhất” của Long Khoan Cửu Đoạn. Cô vẫn rất muốn có chiếc đĩa này, tiếc là trên thị trường đã cực kỳ khan hiếm. Long Khoan Cửu Đoạn giờ đã tan rã, album duy nhất này càng quý giá hơn.
Cô nhẹ nhàng vuốt vỏ bọc CD, kẽ hộp chẳng hề gai tay, có cảm giác ấm áp trơn mượt. Ặc, thân hộp rất nhẹ.
"Ông chủ, đĩa CD đâu?" Cô giơ chiếc hộp lên, cất giọng hỏi.
Chủ cửa hiệu đeo mắt kính hướng về phía sau gọi ầm lên.
Nơi đó có một phòng nghe thử nho nhỏ, có một người đưa lưng về phía cô, đeo tai nghe thật lớn. Anh mặc chiếc áo T-shirt màu đen, quần lửng rộng kiểu cao bồi được giặt trắng tinh, giầy du lịch, tất trắng như tuyết.
Nhìn có chút quen mắt.
"Thật xin lỗi, xin hỏi anh có cần hộp CD này không?" Cô nói hai lần, người nọ cũng không quay đầu lại.
Cô đành dùng ngón tay nhè nhẹ kéo góc áo của anh.
Anh xoay người lại, mép tóc màu muối tiêu vọt vào tầm mắt cô. Là du khách đeo ba lô gặp ở Yoshinoya kia.
"Gì vậy?" Anh lấy tai nghe xuống, hỏi.
Cô đỏ mặt lặp lại lần nữa.
"Tôi cần." Anh trả lời.
Cô cắn cắn môi, mười ngón tay xoắn vào nhau, "Tôi rất thích hộp album này, tôi... đã tìm rất lâu, anh có thể nhường nó cho tôi không?"
Anh áy náy lắc đầu, "Hộp này âm sắc cực tốt, tôi muốn mua tặng cho một người bạn."
Cô thất vọng ồ một tiếng, "Người bạn đó nhất định là quan trọng với anh lắm nhỉ."
"Đúng vậy, tôi thầm yêu cô ấy đã rất lâu rồi, vẫn không có dũng khí thổ lộ với cô ấy. Tôi sợ cô ấy từ chối, như vậy tôi sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa. Hi vọng chiếc đĩa này có thể giúp được tôi." Anh chăm chú nhìn cô mấy giây, sau đó tự giễu cười cười, "Nếu như cô đặc biệt muốn có, sau này tôi sẽ ghi một chiếc tặng cô."
Cô lắc đầu, họ là những người xa lạ vốn không quen biết, không thể làm phiền người ta như vậy.
Trên đời này những thứ tốt có rất nhiều, có một số đã định trước là phải bỏ lỡ.
Cô chọn mua một quyển hướng dẫn du lịch Nepal, quả thực không muốn phụ lòng hiệu sách nhỏ yên tĩnh này.
Cô cùng vị khách đeo ba lô cùng lúc tính tiền đi ra ngoài, anh không che ô.
Cô giơ tay định bắt taxi, anh cười cười, hỏi cô đi nơi nào. Cô nói tên khách sạn. Ô, có xe buýt đi đến đó, đợi ở bên kia là được.
Anh chỉ chỉ sân ga đối diện. "Vừa hay, tôi cũng muốn đi hướng đó."
Xe rất nhanh đã tới. Bầu không khí ẩm ướt, không có gió, trong xe chứa đầy người vô cùng bí bách.
Cô nhận thấy áo T-shirt màu đen của anh đã sớm ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước mưa.
Anh xuống trước một trạm, trước khi đi đặc biệt nhắc nhở nhân viên thu vé dừng một lát trước khách sạn.
Cô nhìn anh bước những bước dài lao nhanh trong mưa, bóng lưng kia chẳng hiểu sao lại khiến cô có cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Rõ ràng là người xa lạ mà!
Điện thoại của ông chủ gọi đến lúc đang mở cửa.
"Thiết kế của cô tôi đã giới thiệu với khách hàng, họ cảm thấy khá hứng thú, có một vài chỗ, họ muốn đưa ra yêu cầu khác. Cô đáp chuyến xe gần nhất, về công ty một chuyến." Giọng điệu kiểu mệnh lệnh, không có chút thương lượng nào.
"Tôi... hiện giờ đang bị bão vây ở một nơi khác, vé xe không dễ mua." Cô ấp úng.
"Tôi cho tài xế lái xe đi đón cô."
"Không cần!"
"Ngu ngốc, cô không hiểu sao, đây là một cơ hội quá tốt, với cô hay với công ty cũng vậy, cô thật sự muốn bỏ qua một cách vô ích? Vậy mấy năm trước cô mua cà phê cho người ta, làm em gái photocopy, chạy trước chạy sau, bị xem thường, chịu uất ức, là vì cái gì?" Tiếng ông chủ gầm lên như sấm.
Viền mắt cô đỏ hoe, thì ra ông chủ cũng biết, chỉ là ông chưa bao giờ đưa tay trợ giúp. Ông muốn cô chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người.
"Tôi biết là rất quan trọng... Nhưng cho tôi thêm chút thời gian, chỉ hai ngày thôi, tối ngày kia tôi nhất định sẽ về công ty, nếu không, cả cuộc đời này tôi sẽ sống trong tiếc nuối khôn cùng. Thành công lớn hơn chăng nữa, đối với tôi cũng vô nghĩa."
Cô đã từng dụng tâm chờ đợi như vậy, đã từng bất chấp tất cả mà nỗ lực, vì một người. Cả đời chỉ một lần này thôi.
Ông chủ bị giọng điệu của cô hù dọa, rất lâu sau, mới thở dài: "Thôi được rồi, tôi sẽ giúp cô trì hoãn hai ngày. Nếu như bỏ lỡ, đây cũng là tiếc nuối vô cùng lớn."
Cô mắt ngấn lệ gật đầu, cô tuyệt đối sẽ không để cho mình có hai lần tiếc nuối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT