Hai ngày tiếp theo, Viêm Khải cũng chỉ tạt qua nhà một lần. Thấy quan hệ của Vivian và Éric có chuyển biến bất ngờ, cậu cũng yên tâm mà đi càng năng hơn. Hai ngày ở bên ngoài, không kể việc nhận tin tình báo, Viêm Khải còn theo ngài Athur cắm trại trong rừng để luyện dùng súng và các kỹ năng đấu tay đôi.
Hai ngày Vivian ở nhà với Éric, tin mật vẫn chưa được giải mã xong. Không có việc để làm, Éric liền hướng dẫn cho Vivian vài lý thuyết hay ho.
Hai người ngồi xếp bằng bên bàn kính, ánh nắng tràn vào phòng sáng rực rỡ. Éric cầm bút tỉ mẩn chỉ dạy cho Vivian.
“… Vậy nên nếu muồn tìm dãy nào là đặc biệt thì làm theo từng bước của lý thuyết này, nó đã được chứng minh rồi. Hơi phức tạp một chút, cứ làm theo từng bước là được.”
Éric lần đầu làm thầy cũng rất thoải mái vì Vivian là một học trò sáng dạ, không những tiếp thu nhanh mà còn có những phát kiến bất ngờ.
“Dùng cách kiểm tra trực tiếp thì sao? Như cậu nói thì mỗi nhóm không có quá năm dãy. Chỉ có dãy đặc biệt sẽ thỏa mãn nghiệm. Cùng lắm chỉ phải thử năm lần.”
Éric nhướn mày: ừ nhỉ. Vì đã quen nghiên cứu xong lý thuyết nào là ngay lập tức để hết việc còn lại cho máy tính, nên những cách tiếp cận đơn giản hơn, cậu chưa từng nghĩ đến.
Vivian chống cằm, cười tủm tỉm, “Thầy giáo tôi bảo, chính vì có khả năng tìm ra cách giải quyết đơn giản nhất nên trông tôi mới trẻ như vậy, vì chẳng phải nghĩ gì phức tạp bao giờ.”
Éric gật gật đầu, “Đơn giản hóa vấn đề là một kỹ năng rất thực tế đấy.”
Vivian phát hiện ra ánh mắt của Éric, liền vui vẻ hỏi, “Cậu đang hưởng ứng đó à?”
Éric không nói gì, yên lặng quay qua chỗ khác.
Vivian cười rạng rỡ, vẫn muốn truy hỏi, “Tôi rất vui vì phát hiện ra cậu như thế, cậu đang muốn khen tôi đúng không?”
Éric hơi bất ngờ, nhìn Vivian chăm chú, “Không ngờ đấy, hình như cô có phần tự ti về bản thân… Tôi nghĩ thế có nhầm không?”
Vivian cười hì hì, “Không giấu gì cậu, tôi có gen tự ti đấy.”
Éric yên lặng đợi Vivian kể nốt.
“Tôi nhớ rõ vào năm 7 tuổi, một lần chơi ở trong vườn, một ý nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu: thật may mắn vì tôi là con của bố mẹ tôi. Hi hi. Nếu không phải sinh ra dưới mái nhà này thì không biết tôi sẽ trở thành người thế nào nữa. Có lẽ thời điểm đó đã đi nhiều nơi, tôi đã thấy nhiều đứa trẻ hành xử không tốt, dù mới chỉ là trẻ con. Lúc đó thực sự tôi còn thở phào một cái nữa cơ.”
Éric thử tưởng tượng hình ảnh Vivian 7 tuổi, cậu không nhịn được liền mỉm cười, “Như là cảm giác hú hồn á?”
Vivian đang chìm đắm trong ký ức, không phát hiện ra Éric đang cười.
“Không đến nỗi vậy đâu. Tôi tuy được dẫn dắt và nuôi nấng tỉ mẩn chu đáo nhưng bản thân cũng chịu khó tự bước đi. Để xem nào, có lẽ… từ lúc tôi không còn trò giải trí nào khác ngoài chơi nhạc cụ và xem sách thì tôi cũng không còn biết tự ti là gì nữa. Cảm giác bản thân chăm chỉ và có ích, không phí phạm cuộc sống thì có gì mà phải xấu hổ chứ?”
Sau khi Vivian nói vậy, không khí đột nhiên trở nên yên lặng. Được một lúc lâu, khi Éric bắt đầu cảm thấy như muốn ngộp thở thì Vivian lại lên tiếng, “À, tôi có chuẩn bị cái này cho cậu.”
Vivian đứng dậy chạy vào phòng riêng. Éric chớp mắt, sau sự ngạc nhiên thì có đôi chút chờ mong, ngồi thẳng lưng ngay ngắn trước bàn kính chờ đợi.
Không đến một lát, Vivian chạy ào ra. Éric thấy hơi hồi hộp nhìn Vivian ngồi xuống đối diện mình.
Khuôn mặt Vivian trông rất nghiêm túc, như bằng tất cả tình cảm và sự tôn trọng, cẩn thận đặt trước mặt Éric thứ đã chuẩn bị sẵn.
Éric ngớ người, “Cái này…” Là một gói mỳ ăn liền?
Éric ngẩng lên, không hiểu ý Vivian.
“Nó thực sự rất ngon đấy.” Vivian nghiêm túc, “Đây là vị yêu thích của tôi. Tuần nào cũng ăn luôn. Đi, đi vào bếp, tôi nấu cho cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT