Sau lần liên lạc với Matthew, Viêm Khải và Vivian bắt đầu nghiên cứu về vụ án qua báo chí và bản tin. Hai người cũng không phải chờ lâu, chỉ qua một ngày đồ vật đã được chuyển đến, giống như cách thức hai người nhận được trang thiết bị mới.

Viêm Khải và Vivian ngồi xếp bằng trong phòng khách, mở va li ra, xem qua từng thứ ở bên trong.

“Chúng ta có thể xem không nhỉ?” Vivian nhấc lên một thứ trông như album ảnh, “Dù sao cũng là đồ riêng tư…”

Viêm Khải thì đang nghiên cứu vài thứ khác, nghe Vivian hỏi vậy liền ngẩng lên, “Nhưng một gói cứu trợ đang chờ được ký đấy.”

Vivian gật đầu, nghe Viêm Khải nói vậy cũng thấy yên tâm, bắt đầu lục lọi tiếp. Album ảnh cũng không có hình của gia đình hay bạn gái, mà là một bộ sưu tập những tấm hình đẹp được cắt ra từ tạp chí nhiếp ảnh.

Viêm Khải đang chăm chú xem một tấm hình, Vivian lại gần xem qua, “Bản đồ à? Của vùng nào vậy?”

“Không rõ. Chả có chú thích nào.”

“Cái này được vẽ lại từ bản đồ thường, cách phối màu và dùng ký hiệu riêng độc đáo thật!” Vivian xem kỹ tấm hình, “Nhưng sao la bàn chỉ hướng Bắc lại nghiêng vậy nhỉ?”

“Như là muốn nói nó không được bình thường, hoặc là người thiết kế thích vậy.” Viêm Khải lật mặt sau, “Ô. Đằng sau có một dãy số.”

Vivian nhíu mày vẻ nghiêm trọng, bấm bút chép lại dãy số vào sổ tay, “Ghi chú trên vật dụng cá nhân, lại còn cẩn thận mã hóa lại, vậy chắc là thông tin rất rất quan trọng.”

Viêm Khải gõ đầu Vivian một cái, “Đừng nghĩ quá thế. Có lẽ chỉ là một thói quen ghi chép, hi hữu lắm nó mới chứa bí mật động trời. Có khi lại chỉ là thông tin cá nhân nhạy cảm, không muốn để người khác biết kể cả người thân. Như vậy thì chúng ta càng không nên soi mói đến.”

Vivian nghe vậy thì ngẩn người, “Nói thế… không nên tìm hiểu nữa sao?”

Viêm Khải bật cười, lại cốc cho Vivian thêm một cái, “Bạn thân ơi, cậu cái gì cũng tốt, chỉ có điều là suy nghĩ quá nhiều. Tính đãng trí và thi thoảng đầu óc trở nên điên loạn là do cậu chạy quá nhiều dòng suy nghĩ trong đầu một lúc đấy. Chúng ta đang điều tra, điều tra mà, đừng để ý nhiều đến chuyện bên lề.”

“Phải, nên điều tra thật chuyên nghiệp.” Vivian gật gù, rồi đột nhiên bật dậy túm tóc Viêm Khải, “Cái gì? Cậu nói tớ điên loạn với đãng trí hả? Tớ như thế lúc nào?”

“Ấy ấy.” Viêm Khải la oai oái, “Tập trung điều tra, tập trung điều tra.”

Sau khi phòng khách yên tĩnh trở lại, chuyện điều tra lại bắt đầu với việc xem các tư liệu về nhân chứng.

“Tên đầy đủ là Thomas Vincent, nghề nghiệp là một designer. Đã tốt nghiệp IESA, khi còn theo học là diện được cấp học bổng từng kỳ, anh ấy cũng từng đạt rất nhiều giải thưởng dành cho sinh viên.”

Viêm Khải không biết gì về thẩm mỹ hay thiết kế như Vivian, nhưng nhìn vào bảng thành tích của Thomas, cậu cũng biết được đây là một tài năng được công nhận.

“Oa. Vậy cái này là Thomas tự làm rồi.” Vivian chăm chú nghiên cứu lại tấm bản đồ, “Nhưng nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy tấm hình này, tớ đã nghĩ đây là sản phẩm của một designer có kỹ năng nhưng không có thẩm mĩ... À không phải! Rất có thẩm mỹ đấy chứ, các đường nét và ký hiệu được vẽ rất tinh tế.”

Viêm Khải thì không rõ về mấy cái gọi là thẩm mĩ, cậu hỏi lại, “Thế bức hình đó không đẹp sao?”

“Đẹp chứ. Đường nét rất đẹp. Là do cách sử dụng màu.” Vivian nhăn mày, “Những màu sắc này có cái gì đó, khiến tớ… khó hiểu.”

Viêm Khải nghe Vivian nói mà ngơ ngẩn cả người, cậu cũng không hiểu dân thiết kế nghĩ gì trong đầu.

“Vậy thử nghiên cứu thêm xem. Tớ sẽ xem xét những thứ khác.”

Viêm Khải xem một số sách báo mà Thomas cất giữ. Vivian thì quyết định lên mạng tìm kiếm các sản phẩm thiết kế khác của Thomas, phát hiện ra anh ta có viết blog. Nội dung chính của blog là những sản phẩm nhiếp ảnh hoặc thiết kế của chính Thomas kèm theo những đoạn văn ngắn. Blog của anh ta rất hay, cũng có một lượng người theo dõi nhất định. Tuy nhiên bài viết cuối cùng đã từ hơn hai năm trước, cứ một khoảng thời gian lại có người theo dõi vào hỏi thăm tình hình tác giả và hô hào anh ta quay lại.

Vivian chống cằm nghiên cứu các bài viết và xem sản phẩm của Thomas. Lời văn đơn giản nhưng sâu sắc, ảnh cũng rất đẹp, xem nhiều cũng thấy được Thomas đã định hình được phong cách riêng. Càng xem, Vivian càng nhận thấy một điều: tấm hình bản đồ kia quả thực có vấn đề.

Vivian định nói nghi ngờ của mình cho Viêm Khải. Lúc này cậu ấy đang bận xem một vài thứ khác. Vivian lắc lắc đầu, nghĩ lại thì đây là suy đoán vô căn cứ nhất mình từng nghĩ đến, chẳng dựa trên một cơ sở nào chắc chắn ngoài bản năng nghề nghiệp. Viêm Khải thì chẳng bao giờ coi ý tưởng của bạn bè là vớ vẩn. Nếu suy nghĩ này sai thì nó có thể dẫn hai người đến đâu?

Vivian tự cười chính mình vì lại nghĩ vẩn vơ, lẩm nhẩm lại dãy kí tự đằng sau bức ảnh. Có khi nào đây là một mật mã không?

“Oa.” Viêm Khải thốt lên.

Vivian giật mình, “Sao? Tìm ra cái gì à?”

“Không.” Viêm Khải chớp chớp mắt, “Tớ thấy cậu nghĩ gì ghê quá, ngón tay tớ để gần mí mắt cậu mà cũng không chớp lấy một cái. Thế cũng gần với đẳng cấp Zoolander rồi đó.”

Vivian phì cười.

“Cậu có nghĩ dãy số sau bức ảnh là mật mã gì không?”

Viêm Khải hỏi, “Mật mã két á?”

Vivian lắc đầu, “Mật mã két chắc không có chữ cái đâu nhỉ?”

Viêm Khải thấy Vivian vẫn đang đau đầu với tấm hình, liền xem lại tấm ảnh với dãy ký tự đằng sau, “Nếu mật mã két thật thì không viết ở chỗ này đâu… Khi đặt mật mã người ta thường dựa trên điều liên quan đến bản thân mình. Cậu cũng học thiết kế đó, thử nghĩ xem làm thế nào có thể ra được mật mã như thế?”

Viêm Khải nói xong liền bỏ vào bếp pha cà phê.

Vivian ngồi khoanh chân ở phòng khách, nghĩ ngợi. Liên quan đến bản thân mình à? Hừm hừm. Chưa nói đến việc giải mật mã, không biết bức hình này có ý nghĩa gì đặc biệt với Thomas hay không nhỉ? Chỉ có mỗi nó là được in ra. Vivian gõ trán, lẩm bẩm. In à? Không biết bức hình này có bản hiển thị không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Vivian sốt sắng lên blog của Thomas rà soát lại một lượt nhưng không thấy tấm hình đâu, liền scan lại rồi lên internet tìm kiếm. Hóa ra nó là hình minh họa cho một blog khác của Thomas. Khác với blog kia, blog này gồm những bài viết dài hơn. Bức ảnh là hình minh họa nằm trong một bài viết về nỗi nhớ của tác giả về vùng Provence. Thomas viết rất nhiều về một buổi sáng ngồi trong thành phố, được thưởng thức bữa ăn sang chảnh tại nhà hàng có sao Michelin đầu tiên trong đời, nhưng tâm trí lại nhớ về món bánh mỳ hoa oải hương ở quê nhà.

Vivian sau khi tìm được bản hiển thị của tấm hình, cũng phát hiện ra lý do của cảm giác kì lạ khi nhìn thấy nó lần đầu tiên. Bản gốc quả nhiên được phối màu rất đẹp và tinh tế, nhưng lại được thiết kế bằng hệ màu RGB, dành riêng cho các thiết kế online, không phải dùng cho in ấn. Nên khi bức hình được in ra, màu sắc sẽ thay đổi, khác với dự định của người thiết kế.

Vivian ngã ngửa ra thảm lăn lộn, muốn hò hét ầm ĩ một trận. Cảm giác như bản thân đã có tiến bộ trong việc điều tra. Dù chưa biết phát hiện này rốt cục dẫn tới điều gì, nhưng khúc mắc cá nhân đã được tự mình giải đáp cũng khiến Vivian cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Vivian bật dậy, tải tấm ảnh về, hơi giật mình vì dung lượng của nó khá lớn.

Cộp! Một cốc cà phê thơm lừng được đặt ngay bên cạnh, Vivian nhấc lên hít hà.

“Tớ tìm được bản hiển thị của bức hình này.”

Viêm Khải ngồi xuống bên cạnh, “Tuyệt! Vậy bây giờ làm gì?”

Hai người cùng nghiên cứu tấm hình. Khi đã có thể phóng to thu nhỏ để quan sát trên màn hình máy tính thì còn phát hiện thêm nhiều chi tiết hơn nữa. Hai người tròn mắt xem xét. Bản đồ này được vẽ rất kỹ, nhìn vào cũng thấy được người thiết kế đặt vào bao nhiêu tỉ mỉ và tâm huyết.

Viêm Khải lần đầu quan sát một giao diện của phần mềm thiết kế, thấy có nhiều thứ thật lạ mắt. Nhưng giao diện của phần mềm không quá rắc rối và không tạo hình trừu tượng, Viêm Khải lại liên tưởng thông minh nên cũng không cảm thấy quá khó hiểu.

Cậu để ý đến một hộp thoại, liền hỏi Vivian, “Đây là cái gì vậy?”

“Khung làm việc này giống như hộp màu ở ngoài đời đó…” Lúc nhìn đến “hộp màu”, Vivian cũng hiểu sao Viêm Khải lại thấy nó lạ. Bản sao lưu cuối cùng của thiết kế này cho thấy màu hồng cam đã được sử dụng. Màu hồng cam thiên về sắc đỏ, nhưng tấm hình này dùng toàn bộ là các gam màu xanh và tối.

Viêm Khải hỏi, “Làm sao để tìm được màu đó đã được dùng ở đâu?”

“Phần mềm này không làm được đâu. Tìm thủ công cũng mệt, dung lượng lớn thế này…” Vivian nhanh nhẹn thao tác, tìm và khởi động một phần mềm có sẵn trong laptop cá nhân. “Nhưng tớ có trữ rất nhiều phần mềm chị hai tớ viết lúc tập lập trình đây. Chị hai viết nhiều thứ hay ho liên quan đến làm thiết kế cho tớ. Có một cái, chạy nó có thể tìm ra...”

Viêm Khải chớp chớp mắt. Chị hai à? Lại thêm một người nữa trong gia đình của Vivian mà Viêm khải từng nghe nói nhưng chưa từng gặp bao giờ. Cậu ngẩn người, nghĩ lại thì hai người chưa từng đến nhà nhau chơi. Thời học cấp 3, cậu ở cách ly gia đình, ở một mình với một quản gia và hai vệ sĩ trong một căn nhà gần trường học. Đây cũng là nơi tụ tập chính của cậu với Vivian. Mỗi khi việc học tập của hai người có chuyện vui là sẽ tổ chức “nhậu” cả buổi để chúc mừng. Nói là nhậu nhưng chỉ có đống đồ ăn vặt và nước trái cây.

Sau khi khởi động khoảng vài giây, chương trình đã tìm ra. Viêm Khải và Vivian nheo mắt nhìn, có một tập hợp khoảng hơn năm mươi pixels được tô màu đỏ cam.

Viêm khải lấy máy tính, thực hiện vài thao tác, tìm ra được tọa độ của điểm được cố tình tô màu hồng cam trên bản đồ. Tọa độ của nó, không ngờ…

“Ấy. Đây chẳng phải là dãy ký tự sau tấm ảnh sao? Hóa ra nó là một tọa độ à?” Vivian bất ngờ.

Viêm Khải uống một ngụm cà phê, “Kể cả chỗ chấm đỏ, bức hình này toàn bộ là bản đồ thuộc vùng Provence.”

“Vùng Provence trong bài viết trên blog. Đó là quê của Thomas đó.” Vivian nghĩ ngợi, vùng được tô màu hồng cam trên bản đồ chỉ bằng một làng ngoài thực tế, nếu tham quan hết thì chỉ có một ngày là cùng. Ngày mai mình có một ca làm sáng…

“Viêm Khải, ngày mai cậu được nghỉ phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play