Khi Nguyễn Minh Hân thức dậy thì đã là sáng ngày hôm sau rồi. Nhìn quanh cô thấy mình đã ở trong phòng từ khi nào. Có lẽ hôm qua cô đã được anh đưa về phòng nhưng sao cô lại ngủ đến giờ này cơ chứ?
Thái Quân Nam
mở cửa phòng đi vào, trên tay anh bưng một mâm thức ăn sáng gồm cháo
thịt nạt và dưa mắm mà cô thích ăn, tất nhiên còn kèm theo một ly sữa
nóng. Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh liền cười dịu dàng hỏi:
- Đã đói rồi đúng không? Ăn sáng đi này.
Nguyễn Minh Hân vẫn ngồi ngơ ngác nhìn anh mà không hề đáp lại. Thái Quân Nam
phì cười, đặt bữa sáng lên bàn cạnh đó và ngồi xuống cạnh cô. Khẽ vén
những lọn tóc rối tung của cô ra sau đầu rồi sủng nịch hôn cô một cái
lên trán:
- Anh đút em!
Nguyễn Minh Hân ngây ngốc ăn từng
muỗng từng muỗng cháo. Cho đến khi còn non nữa bát mới dừng lại. Thái
Quân Nam đặt chén cháo xuống bàn, dùng khăn giấy lau khóe miệng cho cô,
rồi mới đưa ly sữa cho cô uống. Sau khi uống hết ly sữa thì Thái Quân
Nam mới dịu dàng hỏi:
- Em cảm thấy sao rồi? Còn mệt không?
Nhìn anh dịu dàng nhìn cô làm cô nhớ lại biểu hiện hung dữ của mình hôm qua. Lúc đó cô không suy nghĩ gì hết mà làm theo cảm xúc của bản thân. Cô đã thật sự không khống chế được mà cầm bình trà ném về phía Thạch Anh Thư.
Nói như thế nào cô ấy cũng là bạn gái cũ của anh. Cô làm như thế có phải không rộng lượng hay không? Cô làm vậy anh có cảm thấy mất mặt? Có thấy cô quá hung dữ hay không? Có ghét cô hay không?
- Em… em xin lỗi… hôm qua em …
Nhìn cô bé yếu ớt nghẹn ngào xin lỗi làm Thái Quân Nam không khỏi ôm chặt
lấy cô vào lòng, trái tm như bị người ta gãi ngứa vừa đau vừa nhột:
- Anh mới là người cần xin lỗi.
- A…
- Anh đã không suy nghĩ đến em, nếu như anh không cho Thạch Anh Thư vào
nhà thì em đâu phải khó chịu đến nỗi phải… à ừm… dùng hành động để biểu
lộ cảm xúc?!
Mặt Nguyễn Minh Hân càng ngày càng đỏ. Cô đêm qua
quả thật không hề suy nghĩ hậu quả mà chỉ hành động theo cảm xúc. Cô cảm thấy Thạch Anh Thư thật quá đáng, cứ muốn cướp chồng cô!
Cô quả
thật từng suy nghĩ sẽ nhường anh lại cho Thạch Anh Thư khi hai người họ
gặp lại nhau nhưng với điều kiện là Thái Quân Nam vẫn còn yêu Thạch Anh
Thư!
Cô ích kỷ như vậy là đúng có phải không? Người anh yêu chính là cô đúng hay không?
- Hôm qua… em đã hành động thiếu suy nghĩ…
- Sao cơ?
- Em đã ném bình trà vào cô Anh Thư… em thật sự không cố ý đâu… em chỉ là không chịu được cô ta cứ bám lấy anh… muốn cướp anh…
- Không! Em làm đúng lắm! Nên ném!
- Ơ?!
- Là anh không nên cho cô ta bước vào ngôi nhà này, anh không nên giữ lại chút tình nghĩa nào với một người như cô ta. Với người muốn phá hoại
gia đình chúng ta thì phải tiêu diệt từ trong trứng nước!
- A…Anh… có bao giờ hối hận… vì lấy em không?
Thái Quân Nam nhìn đôi mắt ướt nhòe của cô làm anh không kiềm lòng được mà
thương tiếc. Bèn ôm lấy cô mà hôn ngấu nghiến trên làn môi đỏ mọng, hồi
lâu mới buông ra:
- Chuyện làm anh thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời này là gặp được em và yêu em.
- Quân Nam…
Cô xúc động nhìn anh và không kiềm lòng được mà sà vào lòng anh ôm chặt eo anh mà khóc nức nở.
Anh yêu cô! Đúng là anh yêu cô nha!
Cô thật sự rất vui!!!
- Haizz…
- Sao anh lại thở dài?
Vì sao anh lại thở dài? Có phải anh nghĩ đến việc hôm qua và cảm thấy đã lấy phải một người vợ hung dữ như cô?
- Dạo này em cảm xúc khá thất thường…
- Hả?
- Lại thích ăn đồ cay…
- Ừ thì… - Cô dạo này quả rất thích món cay a.
- Hình như anh nhớ không lầm thì kỳ kinh nguyệt của em bị trễ thì phải?!
- Trễ…
Cô đỏ mặt cắn môi. Sao anh có thể nhớ rõ chu kỳ kinh nguyệt của cô trong khi cô còn không nhớ cơ chứ?!
Mà khoan?! Trễ ư? Có nghĩa là?!
Nguyễn Minh Hân không khỏi vui sướng sờ sờ bụng mình mà cười.
- Đúng vậy! Em có thai rồi!
- Em thật sự có thai sao?
Chỉ nghĩ đến khuôn mặt con trai mơ hồ trong ký ức làm cô xúc động phát khóc.
Con trai cô! Đứa bé xinh đẹp và ngoan ngoãn! Đã trở về với cô rồi!
Mặc dù thời gian mang thai sớm hơn so với kiếp trước nhưng có sao đâu?!
Việc cô trở lại quá khứ đã thay đổi rất nhiều điều rồi không phải sao?!
Cô phải thật vui vẻ mà sinh ra đứa bé này. Nó là kết tinh của tình yêu
của cô và anh!
Nhìn vợ yêu vui sướng đến độ khóc òa trong lòng
làm anh không khỏi cảm thấy ghen tỵ vì tình cảm của cô dành cho đứa con
của hai người.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa bé sẽ giống cô. Xinh
đẹp đáng yêu như vậy làm anh không khỏi háo hức chờ đợi. Một bé gái
giống cô thật là tốt làm sao.
- Con gái chúng ta sẽ rất xinh đẹp giống em.
- Ơ? Sao là con gái mà không phải là con trai?
- Con gái giống em! Rất tốt!
- Con trai giống anh cũng tốt mà
- Con gái!
- ….
Thôi được rồi! Anh muốn nói sao cũng được dù sao khi sinh bé ra thì anh cũng phải thừa nhận bé là con trai anh thôi không phải sao?
Con trai! Hãy chứng minh cho cha con thấy con trai cũng tốt vô cùng. Bé ngoan của mẹ!
Mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con. Yêu thương con cho cả phần mẹ đã thiếu sót
ngày trước đối với con. Mẹ sẽ không bao giờ hại đến con sẽ để con có
cuộc sống hạnh phúc nhất!
~~
Thái Quân Nam khi biết được
vợ mình có thai và anh sắp được làm cha. Anh thật sự không hề nghĩ mình
có một ngày trở thành cha người khác. Anh vừa vui sướng vừa hạnh phúc
khi biết trong bụng người vợ anh yêu có một hình hài đang được hình
thành và vài tháng nữa thôi anh sẽ được nhìn thấy nó. Một đứa bé giống
cô đi theo sau lưng anh và gọi “ cha ơi”. Thật hạnh phúc biết nhường
nào!
Còn về Thạch Anh Thư, anh đã tống cổ cô ta ra khỏi cuộc đời
anh. Anh sẽ không để cô ta tiếp cận gia dình anh một lần nào nữa. Công
ty gia đình cô ta anh cũng sẽ không giúp đỡ dù chỉ trên mặt tinh thần vì thế anh đã mở cuộc họp báo nói rõ mình đã có vợ và yêu vợ biết nhường
nào. Ai cũng không có quyền xen vào gia đình anh và sẽ trả giá đắt nếu
dám làm vợ con anh đau khổ.Cô ta không xứng đáng để anh niệm chút tình
riêng nào.
Một người anh đã từng yêu nhưng khi phát hiện khuôn
mặt thật trái ngược hẳn với những gì anh biết. Đó là một cú sốc nặng đến nhường nào. Sao anh có thể từng yêu một người giống như cô ta?! Mắt anh năm đó bị mù hay sao?
Lại nói về vợ yêu của anh. Xinh đẹp hiền
lành… à thì đôi lúc giận lên hơi dữ một tý nhưng vẫn xem như rất dịu
dàng. Ngoài ra cô còn biết nấu ăn trong khi một thiên tài như anh chỉ
biết vo gạo nấu cơm. Cô lại có thể giúp anh trong công việc, sinh con
cho anh thì một người phụ nữ giỏi giang như vậy làm sao mà không đáng
yêu đây?
Nhưng …
Giai đoạn mang thai này người cực khổ không ai khác ngoài anh…
- Hôm nay em muốn ăn cơm tiệm không thích nấu đâu.
Nguyễn Minh Hân mang thai bốn tháng đang ngồi nhai đậu phộng xem tivi phòng
khách nói với chồng. Dạo này tính tình cô có hơi tùy hứng một tý. Muốn
làm gì thì làm.Thèm ăn gì cứ ăn. Đặc biệt vô cùng thích làm nũng với
anh.
- Em muốn ra ngoài ăn hay anh mua về cho em.
- Không muốn đi đâu, trời nắng lắm!
Nhìn người vợ trẻ con của mình làm anh cảm thấy yêu vô cùng bèn sũng nịch hỏi:
- Em muốn ăn ở nhà hàng nào? Dưới lầu nhé?
Cô sờ sờ bụng mỉm cười nói:
- Con nói muốn ăn ở nhà hàng mà mình từng ăn, cách đây 5 cây số cơ.
Nghe vậy, bản năng làm bố của người nào đó nổi dậy liền mặc áo khoác, lấy chì khóa xe bay ra khỏi nhà mà thực hành nhiệm vụ.
Anh dạo này sẽ vì cô và con mà bỏ buổi họp để cùng cô đi khám thai. Sẽ làm
nũng với cô đòi nghe nhịp thai trong bụng cô. Có khi sẽ áp tai vào bụng
cô cả tiếng đồng hồ để được nghe tiếng thai nhi cử động.
Cho đến
khi biết thai nhi trong bụng cô là con trai thì anh vẫn rất vui vẻ. Anh
quyết định sẽ đào tạo nó thành một người đàn ông mạnh mẽ để bảo vệ mẹ nó trước những kẻ dòm ngó đến cô. Con trai! Nếu làm cha thất vọng, cha sẽ
đánh vào mông con đó biết hay chưa? Ha ha ha…
[Kết….]
Có
lẽ còn vài phiên ngoại nữa ... những ngày viết mấy chương cuối này là
những ngày khó chịu thứ hai trong cuộc đời mình... muốn biến mất luôn
trong cõi đời này cho rồi....
Đau quá....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT