Cái gọi là tin nóng hổi thì tất nhiên được đồn thổi rất nhanh. Tin tức Nguyễn Minh Hân và Thái Quân Nam kết hôn mau chóng được truyền khắp hang cùng ngõ hẻm
trong công ty. Những người lúc trước có thái độ không tốt với cô nhanh
chóng thay đổi sắc mặt, nếu không thì cố gắng tránh mặt cô cho đỡ xấu
hổ.
Bành Kim Nguyên cũng là một trong số đó.
- Chị Nguyên, chào buổi sáng!
Nguyễn Minh Hân vừa thấy thư ký Bành Kim Nguyên vừa xuất hiện theo thói quen cất tiếng chào buổi sáng.
Bành Kim Nguyên nghe thấy tiếng chào, gượng ngùng xoay người lại cất tiếng chào lại:
- Chào buổi sáng…tôi đi làm việc đây.
Nói rồi nhanh chóng bay về bàn làm việc mở máy tính và cắm cúi làm việc cứ như không làm nhanh sẽ bị đuổi việc vậy.
Nguyễn Minh Hân ngượng ngùng sờ sờ mũi. Cô thật không hiểu mình có đáng sợ đến nổi không ai dám đắc tội đến vậy không?
- Sao vậy?
Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng làm cô không tự giác xoay người
nhìn lại. Thái Quân Nam đang dựa người vào bàn làm việc hai tay vỗ về
vành ly cà phê mà cô vừa mới pha xong cho anh.
- Em cảm thấy dường như mọi người … sợ đắc tội em thì phải?!
- Sao em nghĩ vậy?
- Vì lúc trước em nhớ họ đâu có nói chuyện với em khép nép như vậy đâu.
Thái Quân Nam nhấm nháp một ngụm cà phê rồi nhẹ đặt ly xuống bàn, bước về phía cô ôm lấy hai bờ vai cô, cười nói:
- Vì họ sợ đắc tội với giám đốc phu nhân như em đấy mà.
- Hả?!
- Thân phận khác nhau sẽ có thái độ đãi ngộ khác nhau, đây chính là thế thái nhân tình em hiểu chưa?
Nhìn cô gái phía trước đang biểu hiện ra khuôn mặt ngốc lăng, vừa đáng yêu
vừa xinh xắn làm Thái Quân Nam không tự chủ hôn trộm một cái, cười nói:
- Mặc kệ bọn họ, chúng ta hãy cứ làm việc của chúng ta cho tốt là được rồi, thư ký của anh!
- Tuân lệnh tổng giám đốc!
Nguyễn Minh Hân mỉm cười xốc lại tinh thần tiếp tục làm việc. Tuy bây giờ quan hệ giữa cô và anh không còn đơn giản là tổng giám đốc và thư ký nữa mà
còn là quan hệ vợ chồng, nhưng cô không nghĩ vì vậy mà mình lại quay về
cuộc sống bà chủ nhà như lúc xưa, cô muốn mình mạnh mẽ hơn, tự tin hơn
và có thể tự nuôi sống chính mình.
Đang kiểm tra email xem có thư
gì quang trọng không thì thấy một cái email được gửi từ lớp trưởng năm
12 của cô gửi đến. Là thư thông báo họp lớp. Cô cũng đã lâu lắm rồi
không tham gia hoạt động họp lớp rồi. Từ khi sống lại đến giờ vì đi du
học nên cũng không có thời gian để tham dự nay quả thật không biết khi
gặp lại bạn bè năm 12 sẽ là cảm giác như thế nào nhỉ?
Nhìn cô vợ đáng yêu đang thả hồn không biết ở chốn nào, Thái Quân Nam cũng chầm chậm đi về phía sau lưng cô.
- Họp lớp à?
Tiếng nói trầm thấp, gợi cảm cùng hơi nóng tỏa ra sau lưng làm Nguyễn Minh Hân đỏ lên hai má, cười nói:
- Ừm! Cũng lâu không gặp lại nhớ lớp ghê.
- Có cần anh cùng đi không?
Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô. Anh thật muốn tuyên bố với mọi người
cô là của anh. Cô xinh đẹp như vậy chắc hẳn trong lớp cũng không ít kẻ
“mơ mộng hảo huyền” đâu nhỉ?
- Thôi đi! Không cần!
Cho xin
đi! Nếu anh đi cùng cô thì số lượng người căm ghét cô chắc chắn sẽ tăng
như giá cổ phiếu. Anh đẹp trai lại tài giỏi nhiều tiền như vậy thì cô
không bị đánh hội đồng mới lạ đó!
- Sao lại như vậy? Anh đi cùng em có làm sao đâu?
Sao lại có người ghét bỏ việc đi chung với một người đẹp trai như anh chứ?
Không phải các cô gái đều thích giới thiệu bạn trai của mình với mọi
người sao? Anh có chỗ nào không tốt mà bị cô ghét bỏ như vậy chứ?
Nhìn người đàn ông anh tuấn, tao nhã đang bày ra tư thế buồn như cô vợ bị
chồng ghét bỏ thật buồn cười. Nhưng chỉ nghĩ đến mấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của mấy cô gái khác dính lên người anh thì cô cũng kiên
quyết không nhượng bộ.
- Không là không!
- Có thật là không cần anh cùng em vào thật sao?
- Thật không cần mà, em chỉ vào chào hỏi một chút rồi ra ngay.
Dù sao hồi nhỏ đến hết cấp ba, số bạn bè của cô chỉ được đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Vì học giỏi, tính nhát gan, không hay chủ động bắt chuyện
làm quen, cộng thêm việc có một người anh trai bảo vệ quá mức chặt chẽ
nên cô có rất ít bạn bè.
Những bạn nữ thì nếu không nằm trong
nhóm ghét cô thì cũng nằm trong nhóm sợ phiền phức nên cũng không có mấy người làm bạn cùng cô. Còn bạn nam thì bị uy danh “chăm em” của anh
trai cô mà cũng không có mấy ai dám làm quen, dù sao mỹ nhân thì có đầy
mà tính mạng thì có một mà thôi. Cho nên lần họp lớp này cô chỉ muốn gặp lại những gương mặt thân quen hồi cấp ba chứ cũng không nghĩ ôn lại
chuyện cũ gì cả.
- Em nhớ không được uống rượu đó nghe chưa? Còn nữa tránh xa mấy tay đàn ông trong lớp em ra luôn biết chưa?
- Biết rồi! Biết rồi mà!
Sau khi đã “an ủi” ổn thỏa ông xã của mình xong thì cô cũng được phép mở cửa xe đi vào nhà hàng ghi trong email.
Thật ra lúc trước cô ngốc lắm. Lúc nào cũng muốn chứng minh mình là người
may mắn lấy được người đàn ông mà bao nhiêu người khác đều mơ ước. Chứng minh mình mới là người vợ chính thức, những người phụ nữ khác chỉ là kẻ thứ ba, tình nhân bí mật mà thôi. Từ đó mà đắc tội với nhiều người mới
đi đến kết cục đáng thương mà đáng hận.
Đời này, cô sẽ không như
lúc trước. Dù cho hạnh phúc đến đâu cô cũng không dám rêu rao bên ngoài. Hạnh phúc kiếp này cô sẽ chính tay mình tranh thủ.
Bước vào căn
phòng đã được ghi trong địa chỉ thì đã thấy mọi người tề tựu ở đó cả
rồi. Nhìn quanh một vòng rồi mỉm cười bước vào:
- Xin chào!
Mọi người nghe tiếng cùng quay đầu nhìn về phía cửa thì thấy một cô gái
xinh đẹp trong bộ váy màu xanh nhạt, tóc búi cao làm lộ rõ khuôn mặt
tuyệt đẹp.
- Cậu là Nguyễn Minh Hân đúng không?
- Hoa hậu giảng đường Minh Hân kìa!
- Cậu xinh hơn lúc trước nha.
Một số người thân quen với cô hồi cấp 3 rất nhanh đã lôi kéo cô mà hỏi
chuyện tới tấp. Còn một số người khác không thân với cô lắm thì chỉ cười cười xã giao rồi thôi.
Trong số đó, có một cô gái cũng rất là
xinh đẹp ngồi ở một góc nào đó đang tức điên lên. Cô ấy là Dương Mỹ Chi
cũng là cô gái mà hôm trước giành váy với vợ chồng Nguyễn Minh Hân.
Hôm nay cô dự định sẽ ăn mặc thật đẹp cùng đi với bạn trai giàu có đến dự
tiệc để tiện thể khoe với mọi người nhưng từ khi Nguyễn Minh Hân bước
vào thì mọi thứ dường như không còn nằm trong dự tính của cô nữa…
Nguyễn Minh Hân – đối thủ một mất một còn của cô khi còn học trung học. Chỉ vì cô ta mà cô không giành được danh hiệu hoa hậu giảng đường. Cũng vì cô
ta mà cô luôn là người thứ hai trong suy nghĩ của bọn con trai. Cứ nghĩ
là sau khi tốt nghiệp sẽ không phải còn bị so sánh với cô ta nữa nhưng
gờ lại gặp nhau nữa.
Sau khi nghĩ ra cô gái đi cạnh người đàn ông đẹp trai hôm qua và đã giành chiếc váy ưng ý nhất mà cô muốn mua lại là Nguyễn Minh Hân thì cô lại càng tức giận. Nhất là hôm nay kẻ đang mang
danh là bạn trai của cô lại đang nhìn chằm chằm vào cô ta mới tức chứ?!
Nguyễn Minh Hân lúc còn đi học thì luôn ăn mặc giản dị đã xinh đẹp rồi thì nay một thân hàng hiệu lại càng phụ trợ cô càng thêm nổi bật. Một số bạn nữ trong lớp không kiềm lòng được mà bật thốt lên:
- Cái này có phải là loại đồng hồ hiệu chanel số lượng có hạn đúng không?
- Woa!!!
Nguyễn Minh Hân từ nhỏ cũng chưa từng để ý các nhãn hiệu quần áo hay phụ kiện
gì cả nhưng nghe cô bạn thốt lên cũng không nhịn được phiền chán. Sao cô lại đồng ý mặc những thứ này ra đường chứ?
Dương Mỹ Chi luôn thấy mình là tâm điểm của mọi người nhưng giờ Nguyễn Minh Hân lại giành hết
sự chú ý của mọi người làm cô vô cùng tức tối , hận không thể đem cô
giẫm nát dưới chân:
- Năm năm không gặp cậu càng trở nên xinh đẹp nha. Nói thật đi cậu đi thẩm mỹ viện bao nhiêu lần nè?
Mọi người không nhịn được trừu khóe miệng. Đừng nghĩ dùng giọng trêu đùa đó mà mọi người không hiểu ý đồ của cậu chứ? Nhưng hãy nhìn làn da trắng
hồng không tỳ vết của Nguyễn Minh Hân đi, có chỗ nào cho thấy nó đã được chỉnh sửa nhờ thẩm mỹ viện chứ?
Nguyễn Minh Hân nghe Dương Mỹ Chi hỏi cũng không vội trả lời mà ngược lại hỏi:
- Cậu có phải cô gái hôm trước giành mua cái váy với mình trong trung tâm mua sắm đúng không?
Một câu hỏi của cô nhanh chóng làm bầu không khí trong phòng trở nên quái
dị. Mọi người đều phóng tầm nhìn về phía Dương Mỹ Chi với nhiều thái độ
tò mò và cả vi sướng khi người gặp họa.
- Mọi người đã đến đông đủ rồi hay là mình nhập tiệc đi ha?!
Lớp trưởng nhanh chóng phá tan bầu không khí quái dị đó. Mọi người cũng
cười cười mà bắt đầu nhập tiệc. Nguyễn Minh Hân cầm đũa gắp một miếng
susi bỏ vào miệng mà không nhịn được nhíu mày vì vị mặn của nó. Cô bèn
đem ly nước cam lên miệng uống một ngụm và cũng không nhịn được trừu
trừu khóe miệng. Haiz… tất cả tại vì anh cứ ngày ngày nuôi dạ dày cô
bằng những món của nhà hàng nổi tiếng nên giờ khẩu vị cô thật khó chiều
chuộng làm sao, nếu sau này ly hôn thì ai có thể chiều nổi cô về khoản
ăn uống này của cô đây?
Nhìn Nguyễn Minh Hân chỉ ăn vài miếng rồi
thôi thì Dương Mỹ Chi không khỏi cười thầm trong bụng. Nếu cô đoán không lầm thì người đàn ông hôm đó chính là bạn trai của cô ta. Mà người đàn
ông giàu có thì chỉ mua đồ hiệu cho tình nhân của mình chứ chẳng bao giờ đưa tình nhân của họ đến nơi đông người vì sẽ làm giảm giá trị của họ.
- Chắc chưa bao giờ ăn món ăn nổi tiếng nên không biết ăn như thế nào phải không? Có cần mình chỉ cách ăn susi không?
- Đúng là chưa ăn qua…
Cô có bao giờ được ăn những món của những nhà hàng thứ kiểu này đâu nên nói chưa ăn qua chắc cũng được nhỉ?
- Chào em, em là bạn thân của Mỹ Chi sao? Anh là bạn của Mỹ Chi rất vui được gặp em.
Trương Quốc Bảo nhanh chóng lộ ra nụ cười hoàn mỹ thể hiện sự phong độ đẹp
trai của mình trước mặt người đẹp. Hôm nay may mắn là hắn nhàm chán
không có việc gì làm nên mới miễn cưỡng đi dự buổi tiệc họp lớp của
Dương Mỹ Chi, nhờ vậy mà hắn mới gặp được thiên thần mà hắn hằng mong
ước. Hắn tin, với dáng người và gia cảnh hoàn mỹ của mình hắn sẽ mau
chóng chiếm được trái tim của người đẹp mà thôi.
-Tôi và Mỹ Chi không phải bạn thân.
Nguyễn Minh Hân không quen với sự nhiệt tình quá đáng của một người con trai
như vậy nên cô trả lời rất nhanh, mong sẽ mau chóng được trở về nhà.
- Cô…
- Xin lỗi, hôm nay mình chỉ ghé qua một chút thôi. Hôm nào rảnh chúng ta
lại họp mặt nữa nhé. Chúc mọi người vui vẻ mình về trước!
Cô đang định xoay người bước đi thì…
- Khoan đã!!!
Dương Mỹ Chi lên tiếng và cản đường cô đi. Trên tay cô ta cằm một ly rượu thật đầy, giơ lên khiêu khích:
- Muốn đi thì trước hết uống xong ly rượu này đã.
- Nếu tôi không muốn uống thì sao?
- Cô phải uống!
Thấy Dương Mỹ Chi làm khó dễ Nguyễn Minh Hân làm hắn cảm thấy hắn cũng phải
ra mặt dạy dỗ cô bé này vì đã làm hắn mất mặt lúc nãy. Từ đó cô nàng sẽ
biết không thể đắc tội với hắn và ngoan ngoãn làm tình nhân của hắn.
- Ai dám bắt vợ tôi uống rượu?!
Một giọng nam trầm thấp vang lên. Thái Quân Nam bước vào cửa và kéo theo
tất cả ánh mắt của mọi người. Anh mỉm cười bước đến vòng tay quanh vòng
eo nhỏ xinh của Nguyễn Minh Hân:
- Thấy em lâu quá không xuống nên anh lên xem sao. Có mệt không?
Khẽ lắc đầu rồi cô mới ủy khuất nói:
- Có người ép em uống rượu nên chưa xuống được…
- Ai dám ép cô ấy? Bước ra!
Khác hẳn với giọng điệu dịu dàng khi nói chuyện với Nguyễn Minh Hân. Lúc này giọng anh thật có uy lực của một người lãnh đạo. Chỉ trong phút chốc,
căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trương Quốc Bảo từ khi sinh ra cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ ăn qua cái khổ. Hắn
chỉ biết ức hiếp người khác, dựa vào gia đình hắn mà muốn đi ngang thì
đi ngang, đi dọc thì đi dọc. Chỉ cần đưa tiền ra thì có cả trăm cô gái
sa vào vòng tay của hắn. Nên hắn vẫn chưa biết mình gặp phải người không nên chọc. Vì vậy hắn liền đối với Thái Quân Nam khinh thường nói:
- Tôi muốn cô ấy uống thì đã sao?
“ Bốp!”
Vừa nói xong hắn đã bị đau đến nổ đom đóm mắt vì một cú đấm của đối phương. Đưa tay lên che mặt, hắn liền phát hiện máu mũi mình đang chảy ròng
ròng, đau đến hắn hét lên:
- Mày dám đánh tao! Bảo vệ?! Quản lý đâu???! Mau đến đây a!?
Hắn bụm mặt chạy ra cửa phòng và la hét. Vừa ló đầu ra khỏi cửa liền gặp
một người quen, hắn nhanh chóng chạy đến khuôn mặt a dua nịnh nọt:
- Chú Hải! Chú Hải! Chú mau giúp cháu a! Hắn dám đánh cháu a!
Ông Hải mới bàn công việc làm ăn với khách hàng xong đang định đi về thì đã bị một thằng nhóc con của một công ty làm ăn với nhà ông níu kéo lại.
Vừa định mặc kệ bỏ đi thì nhìn thấy một người quen, ông nhanh chóng bỏ
qua tên nhóc trước mặt mà chạy đến trước mặt Thái Quân Nam, cười ha ha:
- Chào cậu Quân Nam, hôm nay thật là vinh hạnh cho tôi được gặp cậu a…
Trương Quốc Bảo lần đầu tiên thấy ông Hải hạ mình trước một người như thế nên
cũng không khỏi run lên một cái. Chả lẽ hắn đụng phải kẻ không nên chọc
rồi hay sao?!
Thái Quân Nam khẽ liếc mắt nhìn ông mập trước mặt, rồi liếc kẻ vừa bị anh đấm nói:
- Ông quen cậu ta?
- Không! Sao tôi quen cậu ta được? Cậu ta chỉ là con của một chủ công ty nhỏ mà công ty tôi hợp tác mà thôi a…
Thái Minh Quân vòng tay qua eo Minh Hân, lạnh nhạt nói:
- Vợ chồng tôi có chuyện đi trước, nơi này ông xử lý cho tốt.
- Dạ, dạ! Tôi sẽ xử lý tốt! Xin cậu đừng lo.
Nhìn bóng lưng hai người đi ra khỏi cửa, ông mới thở phào nhẹ nhõm. Thật là
xui xẻo! Sao hắn lại đến nhà hàng này ăn cơm chứ? Nếu biết trước hắn sẽ
không đến nơi này để gặp phải vụ việc khó chơi này. Càng nhìn càng tức,
ông không khỏi đá một cước vào người Trương Quốc Bảo, nghiến răng nói:
- Việc hợp tác của hai nhà chúng ta đến nay là hết! Không làm ăn gì nữa hết! Hãy về mà nói với ba cậu như vậy đi! Hừ!
- Chú Hải! Xin đừng làm vậy mà….
Trương Quốc Bảo giờ cuối cùng cũng biết mình sai lầm rồi. Hắn không nên vì sắc mà lâm vào vụ việc này mà đắc tội với người không nên đắc tội. Nhưng
giờ mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi. Nếu chú Hải thật sự cắt
đứt hợp tác của công ty nhà hắn thì xem như từ nay hắn sẽ mãi mãi không
còn chỗ đứng trong thành phố này nữa. Ai có thể coi trọng một người
không còn địa vị gì trong xã hội nữa cơ chứ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT