Mình không muốn xa rời hai bạn. Khi bay qua ống dẫn để trở lại ga tàu điện ngầm, tất cả ý nghĩ của mình là chỉ về cậu Press và nhiệm vụ trước mắt. Nhưng ngay khi nhìn thấy hai bạn, mình nhớ đời sống thật của mình biết nhường nào. Thời gian ngắn ngủi tại Denduron đã đặt đầu óc mình vào một nơi hoàn toàn khác hẳn. Nhưng vừa thấy hai bạn , thình lình mình cảm thấy như chưa từng xa quê nhà. Trong một thoáng giây, ý nghĩ bước vào ống dẫn để trở lại Denduron là điều vô lý hết sức. Courtney, bạn nói đúng; thật quá dễ dàng, chỉ cần bước qua cánh cửa đó là mình thoải mái về nhà.
Nhưng rồi mình nhớ lại cậu Press và biết phải làm gì. Mình phải trở lại Denduron. Có lẽ mình ở lại với các bạn tình hình lại tốt hơn, vì mình đã làm mọi chuyện trở nên tệ hại hơn khi trở lại nơi này. Ý định tốt chưa hẳn đã đủ, mà cần phải có sự thông minh. Đôi khi mình nghĩ mình chẳng có được cái sự thông minh sáng láng đó. Để các bạn nhận xét mình sẽ kể lại những gì xảy ra.
Loor đang đứng chờ khi mình trở lại Deduron qua ống dẫn. Câu đầu tiên cô ta nói là:
-Tôi không dám tin là anh trở lại.
Mình nổ liền:
-Nè, bớt đa nghi một chút được không?
Thật ra cô ta rất có lý, vì suýt nữa mình đã ở lại Trái Đất Thứ hai. Nhưng mình không muốn cô ta biết điều đó, mình muốn cô ta nghĩ mình là người đáng tin cậy trong nhiệm vụ. Loor bảo:
-Chúng ta đều mệt cả rồi. Ngủ một chút đi, trước khi khởi sự.
-Còn đủ thời gian không?
Chẳng biết thời khắc điểm phân là gì, nhưng mình biết cậu Press bị xử tử đúng vào lúc đó, có lẽ chỉ trong mười phút nữa thôi. (Điểm phân(Equinox): thời điểm mỗi năm hai lần mặt trời qua đường phân điểm, lúc ấy ngày và đêm có thời gian bằng nhau)
-Điểm phân là chính ngọ ngày mai. Khi ba mặt trời tụ làm một trên bầu trời. Chúng ta còn đủ chút thời gian để nghỉ ngơi.
Hiểu rồi. Điểm phân là giữa trưa. Loor và mình trở vào căn phòng nhỏ trong mỏ. Loor không hỏi trong ba-lô có gì và mình cũng chưa định nói cho cô ấy biết. Chuyện đó để sau, nhưng có một thứ mình cần dùng ngay. Đó là cái đồng hồ kỹ thuật số. Mình không có khái niệm lúc ấy là mấy giờ, nhưng nhỡ hai đứa ngủ một mạch mười tiếng đồng hồ và thức dậy quá trễ thì nguy. Mình để chuông báo thức hai giờ sau. Chợp mắt thế cũng là nhiều rồi. Ngủ được vài tiếng vẫn hơn là không ngủ tí nào.
Loor tò mò nhìn mình khi mình đặt chuông báo thức. Thậm chí cô ta nhảy dựng lên kinh ngạc khi cái đồng hồ kêu bíp bíp. Mình nghĩ, lãnh địa của cô ta chưa biết đồng hồ là cái gì. Điều này làm mình cảm thấy có điểm “trội” hơn Loor. Nhưng quan trọng hơn là: sự kinh ngạc của cô ta vì tiếng chuông chứng tỏ mình đã suy luận đúng. Đối với dân Denduron, những vật tầm thường mình lôi ra từ ba-lô sẽ là phép lạ cực kỳ nhiệm màu. Làm cho vài tên khiếp vía lăn đùng ra. Dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cũng mang lại sự khác biệt đầy giá trị giữ thành công và thất bại. Hoặc giữa cái chết và sự sống.
Khi lấy đồng hồ ra khỏi ba-lô, mình còn tìm thấy một sự ngạc nhiên dành cho mình. Mark, cậu là người bạn tuyệt vời nhất. Cậu biết mình mê kẹo sữa quá trời mà. Món quà cậu gửi cho mình là bữa tiệc ngon lành nhất trong lịch sử. Cám ơn, bạn hiền. Mình cho Loor một thanh. Hào phóng không? Vì ở đây làm sao tìm ra được của quí hiếm đó chứ. Cô ta cắn một miếng, vừa nhai vừa nghe ngóng, rồi… phun toẹt ra! Thật phí của! Mình đoán lãnh địa của cô ta cũng không có cả kẹo. Cô ta càu nhàu:
-Lần sau anh tính đầu độc tôi bằng thực phẩm nhớ báo trước.
-Nói gì vậy? Ở chỗ tôi đây là món ngon lành số một đó.
-Vậy anh đến từ một nơi rất kỳ cục.
Loor lấy nước súc miệng, cứ như mình vừa cho cô ấy ăn một miếng bắp cải thúi vậy.
Đây là lần đầu tiên mình và Loor không căng với nhau. Hai đứa như những người bình thường làm những việc bình thường. Không đến nỗi quá thân thiết, nhưng làm mình đủ can đảm hỏi cô ta:
-Mẹ cô còn cho cô biết những gì nữa về một Lữ khách?
Mình nghĩ càng biết nhiều, mình càng có thêm cơ hội sống sót để ra khỏi nơi này. Nhưng Loor không trả lời, bận rộn trải mấy tấm da thú lên mặt hầm. Biết cô ta nghe rõ, mình không hỏi lại. Một lúc sau Loor mới lên tiếng:
-Những gì tôi nói, chắc anh không thích đâu.
-Nếu là chuyện quan trọng, thích hay không tôi vẫn phải nghe.
Loor ngồi trên tấm da thú, lưng dựa vách đá. Dù phát biểu hung hồn như vậy, mình không chắc là sẽ muốn nghe câu trả lời. Nhưng Loor đã bắt đầu nói:
-Tôi cũng mới chỉ được biết mình là Lữ khách gần đây thôi. Cũng không hiểu biết gì nhiều hơn anh đâu. Nhưng có những điều quan trọng mẹ đã nói với tôi. Có lẽ còn quan trọng hơn việc cứu ông Press và giúp người Milago.
Cô ta làm mình chú ý hơn. Có vẻ lớn chuyện rồi.
-Tôi hiểu, anh muốn biết vì sao chúng ta lại là Lữ khách. Nhưng thật tình là tôi không hề biết. Mẹ tôi bảo là sẽ có ngày tôi hiểu ra, nhưng ngay lúc này thì điều đó không quan trọng. Tuy nhiên, những gì bà nói với tôi là chúng ta phải hiểu nhiệm vụ của mình.
-Nhiệm vụ? Ý cô là chúng ta còn những nhiệm vụ khác hơn là việc giúp người Milago?
-Phải. Mẹ tôi đã cắt nghĩa, có rất nhiều lãnh địa và tất cả đều sắp tới một thời điểm quan trọng. Bà còn gọi là “bước ngoặc”. Đó là thời điểm đưa lãnh địa đến kết quả hoà bình thịnh vượng, hoặc đẩy con người sống trên lãnh địa đó vào sự hỗn loạn diệt vong.
-Vậy cuộc chiến giữa Milago và Bedoowan là “bước ngoặt” của toàn lãnh địa Denduron?
-Mẹ tôi nói vậy. Nếu người Milago giành được tự do, Denduron sẽ tồn tại trong hoà bình. Nhưng nếu Bedoowan chiến thắng thì đó sẽ là một thảm hoạ dẫn đến sự huỷ diệt toàn lãnh địa.
Đúng là chuyện lớn thật! Cuộc chiến đấu này không chỉ là giúp những người thợ mỏ khốn khổ, mà là cứu toàn thể lãnh địa này.
-Sao bà Osa biết được những chuyện này? Nghe cứ như lời tiên tri vậy.
Loor nhún vai:
-Đó là một yếu tố để trở thành một Lữ khách. Một ngày nào đó chúng ta sẽ lĩnh hội được điều này. Còn lúc này chúng ta chỉ cần biết rằng, nhiệm vụ của Lữ khách là tới những lãnh địa sắp tới “bước ngoặc”, làm hết khả năng để hướng những sự kiện vào con đường đúng. Đó là lý do mẹ tôi, ông Press có mặt tại đây. Đó cũng là lý do tôi và anh đang có mặt nơi này.
Mình chỉ hiểu lờ mờ. Tất cả những chuyện này hơi rộng lớn quá đối với mình. Có lẽ rốt cuộc mình cũng hiểu ra, nhưng chỉ là ở mặt ngoài của sự việc.
-Vậy Saint Dane là ai?
-Saint Dane cũng là một lữ khách như chúng ta. Nhưng hắn đang làm những việc để chống lại chúng ta. Hắn tạo ra những xáo trộn để đưa các lãnh địa vào đường tai hoạ theo ý hắn.
-Nhưng … vì sao?
-Khi tìm được câu trả lời, chúng ta sẽ biết tất cả những gì cần biết. Ngay lúc này, tôi cũng không có câu trả lời. Thôi, ngủ đi.
Phải rồi! Ngủ. Cô ta vừa mới hé lộ cho mình biết bọn mình đang nắm tương lai của Denduron trong tay, chưa kể đến những lãnh địa khác sắp phải đương đầu với những khó khăn, mà lại nghĩ mình có thể gà gật mơ màng vào xứ thần tiên sao? Và để tăng thêm phần hấp dẫn: luôn có một tên sát nhân cố tình ngăn chặn bọn mình. Mình đã thấy tài năng của thằng cha Saint Dane trong vai trò này. Hãy mơ những giấc mơ êm đềm đi, Bobby! Đầu mình muốn vỡ tung ra, mình phải cố trấn tĩnh và tự nhủ: những chuyện này chẳng dính dáng gì tới mình. Mình chỉ có một và chỉ một mục đích mà thôi: giải thoát cậu Press. Sau đó, vọt khỏi đây ngay. Nếu cậu Press muốn ở lai, cố gắng thay dổi vận mệnh lịch sử, thì đó là sự lựa chọn của cậu. Còn mình ư, mình sẽ bay qua ống dẫn để về nhà.
Ý nghĩ này an ủi mình phần nào, và mình ráng ngủ một chút. Nhưng trước khi đặt đầu xuống gối, mình hỏi:
-Chỉ có vậy thôi sao? Còn gì khác cô chưa nói với tôi không?
-Đó là tất cả những gì tôi biết. Chưa đủ sao, Pendragon?
Đúng, quá đủ, nhưng mình vẫn muốn tìm hiểu thêm. Nhưng sự thật là mình cũng đã quá mệt, thậm chí không nhớ đã ngả đầu xuống đống da thú khi nào. Sướng thật. Chỉ trừ một điều là mình cảm thấy như vừa chợp mắt, chuông báo thức đã reo. Hai tiếng mà cứ như mới hai giây. Mất một lúc, tỉnh giấc mà mình không biết đang ở đâu. Dường như mình đang nằm trên giường tại nhà và ý nghĩ đầu tiên là… dắt con Marley đi dạo.Nhưng rồi ngay sau đó, hoàn cảnh thực tế… lù lù trở lại. Mình ngồi dậy cho đầu óc tỉnh táo.
Loor không còn đó nữa. Mình vươn vai, ngáp một cái rõ dài, rồi kiểm tra đồ đạt trong ba-lô và thấy… móc khoá không đóng. Có kẻ đã lục lọi ba-lô của mình! Mở vội ra, nhìn vào trong, mình thấy hình như không mất gì, nhưng rõ ràng là đã bị xáo trộn. Mình đi tiểu. Gài lại ba-lô, rồi ra ngoài tìm Loor.
Bước vào hầm mỏ chính – bây giờ đã quen thuộc với mình – mình thấy công việc đang tiến triển bình thường. Những con người khốn khổ này không bao giờ ngưng tay. Mình hơi thắc mắc, không biết chuyện gì đã xảy ra trong buổi lễ Chuyển giao vừa qua. Họ có khai thác đủ minh thạch ngang bằng trọng lượng người đàn bà mà Mallos đã chọn không? Hy vọng là đủ. Nhưng mình đâu thể làm gì được vấn đề này. Điều cần thiết bây giờ là gặp Loor để lên kế hoạch cứu cậu Press.
Nhìn quanh hầm mỏ, một điều chợt làm mình chú ý. Bước ra từ đường hầm bên trái là Rellin. Vừa rảo bước, ông vùa trò chuyện với một thợ mõ. Kỳ lạ là cả hai trông rất vui. Rellin vỗ lưng người kia như hai người đang khoái chí đùa giỡn, rồi anh ta chạy đi. Lúc này đây, chuyện gì có thể làm cho hai người đó vui vẻ thế được nhỉ? Lần cuối cùng nói chuyện với Rellin, chính ông ta đã lên án tử cái chếtdần mòn của toàn thể bộ tộc, bằng cách từ chối nổi dậy chống lại Kagan. Sao thình lình ông ta lại vui vẻ như vậy được?
Đợi ông ta đi khỏi, mình tới nhìn vào đường hầm hai người vừa bước ra.
Vào trong, mình phát hiện đó là một đường hầm bỏ hoang khác. Đường ray đẩy xe đã hư hỏng, lồi lõm. Chắc đây là một trong những đường hầm đầu tiên đào từ hầm chính. Mình tự hỏi: Bao lâu rồi? Nhiều năm? Nhiều chục năm? Hay là nhiều thế kỷ? Mình cũng thắc mắc vì sao Rellin và anh chàng thợ mỏ kia lại xuống đây? Đi thêm mấy bước, mình đã có lời giải đáp. Giống như nhiều đường hầm khác, tại đây cũng có một căn phòng đào sâu vào vách đá. Nhưng không giống căn phòng mình vừa mới ngủ, phòng này có một cửa bằng gỗ. Mình vội nhìn quanh xem có ai theo dõi không, rồi mở cửa bước vào trong.
Phòng này rộng gấp đôi và chất đầy dụng cụ. Lúc đầu mình tưởng đây là nơi họ cất dụng cụ đào mỏ, nhưng nhìn gần mình mới thấy sự thật. Đây không phải là dụng cụ để đào, mà là một kho vũ khí. Hàng trăm cây giáo giống như mấy cây giáo cậu Press đã buộc bên hông xe trượt trên đỉnh núi. Mình kinh ngạc nhìn những đầu giáo nhọn bằng sắt sáng ngời. Người Milago chỉ được phép sử dụng dụng cụ sắt trong hầm mỏ, nhưng chắc chắn họ không được phép làm vũ khí bằng sắt.
Một bên phòng chất đầy giáo, bên dưới là hàng chồng mũi tên chất đống. Có đến hàng ngàn mũi tên. Phía bên kia là những cây cung. Tất cả chừng trăm chiếc. Căn phòng như một công binh xưởng. Rồi mình chú ý đến mấy thứ không biết là gì. Nằm dọc bức tường trong cùng là những cái giỏ lớn. Mình nhận ra đây là những giỏ để kéo minh thạch lên mặt đất. Nhưng những cái giỏ này chất đầy một thứ không phải là minh thạch. Mình bước tới, cầm lên xem thử. Đó là một khúc cây nhỏ, rắn chắc, dài chừng mười lăm phân. Một đầu cây nối với một sợi dây da mảnh dài khoảng bốn mươi lăm phân. Đầu kia của sợi dây là một túi da nhỏ, kích cỡ chừng nửa bàn tay. Nhìn dụng cụ thô sơ này, mình cố đoán công dụng của nó là gì. Rồi mình chợt hiểu. Đây là một cái ná. Cái ná cổ lỗ. Ở đây không có cao su, nên không thể kéo dây ná mà bắn. Với dụng cụ này, người ta có thể cầm khúc cây để quăng viên đá đi xa. Phải có đến vài trăm “em” như vậy trong giỏ.
Cầm cây ná trong tay, mình thấy buồn quá. Rellin có lý. Người Milago không thể chống lại các hiệp sĩ của Kagan. Những cái ná này thật thảm hại. Tất nhiên chúng ta đều biết câu chuyện chàng David giết gã khổng lồ Goliath (Hai nhân vật trong truyền thuyết của người Do Thái, sinh năm 1030 trước CN, đã dùng ná bắn đá vào đầu gã khổng lồ Golieth, giết chết hắn rồi dùng gươm cắt đầu hắn. Sau này David trở thành vua nước Do thái. (Nxb), nhưng đó chỉ là một câu chuyện kể. Làm sao những người Milago có thể đương đầu với những hiệp sĩ sát thủ chuyên nghiệp mặc áo giáp bằng thứ đồ chơi trẻ con này? Cung tên, giáo mác còn khả di. Nhưng người Milago có biết cách sử dụng không? Mình chợt nhận ra những lo lắng của Rellin là rất thực tế. Nếu họ cố thử chiến đấu chống Bedoowan, họ sẽ bị tàn sát.
Vừa định bỏ lại cây ná vào giỏ thì bỗng có người giật nó khỏi tay mình. Quay lại, mình kinh ngạc thấy Figgis. Gã vừa nhảy lùi vừa đong đưa cây ná trên đầu. Hắn líu lo nói:
-Đổi ý rồi, phải không? Sẵn sang mua bán rồi chứ?
-Tôi không muốn mua gì hết.
Gã mè nheo với nụ cười không răng toang hoác:
-Không? Tớ có nhiều thứ cậu cần đấy. Thấy cái này thế nào?
Rút từ trong cái túi đeo ngang lưng ra, hắn giơ một vật lên trước mặt mình. Đó là con dao găm của quân đội Thụy Sĩ. Mình chộp vội lấy và la lên:
-Của tôi. Anh đã lục ba-lô của tôi. Còn thứ gì khác anh đã lấy không hả?
Vụ án chiếc ba-lô bị mở toang thế là đã sáng tỏ. Figgis không có ý định đoạt lại con dao, hắn chỉ cười khùng khục, tinh quái nói:
-Tớ biết thật sự cậu cần gì. Tớ biết, biết rất rõ.
Mình sốt ruột, gắt:
-Tôi cần gì?
-Cần tak. Chỉ có tớ, duy nhất mình tớ là có thể tìm tak cho cậu.
Tak. Lại là tak. Mình hỏi:
-Nhưng tak là gì?
Hắn lại cười lớn, thọc tay vào cái túi đeo bên hông rồi nói với giọng đầy tôn kính:
-Tak là cứu cánh. Tak là niềm hy vọng.
Dù tak là gì, nhưng chắc chắn không phải là một vật gì quá to lớn khi có thể nằm gọn lỏn trong cái túi của hắn. Figgis vừa định rút nó ra thì… Rellin bước vào quát lớn:
-Figgis!
Figgis vội rút… bàn tay không ra khỏi túi. Trông hắn như kẻ đang phạm tội lỗi khủng khiếp. Relin nghiêm khắc nói:
-Lão già, đáng lẽ mi không nên đưa cậu ta vào đây.
Figgis khúm núm chạy ra khỏi phòng như một con chó bị khiển trách. Chẳng biết tak là thứ gì, nhưng rõ ràng hắn không muốn Rellin biết là hắn định bán cho mình. Rellin uể oải nói:
-Rất tiếc là cậu đã thấy phòng này. Tôi không muốn cậu tưởng chúng tôi vẫn còn nuôi hy vọng chiến đấu với Bedoowan. Những vũ khí này sắp được đem huỷ hết.
Có điều gì đó không đúng. Rellin không muốn cho mình biết toàn bộ sự thật. Vì vậy mình phải thận trọng khi nói chuyện với ông ta, nên tốt hơn là không nhắc đến món hàng có tên là tak mà Figgis đang cố gạ mình mua. Mình chỉ bảo:
-Tôi nghĩ ông sẽ làm những gì phải làm.
Mình không thấy thích nơi này, nhất là từ khi có gì đó diễn ra mà mình không được rõ. Tốt nhất là đi khỏi đây. Lách qua Rellin, mình tiến ra cửa. Ông ta không nói với mình thêm lời nữa.
Ra khỏi đó, ý nghĩ của mình trở lại ngay với vấn đề trước mắt. Cậu Press. Mình chạy về phòng, nơi có đồ của mình tại đó. Vừa bước vào, mình thấy Loor và Alder đang lục tung đồ đạc của mình. Họ đổ đầy trên mặt đất. Ở đây không còn gì là riêng tư nữa sao?
Mình kêu lên:
-Ê!
Alder vội nhảy lùi. Loor vẫn tiếp tục bới lục, tỉnh bơ nói:
-Tôi đang tìm vũ khí anh lấy về. Chẳng thấy gì hết.
Cô ta vừa nói vừa lắc một cái bộ đàm màu vàng mà hai bạn gửi cho mình. Mình giằng lấy, bảo:
-Tôi không có vũ khí. Thậm chí tôi chưa hề biết sử dụng vũ khí.
Loor nói như vỗ vào mặt mình:
-Thế thì đây toàn là những thứ vô dụng!
-Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Mình đưa lại cho cô ta cái bộ đàm, rồi lấy cái thứ hai, bước tới cuối phòng, bấm nút, đưa bộ đàm lên miêng, nói: “Hù!”
Cả Loor và Alder đều kinh ngạc nhảy dựng lên. Loor quăng cái bộ đàm đi như bị phỏng. Alder chộp lấy, rồi cũng vội ném đi. Ôi! Tuyệt chưa? Chính xác là những phản ứng mình mong đợi.
Hai mắt Alder thao láo:
-Phép thuật này là gì vậy?
-Không phải phép thuật. Nên nhớ là lãnh địa của tôi tiến bộ hơn nơi này nhiều. Những thứ này rất bình thường tại đó. Không phải phép thuật, mà là khoa học.
Mình cầm cái máy nghe đĩa lên, bấm nút “Play”. Điệu nhạc rock nổi lên cùng tiếng ghi-ta dồn dập làm Loor và Alder khiếp đảm. Hai người bịt tai lại và chạy tuốt về cuối phòng như những con thỏ sợ hãi. Khiếp chưa! Không muốn kéo dài sự thảm thương của họ, mình tắt vội máy. Alder và Loor mở to đôi mắt hốt hoảng trừng trừng nhìn mình. Mình cười cười hỏi:
-Còn nghĩ chúng ta cần vũ khí nữa không?
Rồi mình tưởng có thể ngất đi được. Loor nhìn mình - tin nổi không? – cô ta mỉm cười, nói:
-Tôi thích… cái khoa học này.
-Tôi cũng vậy.
Alder nói theo. Phản ứng của họ cho mình niềm hy vọng là ý định của mình rất có thể thành công. Mánh khoé là phải sử dụng những vật này đúng cách, đúng thời điểm thật nhanh nhậy. Mình kiểm soát lại đồ đạt thấy hai bạn gửi cho mình đủ, chỉ thiếu cây đèn pin. Các bạn thật tuyệt vời. Tuy là mình có hơi ngạc nhiên khi thấy không thứ nào là đồ của mình. Mark, mình không có ý bảo cậu mua đồ mới hay gửi đồ của cậu cho mình. Nhưng nghĩ lại, mình thấy rất khó cho bạn vào nhà mình để lấy những thứ đó. Chắc chắn ông bà già mình sẽ hỏi và bạn khó mà trả lời cho êm chuyện được. Ngay khi có thể, mình sẽ trả tiền lại cho bạn. Ok?
Mình đưa Loor bộ máy đàm và hướng dẫn cô ta cách sử dụng . Lỡ như tụi mình phải tách nhau ra, đó sẽ là vấn đề mang tính quyết định. Sau đó mình cất hết những gì còn lại vào ba-lô. Rồi Alder đưa cho mình và Loor mỗi đứa một bộ đồ Bedoowan mặc trong lâu đài. Quần và áo dài tay. Quần có những cái túi, thắt miệng bằng dây. Áo có những cái nút giống như khuy bằng gỗ. bộ quần áo có màu lục và lam nhạt. Nhưng điều làm mình khoái nhất là nó rất mềm mại, giống như vải cô-tông, mặc rất thoải mái. Giày da đi cũng thoải mái. nếu không biết rõ, mình sẽ tưởng người Bedoowan đi sắm đồ ở hiệu Gap cơ đấy. Nhưng điều này cũng làm cho mình chợt nghĩ, suốt đời người Milago toàn phải choàng lên người những tấm da thú cứng ngắc, hôi hám; trong khi tụi Bedoowan được mặc những bộ quần áo mềm mại, thoải mái như những bộ pajama.
Loor không muốn mặc bộ đồ này. Cô ấy muốn Alder lấy cho mình và cô ấy mấy bộ giáp hiệp sĩ. Nhưng Alder giải thíchlà hiệp sĩ không được mặc giáp trong lâu đài. Nếu mặc giáo, bọn mình sẽ bị chú ý ngay. Mặc bộ quần áo anh ta vừa đưa là cách tốt nhất để trà trộn. Dù không thích, Loor cũng đâu thể đôi co với lô-gic, vậy là hai đứa mau chóng mặc vào bộ quần áo của Bedoowan.
Alder còn một vật giá trị khác nữa - tấm bản đồ lâu đài. Dù chỉ được vẽ sơ sài trên một miếng da thuộc vàng ố, nhưng cũng là quá tốt. Tuy không đầy đủ, nhưng bản đồ có những khu vực chủ chốt mà bọn mình cần: nơi giam giữ cậu Press và trạm canh gác của hiệp sĩ. Tất cả dường như đã ổn, trừ một chi tiết nhỏ, nhưng lại là chi tiết quan trọng nhất. Mình hỏi:
-Thế này là ổn rồi. Nhưng… chúng ta vào trong bằng cách nào?
-Có một lối vào. Người Bedoowan không biết đường này, và rất ít người Milago biết. Anh tôi đã cho tôi biết một ngày trước khi anh chết.
Thêm một tin mới nữa. Alder có một người anh quá cố. Mình muốn biết chuyện ra sao, nhưng giờ không phải lúc tán gẫu. mình bảo:
-Chúng ta đi thôi.
Mình khoác ba-lô theo hai người ra khỏi căn phòng nhỏ. Thay vì rẽ vào hầm chính, để leo thang mặt đất, Alder dẫn mình và Loor tới một cái xe đẩy, bảo:
-Nhảy lên xe đi, dại gì đi bộ.
Ba đứa đang ở dưới lòng đất. Loor và mình leo vào xe và Alder bắt đầu đẩy. Chúng mình tiến xuống một đường hầm khác ra khỏi hầm chính. Những thợ mỏ hầu như không quan tâm khi bọn mình vượt qua họ. Những người khốn khổ ấy như những xác chết biết đi.
Alder mạnh ra phết, anh chàng đẩy Loor và mình đi khá thoải mái. Cũng may là đường hầm bằng phẳng, nên dù sao cũng không khó đi. Bọn mình đi một lúc lâu và tiến khá sâu xuống lòng hầm mỏ. Chốc sau, xung quanh tối thui, nhưng hình như không có khúc rẽ nào nên Alder cứ tiếp tục đẩy tới. Khi đường hầm sáng dần lên, mình nhìn thấy một đốm sáng xa xa phía trước. Mình chưa kịp hỏi đó cái gì, Alder đã lên tiếng:
-Đường hầm này dẫn ra biển. Không còn xa nữa đâu. Người ta không thể vào đây từ bên ngoài, vì cửa hầm là một dốc cao, thẳng đứng. Đường này đưa không khí vào trong mỏ.
A! Đúng vậy. Không khí trong lành. Chẳng không khí trong lành nào có thể tẩy hết được khí độc đang giết dần mòn những người thợ mỏ. Rồi mình chú ý đến một điều rất lạ. Trong tất cả những đường hầm, vách tường đều giống nhau, đều là đá lởm chởm được đục khoét bằng tay. Nhưng ở đây hoàn toàn khác hẳn. Dọc theo một bê vách hầm là những trụ đá tròn đường kính hơn cả thước, mình thấy giống như những cột to lớn của những phế tích cổ Hy Lạp. Alder nói:
-Thợ mỏ tình cờ phát hiện ra những cột này từ nhiều năm trước. Chúng là nền móng của lâu đài Bedoowan.
Oa! Vậy là bọn mình đang ở dưới lâu đài! Alder nói thêm:
-Người Bedoowan không hề biết người Milago đã đàođường hầm dưới lâu đài chúng. Nếu biết chúng đã đóng hầm này và giết một số thợ mỏ để trừng phạt rồi.
Chắc phải có tới hai mươi cây trụ và chúng cách nhau chừng mười mét. Mình thấy giữa hai cột trong số trụ đó có một đường hầm. Thật ra trông nó giống một cái hốc hơn, vì ngay trong đó là một cầu thang.Chắc cầu thang này đưa bọn mình lên lâu đài. Chà!
Khi mình và Loor leo ra khỏi xe, Alder bảo:
-Không ai biết vì sao lối vào bí mật này được tạo ra. Nò già hơn bất cứ người thợ mỏ nào đang còn sống hiện nay.
Mình đứng dưới chân cầu thang nhìn lên, rồi lại quay nhìn Loor và Alder. Đã đến giờ hành động. Mình nói:
-Phải đảm bảo chúng mình ăn ý với nhau. Kế hoạch của chúng ta là sẽ tới phòng giam cậu Press, càng lặng lẽ càng tốt. Nếu xảy ra đụng độ, chúng ta sẽ thua.
Vừa nói mình vừa nhìn thẳng vào mắt Loor. Cô ta tránh ánh mắt mình. Mình biết cô ta đồng ý, nhưng kế hoạch này hoàn toàn không hợp ý cô ta. Mình hỏi:
-Alder, anh biết lôi đưa chúng ta tới khu phòng giam chứ?
-Tôi nghĩ vậy.
-Nghĩ hay biết?
Mình muốn mọi thứ thật chắc chắn. Câu trả lời của Alder có phần dứt khoát hơn:
-Biết.
-Tốt.
Nghe mình nói vậy, Alder liền thêm vào:
-Nhưng khó tránh khỏi bị phát hiện khi đi trở ra.
Loor nói ngay:
-Đến lúc đó chúng ta phải đánh thôi.
-Ừ. Sao cũng được.
Mình đáp và quay đâu trèo lên cầu thang. Trời đất! Cô ta vẫn khư khư giữ ý định choảng nhau với Bedoowan. Lên tới nửa thang, mình mới nhận ra đáng lẽ không nên là người leo lên đầu tiên. Mình đang nghĩ gì vậy trời? Làm sao biết được chuyện gì đang chờ mình ở trên kia. Nhưng đã quá muộn, đâu thể đổi chỗ cho nhau khi đang lơ lửng trên không như thế này. Mình đành tiếp tục leo và lên tới một thềm đà tối o mom. Mái trần cũng bằng đá và thấp lè tè đến nỗi mình không thể đứng thẳng người được. Khi Loor và Alder lên tới nơi, mình hỏi:
-Giờ thì sao đây?
Alder rất thông thạo đường đi. Anh bước mấy bước dọc bờ đá, rồi đưa hai tay lên. Mình thấy phía trên anh ta là một cái cửa gỗ. Một cửa sập. Alder đẩy cánh cửa lên một cách dễ dàng, rồi đánh đu, chui qua. Loor cũng nhẹ nhàng vượt qua. Nhưng tới phiên mình lại chẳng được dễ dàng như vậy. Không chỉ vì mình thấp hơn họ, mà còn vì mình có cái ba-lô trên lưng. Mình ngửa mặt lên, gọi:
-Hê! Làm ơn giúp một tay đi!
Cả Alder và Loor đều với tay xuống, kéo mình lên nhẹ tênh như kéo một đứa trẻ con. Lúc này tụi mình lại ở trong một gian phòng tối khác. Alder thì thầm:
-Lối này dẫn tới kho nhà bếp.
Thái độ anh ta làm mình đoán sắp đi qua nơi có tụi Bedoowan.
Alder đưa tụi mình qua một phòng nhỏ, rồi anh ta rờ rẫm lên một bức tường. Mình không biết anh ta tìm kiếm gì, cho đến khi tay anh ta ngừng lại tại một khe nhỏ khắc trên mặt đá. Alder móc ngón tay vào khe, kéo nhẹ. Bức tường bỗng mở ra như một cánh cửa. Cả ba vội bước qua, rồi Alder vội đóng cánh cửa bí mật lại. Mình quay nhìn: vách tường không còn chút dấu vết nào của cánh cửa. Mặt tường phẳng lì như làm bằng thạch cao. Thật kỳ lạ! Cho đến lúc đó, tất cả những gì mình thấy tại Denduron đều thô nhám, lởm chởm. Bức tường này lại có vẻ rất… hiện đại!
Mình nhìn quanh. Thì ra đây là một buồng kho. Những túi giỏ căng phồng đồ ăn. Nồi xoong bằng đất chất chồng. Một lô mùi vị mới xộc vào mũi mình. Vì mới mấy tiếng đồng hồ trước mình toàn phải ngửi mùi nồng nặc trong mỏ. Nhưng lúc này là mùi đồ ăn đang nấu nướng thơm lừng. Chẳng hiểu đó là món gì làm nước bọt ứa đầy trong miệng mình. Sao mà giống mùi ở nhà mình trong ngày lễ Tạ Ơn đến thế. Bụng mình sôi ùng ục. Và mình vui mừng nói rằng: Loor cũng vậy.
Trên bức tường cuối phòng cũng có một cửa gỗ. Alder lặng lẽ tiến lại, mở cửa nhẹ nhàng. Ngay lập tức, tiếng nồi xoong chạm nhau, tiếng lèo xèo xào nấu tràn ngập trong phòng như nhà bếp của một quán ăn đông khách. Bụng mình càng sôi bạo. Mình muốn vọt ngay ra khỏi đây, vì tiếng động và mùi thơm này như tra tấn mình vậy. Alder ngoắc tay bảo hai đứa lại gần. Mình và Loor đến bên anh ta, liếc vào trong. Những gì trong thấy làm mình hoàn toàn bị sốc.
Đây là một nhà bếp đang tất bật làm việc. Nhiều người vội vàng qua lại với những khay gà tây quay mập ú, vàng ươm. Bên một bàn gỗ lớn, những người khác đang lặt rau, gọt khoai tây, trong khi các đầu bếp đang ngoáy những nồi súp sôi sung sục trên bếp lò, nghi ngút bốc mùi thơm. Nhưng đó không phải là những gì làm mình kinh ngạc là: nhà bếp này quá xịn. Các bạn tin không, nếu so sánh với tiêu chuẩn của chúng ta thì nhà bếp này trông vẫn còn hơi cổ lỗ, những không thể so sánh được với những gì mình đã thấy từ khi tới Denduron. Nồi xoong được gò đập bằng thép đen; bếp lò bằng đá. Đầu bếp lật trở gà lôi, thịt nướng bằng những thanh gỗ dài. Dụng cụ nhà bếp không hoàn toàn giống như hàng trong siêu thị, chúng rất thô sơ đơn giản, nhưng đi trước những người Milago đang có cả mấy trăm năm.
Mình thấy một thiết bị giống như một phương tiện chuyển hàng tự động. Nhân viên nhà bếp đặt những khay đồ ăn sang trọng, nghi ngút khói vào một lỗ hổng trong tường, rồi kéo dây, cái thang máy nhỏ đó sẽ đưa đồ ăn lên lâu đài. Thậm chí ở đây còn có cả nước máy. Mình thấy những chậu sắt với bơm tay, cung cấp nước sạch. Thật không thể nào tin nổi. Bedoowan có nước máy, trong khi Milago chỉ có những lỗ cống phát khiếp trong những căn lều thô sơ.
Đến lúc đó mình mới chú ý những nhân viên nhà bếp. Dù tất bật với công việc, nhưng trông họ khác hẳn với những người mình đã thấy tại Denduron. Họ nhỏ nhắn, thanh mảnh như những con búp bê hoàn hảo. Tay, chân, thậm chí chiều cao của họ đều nhỏ nhắn. Mắt họ cũng khác thường. Mắt họ xếch xuống, gây cảm giác họ giống như kiểu người châu Á. Họ mặc quần áo như tụi mình đang mặc, nhưng màu trắng. Nhưng nổi bật nhất là làn da của họ. Trắng nõn. Không phải màu trắng nhợt như người Milago đâu. Trắng nõn và không một vết nhăn. Trên một phương diện khác lạ, có thể bảo là họ đẹp. Chỉ có điều trông họ như những con búp bê bằng sứ.
Chắc Alder hiểu sự thắc mắc của mình, nên anh ta thì thào cắt nghĩa:
-Những kẻ phục vụ trong lâu đài không phải là người Bedoowan. Họ được đưa từ bên kia đại dương tới đây. Đó là người Nova.
-Sao Bedoowann không dùng người Milago. Họ làm tất cả những công việc cho chúng mà?
-Vì chúng không muốn người Milago nhìn thấy chúng sống phè phởn như thế nào. Chúng sợ điều đó sẽ gây ra xáo động.
Alder đáp với một chút chua cay. Hừ! Động tĩnh gì. Nói thế là còn nhẹ. Mình mà là người Milago và thấy cảnh này sẽ tức đến vãi tè luôn. Ui cha, mình đang mắc tè thật. Và đói nữa chứ. Mấy con gà lôi quay kia thơm quá.
- Trông kìa.
Loor chỉ tay qua nhà bếp. Đứng ngay cửa ra vào là một gã chắc chắn không phải người Nova. Hắn to lớn tới che kín cả lối vào. Hắn mặc kiểu quần áo giống như quần áo của bọn mình, đứng chống nạnh, quan sát khắp bếp. Lủng lẳng cây dùi cui đáng ghét đeo bên thắt lưng da. Mình cảm thấy Alder đang bị căng thẳng. Anh ta thì thầm:
- Hắn là một hiệp sĩ Bedoowan. Mình không yên tâm, vì tụi hiệp sĩ không bao giờ vào nhà bếp. Chắc chắn hắn đang tìm kiếm gì đó.
Mình lo lắng hỏi:
- Anh nghĩ chúng biết tụi mình có mặt tại đây sao?
- Tôi không biết. Nhưng nếu chúng ta bị bắt, mọi chuyện sẽ hỏng hết.
Tên hiệp sĩ bước vào bếp, chậm rãi rảo quanh quan sát mọi thứ. Những người Nova thản nhiên làm việc, không chú ý tới hắn và hắn cũng như không cần biết đến sự hiện diện của họ. Mắt hắn lướt khắp phòng, không bỏ sót chi tiết nào. Tụi mình bị kẹt rồi. Chỉ vài giây nữa chắc chắn gã kia sẽ vào phòng nhỏ này và phát hiện ra tụi mình.
Alder bồn chồn:
- Chúng ta phải trở lại hầm mỏ, chờ hắn bỏ đi hãy quay lại đây.
Loor độp ngay:
- Không có nhiều thời gian đâu. Nếu hắn bước qua cửa này, chúng ta sẽ áp đảo, quăng hắn xuống hầm mỏ.
Ý kiến đó cũng chẳng hay ho chút nào. Bọn mình, hoặc ít ra là mình, không định giết gã hiệp sĩ. Vì chắc chắn khi tỉnh lại, hắn sẽ tìm cách báo động. Lại còn những người Nova nữa chứ, ai biết họ sẽ phản ứng sao khi thấy gã hiệp sĩ vào nhà kho và biến mất luôn? Không được. Hạ thằng cha này không phải là giải pháp hay. Mình vội cởi ba-lô, lục tìm giải pháp tốt hơn. Loor hỏi:
- Làm gì vậy?
- Tôi có một sáng kiến, nếu không thành công, chúng ta sẽ làm theo cách của cô.
Mình tìm được thứ mình muốn, rồi chạy vội lại cửa. Thời gian rất cấp bách. Gã hiệp sĩ chỉ còn cách chừng mấy mét. Hắn nhìn vào nồi súp to đùng, nhúng ngón tay vào nồi để nếm. Đồ ở dơ. Đúng lúc đó mình hành động.
Thứ mình mới lấy từ ba-lô ra chính là cái bút bắn tia la-de các bạn đã gửi cho mình. Mình bấm, nhắm luồng ánh sáng đỏ rọi ngay nồi súp. Từ chỗ mình đứng rất dễ thấy đốm sáng đỏ hiện trên thành nồi màu đen. Mình hy vọng gã hiệp sĩ cũng nhìn thấy. Hắn lấy tay ra khỏi nồi, đưa ngón tay lên miệng mút mút nếm nếm. Nhưng hắn vẫn chưa thấy đốm sáng đỏ. Alder và Loor núp sau vai mình, nhìn ra cảnh đó. Tất nhiên hai người đó không biết cây bắn tia la-de này là cái thứ gì, nhưng lúc này không phải lúc để hỏi.
Mình lắc nhẹ tia sáng, làm đốm đỏ nhảy nhót trên nồi. Gã hiệp sĩ vẫn tỉnh bơ mút ngón tay. Nhưng khi hắn vừa tiến sát nồi súp, định nếm thêm lần nữa… ngón tay chưa ra khỏi miệng, hắn trợn mắt nhìn đốm đỏ nhảy tưng tưng trên nồi. Thằng ngốc. Mình từ từ di chuyển đốm đỏ từ nồi lướt qua bếp lò. Gã hiệp sĩ vẫn ngậm ngón tay, lần bước theo đốm đỏ. Trò này giống hệt khi mình chơi với con Marley bằng đèn pin. Mình rọi đèn lên sàn, Marley nhảy ngay lên vệt sáng mà cào. Tội nghiệp, nó không bao giờ hiểu đốm sáng đâu có phải là thứ có thể cấu cào, nên nó cứ ra sức vồ cho bằng được.
Anh chàng hiệp sĩ này cũng đang làm y như vậy. Mình di chuyển đốm sáng đỏ qua những ổ bánh mì, nồi xoong, lướt qua bàn gỗ, xuống sàn, rồi trở lên tường. Tay hiệp sĩ hiếu kỳ không rời mắt khỏi đốm sáng. Hắn đi theo nguồn sáng đỏ ma quái đó như… xin lỗi… như con chó đuổi theo tia sáng đèn pin. Điều hắn không nhận ra, chính là mình đang di chuyển hắn càng xa tụi mình càng tốt.
Ngay khi hắn xoay lưng về phía tụi mình, mình lặng lẽ ra hiệu cho Alder và Loor. Cả hai nhẹ nhàng mở cửa nhà kho, rón rén vào gian bếp. Mình vừa bám đuôi hai người, vừa tập trung điều khiển tia la-de, làm gã hiệp sĩ mê mẩn theo dõi. Tụi mình đi vội qua bếp tới cửa ra. Những người Nova thậm chí không cả một thoáng nhìn bọn mình. Mình là người cuối cùng ra khỏi bếp. Dựa lưng vào khung cửa, mình điều khiển cho tia sáng quay vòng vòng, rồi tắt. Không thể cưỡng được, mình nấn ná thêm một giây để nhìn phản ứng của gã hiệp sĩ ngớ ngẩn. Tuyệt vời. Hắn đứng ngẩn tò te, rồi lồng lộn nhìn quanh. Chà chà, thậm chí con Marley của mình cũng không đến nỗi ngáo như vậy. Mình chỉ muốn cười phá lên, nhưng không thể đứng lại thưởng thức màn này thêm nữa. Phải đi thôi, tụi mình phải tiến lên lâu đài.
Và tụi mình đã lọt vào lâu đài thành công. Bước tiếp theo là tìm đường đến phòng giam cậu Press. Alder đã kiểm tra bản đồ rồi. Mình và Loor chỉ việc theo bước anh ta và cố gắng lẫn vào với người Bedoowan. Hóa ra, cũng đâu có khó gì mấy. Hầu hết người Bedoowan đang bận rộn trong lâu đài đều mặc y phục giống ba đứa mình và trông na ná tụi mình. Đúng là màu da của Loor sậm màu hơn, nhưng không làm cô quá nổi bật. Nếu không bị ai phát hiện, kế hoạch của tụi mình sẽ tốt đẹp. Khi qua hành lang, những gì nhìn thấy không chỉ làm mình kinh ngạc, mà thật sự đã làm mình phẫn nộ.
Lâu đài này không giống như mình tưởng. Từ bên ngoài trông nó như một lâu đài đá thời trung cổ. Mình đã được thấy hình ảnh những lâu đài đó vẫn còn tại nước Anh. Từ trong ra ngoài trông chúng đều thô sơ, đơn giản. Còn tại đây, mình đã tưởng sẽ thấy những hành lang đá và những căn phòng nhỏ xíu như những xà lim. Mình đã tưởng thấy những nền đất, ánh sáng có được là nhờ cửa sổ hay những ngọn đuốc. Các bạn biết rồi, giống như lâu đài kiểu trong Hiệp sĩ rừng xanh Robin Hood (Robin Hood: theo truyền thuyết của nước Anh, là một người hùng sống ngoài vòng pháp luật, nổi tiếng dũng cảm, mạnh mẽ, hào hiệp, hài hước và chuyên cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo) đó. Nhưng những gì mình phát hiện trong lâu đài của Bedoowan hoàn toàn không giống vậy.
Căn bếp đã là manh mối đầu tiên cho thấy tất cả sẽ không như là mình tưởng. Mark và Courtney biết sao không? Nơi này rất tráng lệ. Các bức tường đều nhẵn mịn và sơn màu sáng. Những bức tranh tường kéo dài lên gần tới trần. Có những bức tường hành lang trang trí bằng hình vẽ hoa lá, cành nho. Tường hành lang khác lại là những bức chân dung, có lẽ đó là những nhân vật danh tiếng của Bedoowan. Tất cả mái trần đều trang trí bằng những hình vẽ lộng lẫy bằng mảnh thủy tinh đủ màu sắc. Sàn được lát đá cẩm thạch với tạo hình phức tạp. Tất cả đều sạch bong. Thỉnh thoảng tụi mình lại đi qua những người Nova quì gối lau sàn, hay phủ bụi các bức tượng đặt trên bàn. Nơi này giống như một viện bảo tàng.
Mình và Loor nhìn nhau. Hai đứa cùng chung một ý: làm sao những con người này có thể sống xa hoa trên mồ hôi xương máu của dân Milago như vậy được? Mình thấy Loor nghiến răng, cằm bạnh ra. Cô ta cũng đang phẫn nộ.
Có tiếng nhạc vang ra từ căn phòng tụi mình sắp đi qua. Khi bước ngang cửa, mình liếc vào và thấy một buổi hòa nhạc. Ba nhạc công ngồi trên ghế, biểu diễn bằng những nhạc cụ dây hình dáng kỳ quái chưa từng thấy, giống như hình dạng con người. Tiếng nhạc réo rất êm dịu. Vài tên Bedoowan lơ mơ lắng nghe, ngả nghiêng trên những cái gối to đùng, êm ái. Gối! Chúng có cả gối! Đáng ghét nhất là chúng còn bắt những người Nova lê lết chung quanh, dâng lên những khay trái cây đầy ú ụ.
Càng nhìn đám Bedoowan mình càng nhận ra chúng là một đám mềm nhũn, yếu đuối… tất nhiên là ngoại trừ tụi hiệp sĩ. Tất cả những đứa khác đều như lũ trẻ con béo phì. Đàn ông, đàn bà, trẻ con… hình như đều cần phải tập thể dục. Mình nghĩ, không có gì để làm, ngoài chuyện nằm ườn ra ăn và nghe nhạc ủy mị, tất nhiên phải xảy ra tình trạng này thôi.
Và đây mới là chuyện dã man nhất: Ở tất cả các hành lang, dọc theo tường, đều có những ống thủy tinh mỏng đường kính khoảng bằng một đồng xu. Từ những ống này phát ra ánh sáng. Ánh sáng! Ở đây không có điện, nhưng Bedoowan đã tìm cách tạo ra ánh sáng nhân tạo! Điều đó chứng tỏ những con người này tiến bộ không ngờ. So với chúng ta, họ vẫn còn ở thời đại tăm tối, nhưng với người Milago, Bedoowan tiến xa như phản lực.
Lúc đầu mình kinh ngạc, nhưng rồi sự kinh ngạc chuyển thành tức giận. Người Milago sống trong dơ bẩn bần cùng và đang chết dần mòn, để những kẻ này béo tốt trong cảnh xa hoa, phè phỡn. Thật bất công! Càng nhìn cuộc sống của Bedoowan, mình càng nôn nóng cứu cậu Press, để cậu tìm cách giúp người Milago, dù chỉ được một phần rất nhỏ.
Vừa theo bén gót Alder qua những hành lang chằng chịt như mê lộ, mình vừa ghi nhớ cảnh giàu có chung quanh. Vì nhà bếp ở vị trí thấp nhất trong lâu đài, tụi mình phải vượt một cầu thang xoắn ốc to lớn để lên tầng trên. Theo bản đồ thì đây là tầng giam giữ tù nhân. Sau cùng tụi mình cũng tới một khu kém vẻ xa hoa hơn những nơi khác trong lâu đài. Tường không tranh vẽ, sàn và trần trơn trụi. Mình đoán đây là khu trại giam, tuy nhiên nơi này vẫn tử tế hơn nhà cửa của người Milago rất nhiều. Tới một khúc quanh của hàng lang, Alder ra dấu cho mình và Loor ngừng lại. Anh ta thận trọng nhìn quanh, rồi quay lại nói:
- Có cả tin tốt lẫn tin xấu. Phòng giam Press có bảo vệ. Như vậy có nghĩa ông vẫn còn trong đó.
Mình hỏi:
- OK. Còn tin xấu là gì?
- Có tới sáu gã hiệp sĩ bảo vệ.
Căng rồi. Mình cũng tự lén nhìn qua góc hành lang. Alder nói đúng. Sáu tên lính gác, và chúng không béo bệu như đám Bedoowan kia. Đây là những hiệp sĩ cường tráng, mặc quần áo giống tụi mình và đeo một cây dùi cui giống như tay hiệp sĩ trong nhà bếp. Không cách nào vượt qua mặt đám này. Mình lủi ra sau, nhìn thẳng vào mắt Loor, nói:
- Đừng mơ đàn áp tụi chúng.
Cô ta phản đối ngay :
- Vẫn cứ phải làm gì chứ. Bó tay sao ?
Alder nói thêm :
- Sắp tới giờ điểm phân rồi.
Mình bàn:
- Chúng ta phải dụ cho chúng rời khỏi cánh cửa kia. Alder, anh biết rõ hoạt động của nơi này, có cách nào làm chúng rời khỏi vị trí không?
Sau một thoáng suy nghĩ, Alder nói:
- Phải tìm cách tạo ra trường hợp khẩn cấp, để chúng phải có phản ứng cấp kỳ.
- Nghĩ đi. Cách gì?
Alder nhìn quanh. Không có mấu chốt nào để hành động. Chợt mắt anh ta bắt gặp một vật gần sát trần. Ngắm nghía một lát, Alder mỉm cười. Mình và Loor ngước nhìn theo và thấy một vật giống như đường ống, đường kính chừng mười lăm phân, chạy dọc theo tường ngay mép trần. Mình hỏi:
- Cái gì vậy?
Alder đáp:
- Trong túi cậu có một thứ có tay cầm và lưỡi bằng thép lởm chởm…
Mình biết ngay anh ta muốn nói tới cái gì. Thọc tay vào ba-lô, mình lấy ra cái cưa bạn đã gửi cho mình đó, Mark. Mình chỉ nhờ bạn gửi cái cưa nhỏ của ông già mình, nhưng bạn đã gửi cái cưa có thể xếp đôi lại để bỏ gọn vào ba-lô, còn xịn hơn nhiều. Cám ơn Mark.
Alder mở cửa ra, gài chốt lưỡi cưa và sờ vào răng cưa sắc nhọn. Anh ta hỏi:
- Cái này để cắt à?
- Phải. Anh định làm gì ?
Alder ngước nhìn đường ống trên trần và đáp :
- Cái đó đưa nước đi khắp lâu đài.
Alder nhìn Loor và mình với nụ cười láu lỉnh. Mất một giây mình mới hiểu ý định của anh ta và mình cũng cười toe hỏi :
- Cắt nổi không ?
- Ngon lành như cắt khoai.
Loor vẫn chưa hiểu, bực tức hỏi :
- Sao phải làm vậy ?
Có vẻ như tư tưởng của mình và Alder đi trước Loor cả mấy bước. Alder đáp :
- Tôi sẽ đi thêm mấy hành lang nữa, rồi cắt một đoạn ống.
Mình hào hứng nói tiếp :
- Nước sẽ tràn lênh láng...
- Đúng vậy. Và dĩ nhiên chúng sẽ không tìm thấy đoạn bị cắt mất.
- Tuyệt ! Làm đi, anh bạn.
Alder chạy ngược chiều với cửa phòng giam. Mình và Loor trốn bào một phòng nhỏ ngay góc hành lang, thấp thỏm chờ đợi.
Nhưng mấy phút sau vẫn êm ru. Mình bắt đầu lo, trong khi Loor vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô sẵn sàng để ra tay. Dường như cô ta đã quen với thời khắc trước cuộc chiến như thế này rồi, trong khi bụng mình thì quặn thắt lại. Không chịu đựng nổi nữa, mình nhảy dựng :
- Tôi phải ra coi anh ta làm gì.
- Đừng, Pendragon.
Loor rít lên, kéo mình lại. Nhưng mình không thể cứ núp trong phòng và chờ đợi. Mình chạy về hướng Alder đã đi, tới mỗi ngã ba hành lang, mình lại liếc mắt tìm Alder. Sau cùng, qua một khúc quanh, mình đã thấy anh chàng. Alder đang đứng trên một cái bàn và đã cưa gần đứt một đầu ống. Nước nhỏ giọt, đọng thành vũng trên mặt sàn. Thêm mấy đường cưa nữa, Alder bẻ rời một đoạn ống dài gần một mét. Nước tóe ra như từ đầu vòi cứu hỏa, xối vào Alder làm anh ta suýt lộn ngửa. Chắc là nước sạch chứ không phải nước cống, không thì kinh lắm. Hiệu quả thật, nhưng kinh! Chợt thấy mình, Alder đưa cao khúc ống với vẻ đắc thắng.
Thình lình một tiếng kêu thất thanh vang lên. Một người đàn bà Bedoowan từ đầu kia hành lang đã nhìn thấy nước ào ạt tràn ngập mặt sàn. Chuông báo động vang lên. Alder quăng khúc ống thật xa, rồi quay đầu chạy ngược chiều với nơi mình đang đứng. Mình cố kềm bước chậm lại khi trở về chỗ Loor. Không thể để bất kỳ ai nghĩ mình chạy từ nơi đường ống bị phá hoại. Rồi mình thấy đám lính gác phòng giam cậu Press chạy về phía mình. Không, chúng chạy về phía có tiếng kêu của người đàn bà. Chúng chạy ngang qua mà không để ý đến mình. Mình rất muốn ở lại xem chúng tức điên lên như thế nào khi phải cố gắng ngăn dòng nước, nhưng giờ là lúc phải đi cứu cậu Press.
Trở lại chỗ Loor, mình thấy cô ấy đang núp sau góc hành lang, nhìn về phòng giam. Cảm nhận mình đang tới gần, cô ta quay lại bảo:
- Chỉ còn một tên lính gác. Đến lượt tôi.
Với tay ra sau lưng, Loor rút cây gậy gỗ – giống y như loại vũ khí cô ta vẫn dùng nhưng cỡ nhỏ hơn – từ trong áo ra. Mình không hề biết là cô ta đem theo vũ khí. Đồ lén lút. Cô ta sẵn sàng thủ thế tấn công nhưng mình liền ngăn lại, cố nói với giọng cứng rắn hết mức:
- Đừng. Chúng chưa phát hiện ra tụi mình. Càng trong vòng bí mật chúng ta càng dễ thoát ra ngoài.
- Đâu còn cách nào khác nữa, Pendragon!
Giọng cô ta sôi sùng sục. Chỉ khoái choảng nhau! Mình liếc vội để biết chắc gã hiệp sĩ còn đứng đó. Qua khỏi phòng giam, cuối hành lang, là một bao lơn có vẻ như nhìn ra biển. Mình hỏi Loor:
- Cô có thể tới bao lơn kia mà không để hắn phát hiện không?
Loor quay đầu và thấy có một hành lang song song phía sau bọn mình. Cô đáp:
- Được.
- Vậy thì đi đi. Tôi sẽ giao hắn cho cô.
Loor vừa định hỏi bằng cách nào, mình đã đẩy cô ta đi. Mình hy vọng, tia la-de đã thành công một lần, sẽ thành công lần này nữa. Vì vậy, chờ vài phút cho Loor vào đúng vị trí, mình lấy cây bút trong túi áo ra. Nhưng mình bấm, tia sáng không phát ra. Bấm thêm mấy lần, vỗ mạnh, tháo ra chùi pin, vẫn không ăn thua. Pin chết và mình cũng muốn chết luôn. Không biết mấy tên hiệp sĩ đó còn bận rộn bao lâu với vụ nước phun phè phè kia. Còn Loor nữa, cô ấy đang chờ mình quyết định.
Mình lục lọi ba-lô tìm giải pháp khác, và… mình đã tìm ra. Đó là cái mô-tô điều khiển từ xa. Nếu em này mà cũng bị chết pin là tụi mình tiêu luôn. Phải chỉ có được cái xe bốn bánh của mình thì tốt hơn, nhưng mình biết hai bạn không thế đến nhà mình để lấy. Mark, mình nhớ hôm cậu được tặng cái mô-tô này trong ngày sinh nhật, hai đứa mình đã điều khiển cho nó bay bổng lên. Mũ bảo hộ của tay đua này vẫn còn vết trầy vì những lần đâm đầu xuống đất. Nhưng hôm nay mình không quậy cu cậu đâu, mình chỉ muốn cu cậu chạy thẳng, êm ru theo ý mình. Nếu được vậy thì tụi mình mới có cơ may.
Vậy là mình tiến tới góc hành lang, đặt cái mô-tô xuống sàn. Kế hoạch của mình là để cho tay đua này từ từ lăn qua mặt tên lính gác, nhưng không thể để hắn thấy mình đứng lù lù với bộ điều khiển trên tay. Núp sau góc tường, mình hít một hơi thật sâu. Bấm nút. Tiếng rè rè quen thuộc cất lên. Mình không biết nó chạy nhanh hay chậm, nhưng không thể ló đầu ra nhìn quá sớm. Nếu cu cậu chạy lạc đường đua là mình chết. Nếu cu cậu chạy tà tà, tên gác sẽ cúi xuống, nhặt lên xem. Vì vậy mình đánh liều, đếm đến mười, rồi liếc qua góc tường.
Điều mình thấy chính xác như mình mong muốn. Tên lính gác đứng đờ người ngay trước cửa phòng giam, mặt thộn ra, trừng trừng nhìn anh chàng tí hon ngồi trên mô-tô. Không thể đoán được hắn nghĩ gì, cũng không thể bảo là hắn tò mò hay sợ hãi. Có lẽ cả hai. Mình điều khiển mô-tô cho tiến thẳng tới cuối hành lang. Càng xa càng tốt. Nhưng… ngay khi tay đua tí hon sắp vượt qua mặt, tên lính gác tiến một bước, cúi xuống để nhặt…
Mình vội tăng tốc, mô-tô vút qua, vừa kịp thoát khỏi bàn tay hắn. Có lẽ mình hơi bị “nghề” hơn mình tưởng. Cú tăng tốc điệu nghệ đó càng làm tên lính gác thêm thắc mắc. Hắn bắt đầu lò dò theo. Tuyệt. Trò này y như nhử mồi câu cá vậy. Mình cho mô-tô chậm lại để trêu hắn. Nhưng khi hắn vừa cúi xuống, mình lại để cho tay đua tí hon phóng vụt đi. Càng lúc gã lính gác càng tiến gần tới bao lơn cuối hành lang, nơi Loor đang nằm phục kích.
Với cú bấm điều chỉnh cuối cùng, mình tăng tốc tối đa, mô-tô phóng thẳng ra ngoài bao lơn. Tên lính gác cũng bước ra theo. Hắn cúi xuống, ngập ngừng, vì tưởng cái mô-tô lại chạy vút đi. Nhưng không. Mô-tô nằm bất động. Hắn lom lom nhìn cả giây, rồi thình lình cúi xuống vồ lấy. Hắn không được hưởng thú chiến thắng lâu hơn, vì hắn không thể đứng lên được nữa. Loor đã nhảy ra quất mạnh cây vũ khí mi-ni bằng gỗ. Chỉ với hai động tác: đập và xoay vòng cho hắn lộn qua song bao lơn, nhào xuống biển. Nhiệm vụ hoàn tất và tụi mình vẫn chưa bị lộ diện.
Mình lấy gấp cái bộ đàm màu vàng trong túi ra, ra lệnh:
- Loor, đi tìm Alder đi.
Chắc chắn cô ta đã nghe, vì cô vụt chạy dọc ban công và mất hút. Mình bỏ bộ đàm lại vào túi, nhìn cửa phòng giam. Không còn gì ngăn cách mình và cậu Press, trừ cánh cửa kia. Khoác vội ba-lô lên, mình chạy lại cửa.
Trông mong cửa không bị khóa là viễn tưởng, Cánh cửa có một lỗ khóa kiểu cổ. Tất nhiên là mình không có chìa. Vì vậy mình lục ba-lô tìm thử xem có gì sử dụng được không. Chỉ có con dao găm quân đội mình đã giật lại được từ tay Figgis. Mình bật mũi dùi của dao, cắm vào lỗ khóa, thử vặn. Không thành công. Mình tuyệt vọng xoay mui5 dùi lên xuống. Không mở khóa được thì chỉ có nước phá thôi. Đúng chóc. Sau một cú vặn mạnh, chốt bung ra và cửa bật mở. Vừa gọi lớn, mình vừa chạy vào phòng:
- Cậu Press! Cháu đây! Chúng cháu đến để…
Phòng giam nhỏ trống rỗng. Cậu Press không có đây. Mình không hiểu vì sao chúng lại canh gác một phòng giam không có ai để mà canh gác. Nhưng câu trả lời đến tức thì.
- Aaaaa!
Từ phía sau, một kẻ nhảy phóc lên mình, Hai chân quắp chặt ngang lưng mình, cố sức quật cho mình ngã xuống, kẻ đó thét lên:
- Thả tao ra khỏi đây. Đồ heo chó Bedoowan hôi thối.
Hắn không nặng, không khỏe. Mình chỉ cần quay một vòng là quăng hắn bay vèo. Hắn rơi phịch xuống đất, nhụt chí ngay. Nhìn hắn, mình biết chắc không phải cậu Press. Đây là một gã Milago trong bộ áo da thú bám đầy đất cát. Tóc râu hắn dài thậm thượt, chứng tỏ hắn đã bị giam tại đây lâu rồi. Mình la lên:
- Cậu tôi đâu?
Gã Milago nhỏ con ngước nhìn mình với ánh mắt bối rối:
- Cậu… cậu không phải là Bedoowan?
- Không. Tôi tới đây để cứu cậu tôi. Ông đâu rồi?
Chắc vì chưa từng gặp chuyện nào phấn khích đến vậy, nên ngập ngừng mãi hắn mới mở được miệng:
- Chắc hẳn cậu là… Pendragon?
- Đúng. Và tôi đang kiếm cậu tôi. Anh biết cậu tôi đâu không ?
Người tù Milago đáp :
- Chúng đem ông đi rồi. Đi từ sớm, trước khi các mặt trời lên. Hôm nay chúng xử tử ông.
Ôi, chuyện đó thì mình biết quá rồi. Gã này chẳng giúp được gì hơn. Mình không biết phải tìm cậu Press ở đâu. Đầu óc mình đang rối tung lên mà không có lấy một đáp án. Khi não mình hầu như “tê liệt” thì máy bộ đàm của mình rung lên. Giọng Alder :
- Pendragon, tôi tìm được ông Press rồi. Ông không ở phòng giam đâu.
- Tôi biết rồi. Cậu tôi đang ở đâu?
- Tôi đang ở bên ông. Cứ theo hướng dẫn của tôi, đến lẹ lên.
Lại tiếp tục trò săn đuổi. Mình nhìn gã Milago, bảo:
- Anh gặp may rồi đó. Chuồn đi!
Ra khỏi phòng giam, mình chạy vội trở lại nơi ống nước bị cắt. Nước vẫn ào ào chảy, hành lang bị ngập hoàn toàn. Tụi hiệp sĩ và người Nova tất bật cố gắng ngăn dòng chảy. Nhưng chúng tỏ ra rất vụng về. Tốt. Cứ để chúng túi bụi lo việc đó.
Tiếng Alder vang trong bộ đàm:
- Trở lại cầu thang, lên hai tầng nữa.
Hiểu. Mình làm theo lời anh ta. Nhưng vừa lên thang, mình nhìn xuống và tim muốn ngừng đập. Từ tầng dưới hàng chục hiệp sĩ đang hấp tấp lên thang. Những gã này trang bị như ra trận, tay lăm lăm cây giáo. Chắc chắn chúng đã được báo động và biết sự có mặt của bọn mình.
Một gã ngửng lên, nhìn thấy mình, hét toáng:
- Nó kìa.
Đúng. Chúng biết tụi mình đang ở trong lâu đài. Cả đám hiệp sĩ rầm rập chạy lên. Không còn cách nào khác, mình đành đi lá bài cuối cùng. Lấy máy nghe đĩa ra khỏi ba-lô, mình đưa ra trước mặt, chỉnh nút âm thanh, và bấm nút “Play”. Lập tức tiếng đàn ghi ta dồn dập vang lên điệu rock.
Cứ như mình vừa tung vào chúng một quả bom. Tất cả chết sững, mặt thất thần. Trước kia và có lẽ sau này, không bao giờ chúng nghe thấy một cái gì giống như thế nữa. Hốt hoảng, chúng nháo nhào quay đầu chạy ngược xuống thang. Nếu là lúc khác, mình chắc thích thú vì cảnh khôi hài đó. Nhưng ngay tức khắc, mình cảm thấy đó là sự chiến thắng. Mình đặt máy nghe đĩa xuống bậc thang, thể nào nó cũng hiệu quả như một cánh cổng ngăn chúng không dám chạy lên. Tiếng Alder lại vang trong bộ đàm:
- Pendragon, lẹ lên.
- Mình sắp tới tầng bốn rồi.
- Lên đến cầu thang, rẽ trái, tới cuối hành lang. Chúng tôi trốn trong phòng cuối cùng, bên trái, gần ban công.
Bỏ bộ đàm vào túi, mình chạy theo hướng dẫn của Alder. Trong đầu mình bắt đầu dự tính những chuyện sắp tới: tìm Loor, rồi tất cả ra khỏi lâu đài. Nhưng không thể đi qua nhà bếp được, vì vẫn còn mấy gã hiệp sĩ ngăn chặn phía tầng dưới. Chắc còn lối ra khác. Hy vọng Alder biết.
Lên hết cầu thang, rẽ trái, mình chạy tới cuối hành lang. Mình loáng thoáng nhận ra hành lang này còn trang hoàng lộng lẫy hơn tất cả những gì mình đã thấy. Những bức tượng điêu khắc khổng lồ, những bức tranh rộng lớn trên tường. Nếu không quá lo lắng chắc mình sẽ thấy chúng rất đẹp, nhưng mình chỉ biết cắm đầu chạy tới mục tiêu: phòng cuối cùng bên trái, nơi Alder và cậu Press đang chờ đợi. Mong sao Loor cũng có mặt tại đó. Mình nhào vào phòng và bị trượt chân khi đứng phắt lại đột ngột.
Mất đến nửa giây, mình mới nhận ra là đã mắc sai lầm kinh khủng. Quay ngoắt lại, mình chạy ngược trở ra, nhưng hai hiệp sĩ Bedoowan đã nhảy tới trước, chặn ngang cửa. Mình mắc bẫy rồi. Từ từ quay lại, mình thấy Alder đang đứng, tay cầm máy bộ đàm. Một gã hiệp sĩ dí mũi giáo ngay cổ anh ta. Alder kêu lên như sắp bật khóc:
- Pendragon, mình… mình xin lỗi. Chúng… chúng định giết cô ấy.
Hai gã hiệp sĩ khác đang áp đảo Loor. Một gã giữ chặt hai tay, một gã kề dao sát cuống họng cô. Giọng Loor đầy thách thức:
- Cứ để chúng ra tay.
Trong phòng còn mấy kẻ khác nữa. Và khi thấy chúng, mình biết vì sao tụi mình thất bại. Một trong số đó là Saint Dane, hay Mallos như hắn tự xưng ở lãnh địa này. Hắn đứng khoanh tay với nụ cười tự mãn. Nhưng người cuối cùng trong phòng mới thật sự làm mình kinh ngạc. Người này ngồi trên một cái ngai lộng lẫy, trang hoàng bằng minh thạch. Không cần giới thiệu, mình cũng biết đó là kẻ thừa kế ngai vàng Bedoowan. Đây là kẻ thuộc dòng dõi tên bạo chúa giết cha, để bắt đầu áp dụng chính sách cai trị chuyên chế đối với người Milago. Đây cũng chính là kẻ ra lệnh xử tử người Milago cũng dễ dàng như ra lệnh khai thác thêm minh thạch. Đây là triều đình của Kagan, và ngồi trên ngai kia chính là Kagan.
Nhưng điều làm mình kinh ngạc nhất: Kagan là một phụ nữ.
Saint Dane lên tiếng:
- Chào, Pendragon. Một ngày dễ thương cho buổi hành quyết, phải không ?
Người duy nhất vắng mặt trong phòng này là cậu Press.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT