EELONG

(TIẾP THEO)

(@ Hai type)

Ông Gunny nói đúng. Họ đang được chứng kiến sự ra đời của một nền văn minh mới.

Ngay khi những đoàn gar hoàn tất chuyến hành trình tới Nước Đen, các gar cũ thu xếp ngay nơi ăn, chỗ ngủ cho họ. Đơn vị hậu cần rất bận rộn, những công việc này đã được gar ở Nước Đen chuẩn bị suốt nhiều năm trước rồi. Họ đã sẵn sàng. Thách thức lớn hơn sẽ tới sau, như việc giáo dục cho những người anh em cổ lỗ và đưa họ vào đời sống văn minh.

Nhưng chỉ riêng việc này chưa đủ để chữa lành Eelong. Gar vẫn còn phải đối đầu với kẻ thù của họ, là klee. Dù có những gar muốn phục thù cho lịch sử của sự đối xử ghê tởm, nhưng những gar có tầm nhìn rộng hơn, lại hiểu rằng để Eelong thịnh vượng, hai giống nòi phải cùng tồn tại.

Để phá bỏ hàng rào ngăn cách giữa gar và klee, Bobby và ông Gunny đã phải dẫn giải dài dòng cho Aron hiểu, chỉ một klee phải chịu trách nhiệm trong vụ tấn công Nước Đen. Đó chính là Timber. Ngay sau khi loại bỏ được Timber và klee được cho biết là gar có thể giúp chấm dứt vấn đề thiếu hụt thực phẩm, klee sẽ không còn cảm thấy bị đe dọa, và sẽ bắt đầu nhìn gar một cách bình đẳng. Đó là một lý thuyết rất tốt. Aron hy vọng điều đó sẽ được chứng minh một cách thiết thực.

Aron đã không hề cho những gar khác biết là họ đã cận kề sự tiêu diệt như thế nào. Vì chính anh ta đã không hoàn toàn tin chuyện đó. Bây giờ Aron muốn chỉ nhìn vào tương lai, hơn là lo âu về quá khứ. Anh đã chứng tỏ là một thủ lĩnh khôn ngoan. Nhưng nhiệm vụ đương đầu với đối phương – là klee – vẫn còn tồn tại.

Nhiệm vụ đó được trao cho Kasha và Boon. Cô mèo Lữ khách và phụ tá làm cuộc hành trình dài, trở lại Leeandra, cùng với Aron và một số lãnh đạo của Nước Đen. Kasha và Bobby vẫn còn là hai tội phạm đào tẩu. Boon cũng vậy, vì tội trộm zenzen. Chúng không muốn trở lại thành phố để rồi bị bắt, vì vậy đã trở về với một lực lượng hùng hậu để gây ấn tượng. Không dưới năm mươi gar tiến vào Leeandra. Tất cả đều cưỡi zenzen (thậm trí Mark cũng ngất ngưởng trên lưng một zenzen), áo choàng đen, thân mặc giáp, trang bị súng phóng lao. Họ không có ý định sử dụng vũ khí, chỉ muốn trình diễn, để chứng minh cho klee biết, họ là một lực lượng đáng kể.

Dẫn đầu đoàn là hai klee – Kasha và Boon. Hai đứa mạnh bạo đưa tất cả vào thẳng sân đấu wippen, đề nghị được gặp Hội Đồng Klee. Nhưng cảnh tượng hiện ra thật bất ngờ.

Leeandra là một thành phố điêu tàn..

Ngay sau khi gar bỏ trốn, klee mới phát hiện ra, gar là phần quan trọng đến ngần nào trong sinh hoạt của thành phố. Gar đã làm tất cả những công việc thấp hèn mà klee không bao giờ quan tâm tới. Bây giờ không có họ, thang máy, tàu điện đều hư hỏng; nước ngừng chảy, vì hệ thống ống phức tạp không được bảo quản; và điều tệ hại nhất là: lương thực càng khan hiếm hơn, vì đội viên hái lượm không muốn liều mạng ra khỏi Leeandra mà không có gar theo bảo vệ. Leeandra bị tê liệt.

Đó là một tình hình thuận lợi cho Kasha và Boon. Cùng Aron, chúng đến Hội Trường Klee ngay lập tức, để tìm cựu tổng trấn Ranjin. Ranjin cho phép họ được tiếp kiến. Ông cho biết, sau vụ tấn công Nước Đen thất bại, Timber đã biến mất. (Không là một bất ngờ lớn)

Kasha kể cho Ranjin nghe toàn bộ sự thật về gar. Quan tổng trấn cũ chăm chú lắng nghe khi Kasha giải thích gar là những sinh vật thông minh đến thế nào. Gar đã phát minh ra một phương pháp trồng tỉa tiến bộ ra sao, để chấm dứt vấn đề thiếu hụt thực phẩm. Aron bảo đảm, gar sẽ giúp klee thực phẩm, nhưng chỉ khi nào họ được đối xử công bằng. Klee phải gạt bỏ mọi thành kiến cổ hủ, và chấp nhận gar không phải là loài vật.

Ranjin lắng nghe tất cả những lời Kasha và Aron với sự quan tâm sáng suốt. Kasha nói thêm: để gar bắt đầu giúp đỡ klee, họ cần thấy một biểu hiện trung tín. Nếu không, họ sẽ để mặc kệ cho klee bị đói.

Ranjin hỏi:

- Ta có thể làm gì để tỏ ra trung tín?

Kasha nói:

- Ngài hãy trở lại ghế tổng trấn Leeandra. Tiếng nói chính nghĩa của ngài từng bị cô lập, giờ cần phải cất lên.

Ranjin đồng ý trở lại nắm quyền tổng trấn, và sẽ làm tất cả những gì có thể, để thúc đẩy một liên minh với gar.

Sau đó mọi diễn biến xảy ra thật nhanh. Aron và Ranjin cùng nhau bàn bạc nhiều ngày về tương lai của hai nòi giống, và của lãnh địa Eelong. Họ tìm ra một nền tảng chung trong ứng dụng kỹ thuật mỗi bên đã tạo ra được. Hệ thống phát thanh sẽ là một công cụ quí giá, để kết nối đội viên hái lượm và thăm dò dấu vết của tang, nhờ đó những vụ đột kích nguy hiểm của chúng sẽ bị loại trừ. Phát thanh cũng có thể sử dụng cho các chiếc gig vượt qua những chặng đường dài mà không sợ mất năng lượng, vì đã nhận được thông tin về mây mù và giông bão. Tất nhiên trọng tâm chương trình của họ là phát minh trồng trọt của gar. Phát minh đặc biệt trong trồng tỉa này sẽ bảo đảm lương thực đầy đủ cho nhu cầu phát triển của lãnh địa. Cả Aron và Ranjin đều không mong đợi con đường phía trước sẽ không có trở ngại, nhưng cả hai đều cảm thấy chắc chắn: đi trên con đường đó là điều thú vị nhất.

Bốn tuần sau vụ tấn công thất bại Nước Đen, Eelong chuyển mình để trở thành một lãnh địa an toàn, thanh bình với một tương lai sáng lạng.

Bobby và các Lữ khách ở lại Eelong đủ để biết chắc sự hàn gắn đang bắt đầu tiến triển. Lúc đầu, Bobby muốn Courtney và Mark trở về nhà, nhưng hai đứa yêu cầu được ở lại. Chúng đã liều mạng để cứu Eelong, nên muốn được nhìn thấy thành quả. Bobby không từ chối, vì hai bạn nó xứng đáng được hưởng điều đó. Sau Mùa Vọng, chúng ở lại Nước Đen hai tuần, bàng hoàng khi thấy các gar đã mau chóng thích hợp với đời sống mới. Mark mê tơi sự phát triển kỹ thuật của gar, nó ở trong Trung Tâm suốt mấy ngày, tìm hiểu kỹ thuật nuôi trồng và hệ thống phát thanh. Courtney có một thời gian đầy hưng phấn, dạy các gar môn bóng đá. Cô kéo cả Spader vào cuộc. Chia làm hai đội. Courtney và Spader là hai đội trưởng.

Hai tuần sau, tất cả tới Leeandra, dự buổi họp lịch sử với Ranjin. Trong thời gian buổi họp quan trọng và những cuộc đàm phán diễn ra, Mark và Courtney tạm trú tại nhà Seegen. Chúng khám phá thành phố, mê mẩn trước những ngôi nhà kỳ lạ trong lòng cây. Ngắm cảnh quan chung quanh, hai đứa cảm thấy lâng lâng tự hào. Từ lần đầu Bobby bước vào cuộc phiêu lưu, hai đứa đã mong mỏi được giữ một vai trò quan trọng trong việc bảo vệ các lãnh địa. Trên Eelong này, ước nguyện của hai đứa đã thành sự thật. Courtney đã lấy lại được sự tự tin, và sau cùng thì Mark đã có được chuyến phiêu lưu hằng mong mỏi.

Nhưng thời gian dành cho cuộc phiêu lưu đã tới hồi kết thúc.

Một buổi chiều, ba người khách đến từ Trái Đất Thứ Hai ngồi ăn chung trong ngôi nhà của Seegen.

Suốt đêm qua Mark đã trằn trọc, lo lắng. Nên vừa ăn xong nó nói ngay:

- Hai bạn, mình nghĩ đã tới lúc phải về rồi.

Courtney bất ngờ trước đề nghị của Mark, hỏi;

- Sao vậy? Ở đây tuyệt quá mà. Ở nhà có gì chứ? Trường lớp? Bài vở? Ba má cằn nhằn hết chuyện bài vở, lại đến chuyện trường lớp?

- Ừ... Mình nhớ những chuyện đó.

- Rồi cậu sẽ nói sao với ông bà già? Ba má ơi, con xin lỗi vì đã vắng nhà một tháng, vì mắc bận bay qua ống dẫn, đến một lãnh địa khác với Bobby Pendragon, để ngăn chặn loài người mèo phá hủy một ngôi làng bí mật trong núi. Dẹp đi. Tớ không đồng ý.

- Khi đi, tụi mình đã biết là sẽ có rắc rối rồi mà.

- Ừa, nhưng đó là trước khi tụi mình đá đít Saint Dane. Nếu không nhờ chúng ta, Eelong sẽ là một bô rác khổng lồ. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Bobby cần chúng ta. Đúng không, Bobby?

Bobby không trả lời. Courtney khó chịu hỏi:

- Bạn không muốn tụi mình giúp, phải không?

Bobby trầm tĩnh nói:

- Hai bạn đã giúp mình từ những ngày đầu.

Courtney đứng phắt dậy, la lớn:

- Hai đứa tôi chỉ là những người thủ thư giữ nhật ký cho cậu. Nếm mùi hành động là thế nào rồi, tụi này không trở lại công việc đó nữa đâu.

- Nhưng hai bạn vẫn phải làm.

Courtney sững sờ:

- Cái gì? Vì sao chứ?

- Vì mình cần hai bạn làm chuyện đó. Bạn nói đúng, các bạn đã cứu Eelong. Nếu không nhờ hai bạn, mình không biết chuyện gì đã xảy ra. Hai bạn tuyệt lắm. Nhưng mình không biết, tiếp theo đây, mình sẽ phát hiện ra chuyện gì và...

- Và cái gì? Bạn nghĩ hai đứa mình không chịu đựng nổi, phải không?

- Thậm chí mình đang nghĩ, liệu mình có đương đầu nổi hay không đây này.

Câu nói của nó làm cả Mark và Courtney đều bật dậy. Mark hỏi ngay:

- Cậu đang có điều gì khó xử, Bobby? Chuyện gì vậy?

Bobby cố bình tĩnh suy nghĩ, rồi nói:

- Có điều gì đó không đúng. Eelong đã được an toàn. Mình tin vậy. Nhưng mình vẫn có một cảm giác kỳ lạ là đang bỏ sót chuyện gì đó. Mình biết, tất cả những gì các bạn làm đã giúp sức vào vụ này, không thể cảm ơn hai bạn sao cho đủ. Nhưng mình đang cố tìm hiểu qui luật ở đây. Nếu sự thật chúng đã thật sự thay đổi, thì mình làm quái gì ở nơi này?

Mấy câu cuối, nó nói như gào lên. Courtney và Mark ngồi xuống, kinh ngạc vì sự nóng giận của Bobby. Chưa bao giờ hai đứa thấy Bobby bị kích động như vậy. Từ khi Nước Đen được cứu, Bobby không hề chia sẻ với bất kỳ ai những âu lo của nó. Thậm trí, nó chưa nói với ai về chuyện nhìn thấy Saint Dane trong hình dạng của một con bé tóc vàng. Nhưng chuyện đó vẫn đè nặng trong tâm trí nó, và bây giờ nó đang để cho cảm xúc trào ra. Bobby tiếp tục nói:

- Xin hai bạn đừng làm mình khổ tâm hơn nữa. Ở đây, mình đang cố ngoi đầu khỏi mặt nước, không bảo vệ nổi mình và cả hai bạn. Vì vậy, làm ơn về nhà đi. Ngày mai mình đưa hai bạn tới ống dẫn.

Bobby chạy ào ra khỏi lều. Bỏ lại Mark và Courtney bàng hoàng ngơ ngác. Không đứa nào lên tiếng nổi, phải đợi cho bài diễn thuyết dài dòng của Bobby lắng xuống. Sau cùng Courtney nói:

- Được rồi. Rõ là vô ơn. Hai đứa mình suýt bị giết đến hơn hai chục lần, vậy mà cậu ấy chỉ biết nói “cảm ơn” rồi tống cổ tụi mình về... vui vẻ? Thật quá quắt.

Mark rắn rỏi nói:

- Không đâu, Courtney. Bobby có lý. Chúng ta không là Lữ khách. Chúng ta không thuộc về nơi này.

- Ai nói thế?

- Cậu Press của Bobby.

- Cậu Press mất rồi.

- Đúng. Nhưng mình nghĩ, Bobby vẫn chịu ảnh hưởng từ ông. Cậu Press là người Bobby tin tưởng hơn bất kỳ ai. Ông cũng chính là người đã nuôi dưỡng bạn ấy thành Lữ khách, và là người duy nhất biết mục đích của tất cả chuyện này là gì.

Courtney miễn cưỡng chấp nhận:

- Phải, mình cũng đoán thế.

- Nghĩ đến tất cả những gì Bobby đã trải qua, mình không thể nào làm nổi. Xin lỗi, nếu đây là một lời chê bai: mình nghĩ bạn cũng không làm nổi. Bobby là một anh chàng đặc biệt, nhưng là con người thích hợp với việc đó. Mình nghĩ, khi có điều gì làm bạn ấy sợ hãi, Bobby nhớ lại lời dạy bảo của cậu Press về bản chất của một Lữ khách. Và... chuyện chúng ta tới Eelong, đem theo thuốc giải là không thích hợp.

Courtney cãi ngay:

- Nhưng nếu chúng ta không tới đó, thì Saint Dane đã thắng rồi.

- Có thể là vậy, nhưng ai biết chắc được.

- Tôi biết. Vì không còn cách nào khác nữa. Còn chuyện này nữa, bạn biết chưa? Spader muốn chúng ta ở lại.

- Thật sao? Hay anh ta chỉ muốn một mình bạn ở lại?

Courtney trố mắt, ngạc nhiên nhìn Mark.

Mark nói thêm:

- Mình không ngố đâu. Anh ta thích bạn.

Courtney im thin thít.

Mark đứng dậy nói:

- Nhưng không sao. Spader không có quyền quyết định. Ông Gunny, Kasha, bạn hoặc tôi cũng vậy. Bobby mới là chỉ huy. Bạn biết gì không? Dù tôi rất muốn về nhà, nhưng nếu Bobby yêu cầu tôi ở lại, tôi sẽ ở lại ngay. Nhưng cậu ấy muốn chúng ta về, vì vậy tôi sẽ về. Bạn cũng thế thôi.

Khi Bobby chạy khỏi chỗ Courtney và Mark, nó bước lên bao lan nhà Seegen, hít thở cho bình tĩnh lại. Bobby giật mình khi nhìn thấy một bóng đen đang leo lên sàn, nhưng rồi nhận ra là Kasha.

- Rất mừng gặp cậu tại đây. Làm ơn theo tôi ngay.

Kasha đưa cho Bobby tới cuối bao lan. Một cái thang máy chạy suốt lên cao trong bọng cây. Bobby theo Lữ khách klee lên cao, lên cao mãi cho tới một mặt sàn nhỏ đong đưa trong gió. Tuy cheo leo đáng sợ, nhưng từ đây có thể thấy toàn cảnh ngoạn mục của Leeandra.

Nhìn xuống thành phố sáng ánh đèn đêm, Bobby nói:

- Đẹp quá!

- Đây là nơi ưa thích của cha tôi. Ông thường ngủ tại đây và vẫn bảo, từ trên cao này, ông cảm thấy có thể dang tay ôm trọn Leeandra vào lòng.

Cả hai lẳng lặng ngắm nhìn thành phố xinh đẹp. Sau cùng Kasha lên tiếng:

- Tôi không thích hợp với những đổi thay. Tôi muốn mọi sự phải trật tự và hợp lý. Tôi đã tưởng cha tôi cũng thế. Ông là một klee thông minh sáng suốt, nhìn xa trông rộng. Hơn thế nữa, ông có thể chu toàn mọi việc. Tôi không mong gì hơn là được giống ông. Nhưng khi ông bắt đầu nói về Lữ khách và Saint Dane, tôi không thể chấp nhận được. Chẳng có gì ông nói có vẻ phù hợp với ông, hay một Eelong mà tôi đã biết. Tôi tưởng là ông đã bị điên. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra ông không hề thay đổi. Ông vẫn là một klee luôn quan tâm và cống hiến cho cộng đồng. Ông đơn giản thích nghi với những gì cuộc đời trao cho mình. Trong khi tôi đã không thể...

- Nhưng cô đã làm được điều đó. Chỉ hơi lâu hơn thôi.

Kasha buồn rầu nói:

- Đúng, nhưng quá muộn. Tôi đã quay lưng lại với cha mình. Ông đã chết với ý nghĩ là tôi đã không còn tôn trọng ông nữa. Và... điều đó cũng không xa sự thật là bao nhiêu.

Im lặng một lúc, Bobby nói:

- Khi cậu Press của tôi chết, cậu đã hứa với tôi là chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Thật tình tôi không hiểu nổi ý nghĩa của những lời hứa đó, hay chuyện đó sẽ xảy ra bằng cách nào, nhưng một điều tôi học được từ khi trở thành Lữ khách, là khi nghĩ đã hiểu rõ tất cả... thì mình lại chẳng hiểu được gì. Khi gặp chuyện khó khăn, tôi nhớ lại những lời nói sau cùng của cậu. Nếu cậu nói đúng, và tôi tin là đúng, thì cô sẽ gặp lại cha.

- Tôi cũng muốn tin như vậy.

- Hãy tin đi. Chắc chắn niềm tin đó sẽ làm mọi sự dễ dàng hơn.

- Tôi không biết gì về các lãnh địa khác, hay một klee Lữ khách còn có thể làm được những gì nữa, nhưng tôi theo cậu, Pendragon. Không chỉ vì cha tôi, mà vì cậu.

Bobby mỉm cười cúi đầu cảm ơn. Thấy Kasha cầm một hộp gỗ nhỏ, nó hỏi:

- Cái gì vậy?

- Tôi đợi thời điểm thích hợp để làm chuyện này. Cả đời cha tôi cống hiến cho Leeandra. Hẳn ông hãnh diện về những đổi thay đang diễn ra. Tôi muốn ông trở thành một phần của nơi này... mãi mãi.

Trong hộp là tro cốt của Seegen. Kasha mở hộp, thả tro vào không khí. Bụi tro tản mạn bay, rồi nhẹ nhàng hạ xuống ngôi làng trong rừng rậm. Kasha nói:

- Cha tôi thích cậu, Pendragon. Tôi vui vì cậu cùng tôi chia sẻ giây phút này, tại đây.

* * *

Sáng sớm hôm sau, toán Lữ khách và phụ tá cùng nhau lên đường trong cuộc hành trình cuối cùng. Họ vượt qua những cầu treo của Eelong, tới cây khổng lồ có ống dẫn. Suốt dọc đường bao trùm cảm giác lần cuối gặp nhau. Họ đã cứu Eelong, đã đánh bại Saint Dane và bây giờ sắp phải chia tay.

Đứng giữa hang động dưới lòng đất, Bobby lên tiếng:

- Đây là một điều khó nói. Chúng ta đã hạ được Saint Dane. Tất cả đều đóng góp to lớn trong vụ này. Tôi mong đến đây là kết thúc, nhưng chưa. Điều này tôi đã từng nói: không một ai trong chúng ta có thể một mình chống lại hắn. Sức mạnh đoàn kết của chúng ta mới cho chúng ta hy vọng thắng được hắn. Bằng cớ ư? Hãy nhớ lại những gì mới xảy ra trên Eelong này thì rõ.

Spader hỏi:

- Có nghĩa là chúng ta vẫn ở bên nhau?

- Đúng.

- Hô hây! Mình chỉ muốn được nghe thế thôi!

Bobby nói thêm:

- Nhưng Kasha, tôi rất tiếc phải nói là: sẽ không có cô. Tại các lãnh địa khác, chắc chắn cô sẽ bị chú ý.

Lữ khách klee nói ngay:

- Tôi hiểu. Vả lại chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm tại đây. Nhưng hãy nhớ, bất cứ khi nào cần tới tôi...

Kasha không nói hết câu, nhưng Bobby đã hiểu.

Ông Gunny hỏi:

- Đi đâu, chú lùn?

- Cháu nghĩ đã đến lúc tới thăm Loor.

Spader hí hởn reo lên:

- Zadaa! Cô nàng Loor này cực kỳ ương bướng. Thật đó.

Bobby quay lại Courtney và Mark. Cả hai đều kém vui, nhất là Courtney. Bobby kéo hai đứa ra xa, để chuyện trò riêng tư giữa ba người bạn.

Bobby nói:

- Mình xin lỗi chuyện tối qua. Lúc đó mình như kẻ khác thường.

Mark bảo:

- Không sao, Bobby. Tụi này hiểu mà.

Courtney hỏi:

- Nhưng?

- Nhưng mình vẫn muốn hai bạn về nhà.

Mark gật đầu. Courtney dằn dỗi quay đi.

Bobby hỏi:

- Mình vẫn nhờ hai bạn giữ nhật ký được chứ?

Mark nói ngay:

- Cậu đùa à. Tiếp tục gửi đi.

- Mình còn cần biết thêm nhiều điều nữa. Vụ này chưa kết thúc đâu. Nếu mình tìm hiểu thêm chút nữa, các bạn có trở lại không?

Courtney tươi tỉnh lại:

- Vậy là bạn không hoàn toàn đóng cửa hai đứa mình?

- Sao mình có thể làm thế chứ?

Courtney choàng tay ôm xiết Bobby, thì thầm vào tai nó:

- Tụi mình sẽ đợi.

Bobby nhìn Mark qua vai Courtney. Mark nói:

- Mình hứa.

Bobby quay sang, ôm Mark:

- Mình không biết nói gì hơn là cảm ơn hai bạn.

Mark gần ứa nước mắt:

- Thế đủ rồi.

Mark và Courtney lần lượt chào chia tay với tất cả. Khi Courtney ôm Spader nói lời tạm biệt, cô bé hỏi:

- Anh nghĩ, Loor ương bướng lắm hả? Không phải anh cũng đã nói vậy về tôi sao?

- Ồ... khác chứ. Ý tôi là, cô ta là một chiến binh, được huấn luyện và... đủ thứ, còn cô thì... cô thật sự thông minh và...

Bobby phì cười:

- Spader, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối đó.

Spader cười gượng gạo:

- Đây là lần đầu tôi bị bối rối.

Courtney nói:

- Chúng ta sẽ gặp lại. Lúc đó sẽ biết ai ương bướng.

Ông Gunny ôm chặt Courtney và Mark. Sau đó chúng chào tạm biệt với hai klee.

Kasha nói:

- Cảm ơn vì tất cả mọi chuyện.

Boon tiếp lời:

- Đúng thế.

Mark vênh váo:

- Ê, đó là công việc mà.

Courtney xô giỡn nó:

- Hay quá. Đi thôi.

Bobby đi cùng hai bạn qua tấm màn rễ cây, rồi cả ba đứng lại bên cửa ống dẫn. Nó hỏi:

- Hai bạn định nói sao với ba má?

Mark bảo:

- Câu hỏi hay đấy.

Courtney hỏi Bobby:

- Có góp ý gì không?

- Có. Nói dối.

Ba đứa ôm nhau lần cuối, rồi Mark và Courtney đi giật lùi vào ống dẫn. Mark căn dặn Bobby:

- Viết sớm nhé.

- Cậu biết rồi mà.

Courtney nói:

- Hẹn gặp lại, Bobby.

Mark và Courtney quay lại, hướng vào ống dẫn thăm thẳm.

Mark hỏi:

- Sẵn sàng?

- Chẳng nơi nào giống như nhà mình.

- Trái Đất Thứ Hai.

Mark kêu lên.

Nhưng mọi chuyện không giống những lần trước.

Ống dẫn bắt đầu sụp đổ.

Ánh sáng xuất hiện từ xa, nhạc nổi lên bình thường, nhưng khung sườn đá của ống dẫn đang vỡ ra từng mảng.

Mark la lên:

- Chuyện... chuyện gì thế này?

Ống dẫn quằn quại, rùng mình. Âm thanh vang lên chói lói. Những tảng đá khổng lồ rầm rầm trút xuống. Cả đường hầm chuyển động. Chân Mark nẩy lên. Ánh sáng thêm chói lòa. Bobby chạy lại giúp Mark đứng vững. Khắp chung quanh hai đứa, đá lót ống dẫn ào ào đổ sụp.

Bobby gào lên:

- Chạy vào đi! Tiến tới vùng sáng!

Nó đẩy mạnh hai bạn chạy vào ống dẫn. Một đường nứt xuất hiện giữa hai chân Bobby, mở ra một hố sâu hun hút. Ống dẫn đang rời thành từng mảnh. Bobby nhào sang phải, vai đập xuống đường hầm. Phía trên nó, đá vẫn đang dập và rơi xuống. Bobby lăn khỏi đó tới sát mí kẽ hở – bây giờ đã là một cái hố toang hoác. Nó ngoái lại nhìn vào ống dẫn. Mark và Courtney chỉ còn là hai cái bóng đang chạy vào vùng sáng. Đá tiếp tục rào rào đổ xuống như mưa chung quanh Bobby. Nó cố gắng trong tuyệt vọng bò ra khỏi ống dẫn, trong khi mặt đất bên dưới vỡ vụn.

Một thoáng sau Mark và Courtney đã biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play