Vô Danh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phan Kim Dịch bị đánh ra thành một màn mưa máu, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên sau đó là một quả cầu lửa bắn ra. Thân thể bị cắt ra làm nhiều mảnh của Phan Kim Dịch nhanh chóng bị thiêu cháy toàn bộ không để lại một chút vết tích gì.
-Leng keng
Một tiếng kim loại rơi vang lên, nhẫn trữ vật cùng với phi kiếm của Phan Kim Dịch rơi xuống dưới đất. Vừa nãy khi Vô Danh dùng hỏa cầu thiêu chết Phan Kim Dịch thì đã khống chế cho hỏa cầu không đốt đi nhẫn trữ vật. Vô Danh nhẹ nhàng thu lấy nhẫn trữ vật và phi kiếm kia lại sau đó liền nhìn vào bên trong nhẫn trữ vật.
Sau khi nhìn vào bên trong nhẫn trữ vật của Phan Kim Dịch, Vô Danh cũng có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ Phan Kim Dịch này lại giàu như vậy.
Ở trong nhẫn trữ vật của Phan Kim Dịch có hơn năm mười ngàn linh thạch thượng phẩm, năm mươi ngàn linh thạch trung phẩm. Ngoài linh thạch ra còn có hơn một trăm gốc cây linh thảo cấp một, hơn năm mươi gốc linh thảo cấp hai. Ngoài một số gốc linh thảo này thì còn có một vài món tài liệu luyện khí cấp thấp, một số lọ đan dược trị thương và hồi phục chân nguyên, mà trong này đúng là có một món pháp khí phi hành trung phẩm. Vô Danh tiếp tục nhìn lướt qua một phía khác, ở đó Vô Danh thấy có một quyển công pháp cùng với một quyển pháp kỹ.
Vô Danh lấy hai quyển công pháp này ra rồi quan sát một hồi, trong này có một quyển công pháp song tu được chia ra làm hai phần âm và dương. Vô Danh nghĩ có lẽ đây chính là loại công pháp song tu mà Phan Kim Dịch nói, Vô Danh mở quyển công pháp này ra xem thì thấy ở trong đó ghi lại một loạt các tư thế quan hệ nam nữ cùng với đường vận chuyển công pháp. Vô Danh thầm chửi một tiếng, đây đúng là loại công pháp tà môn, ngoài hình vẽ hơi chân thực ra thì chẳng có cái gì tốt đẹp. Vô Danh cũng chẳng cần nghĩ nhiều, hắn liền ném ra một cái hỏa cầu thiêu rụi đi quyển công pháp này.
Vô Danh đưa mắt nhìn sang quyển pháp kỹ kia, đây là một quyển pháp kỹ địa cấp tên là Liên Hoa Kiếm. Sau khi đọc qua quyển pháp kỹ này Vô Danh thấy nó còn kém Vô Cực Đao của hắn quá xa, căn bản là không cùng một cấp bậc..
Vô Danh thầm than Phan Kim Dịch giàu có, đúng là làm viện trưởng có khác, việc nhẹ lương cao, lại còn có nhiều thời gian đi ra ngoài kiếm tài nguyên.
Đối với Vô Danh mà nói thì đống đồ này cũng không đáng là gì, nhưng mà hắn cũng không ngại có thêm nhiều đồ một chút. Dù sao trong người hắn ngoài tiên tinh và tiên linh mạch dùng để tu luyện ra thì cũng chỉ còn có Khai Thiên Dạ Đao là món đồ đáng giá, ngoài những thứ đó ra thì hắn chẳng còn gì nữa hết.
Vô Danh thấy hơn một trăm năm mươi gốc linh thảo đang được đựng trong hộp ngọc thì hắn liền lấy ra sau đó bỏ vào bên trong nhẫn trữ vật của hắn. Vô Danh thấy nhẫn trữ vật này của Phan Kim Dịch còn cùi bắp hơn của hắn nhiều, nhẫn trữ vật của hắn ngoài không gian chứa đồ ra thì còn có một mảnh không gian riêng có đất ở bên trong dùng để trồng các loại cây cùng linh thảo.
Vô Danh sau khi lấy hơn một trăm năm mươi gốc linh thảo kia ra thì liền trồng xuống bên trong nhẫn trữ vật của hắn. Vô Danh tiếp tục chuyển toàn bộ những thứ cần thiết vào trong nhẫn trữ vật của hắn, những thứ dư thừa như quần áo này nọ của Phan Kim Dịch thì hắn liền đốt đi rồi ném chiếc nhẫn trữ vật kia vào bên trong nhẫn trữ vật của hắn.
Vô Danh nhìn vào những gốc linh thảo đang được trồng bên trong nhẫn trữ vật của hắn, hắn nghĩ bản thân có lẽ cũng nên học thêm một chút tài lẻ như luyện đan, luyện khí và trận pháp. Hắn thấy luyện đan có rất nhiều công dụng, đó là tự bản thân có thể luyện đan dược khi cần, những lúc giao đấu với người khác cũng rất cần các loại đan dược chữa thương cùng với phục hồi chân nguyên. Ngoài ra trong một số trường hợp khác cũng cần tới đan dược.
Mà Vô Danh thấy ngoài luyện đan thì học tập trận pháp hắn cũng cảm thấy rất là thích thú, ứng dụng của trận pháp cũng không phải là ít, rất có tính thực dụng trong chiến đấu. Bản thân có thể sử dụng trận pháp để tấn công hoặc vây khốn đối thủ, chỉ cần khiến cho đối thủ cảm thấy khó khăn hơn một chút thì cũng đã chiếm được nhiều hơn phần thắng rồi.
Vô Danh gạt bỏ chuyện này sang một bên, người hắn cũng đã giết rồi, thù cũng đã trả rồi, bây giờ hắn lên làm gì tiếp theo đây, Vô Danh nghĩ một hồi cũng không biết bản thân phải làm gì tiếp theo thì cũng chỉ có thể gạt qua một bên.
Vô Danh từ từ đi ra bên ngoài khu nhà này, hắn vừa đi vừa suy nghĩ về vấn đề của Nguyệt Nhi. Hắn cứ tưởng rằng Nguyệt Nhi được viện trưởng của Hoài Nam Nhị Tinh học viện này nhận làm đồ đệ là một chuyện tốt, nhưng không ngờ tên Phan Kim Dịch kia là một kẻ không bằng súc vật như vậy.
Để tử của mình mà cũng muốn hãm hại, không những cho Nguyệt Nhi của hắn tu luyện loại công pháp dơ bẩn mà còn khiến cho Nguyệt Nhi phải mang trên mình một mầm họa lớn như vậy. Vô Danh suy nghĩ không biết phải tìm Lôi Dương quả kia ở đâu, chỉ khi tìm được Lôi Dương quả thì hắn mới có thể thanh lọc cơ thể cho Nguyệt Nhi nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. Nếu như lúc Nguyệt Nhi phát tác mà không có hắn ở bên cạnh thì có phải nàng sẽ…
Vô Danh nghĩ tới đây thì càng hận Phan Kim Dịch hơn, hắn hận không thể giết Phan Kim Dịch thêm hàng trăm hàng ngàn lần nữa để xả giận.
Vô Danh nghĩ bây giờ việc tiếp theo mà hắn cần phải làm đó chính là tìm Lôi Dương quả sau đó đi đến Minh Khai Ngũ Tinh học viện để tìm Nguyệt Nhi. Chỉ cần hắn có thể tìm được Nguyệt Nhi trước thời hạn bốn năm thì hắn có thể chữa bệnh cho Nguyệt Nhi và cũng không lo chuyện kinh khủng kia xảy ra, lúc đó có hắn ở bên cạnh rồi thì Nguyệt Nhi cũng không cần phải khổ sở nữa.
Vô Danh quyết định bây giờ nên đi tới tàng thư các bên trong học viện một chút, hắn cần tìm hiểu thêm một số thông tin về các loại tài liệu dùng trong luyện khí và một số loại linh thảo khác nhau, đồng thời cũng là tìm một chút thông tin về Lôi Dương quả.
Nếu như ở trong tàng thư các mà có một số loại ngọc giản dạy luyện đan cùng với trận pháp mà nói thì Vô Danh nghĩ hắn cũng sẽ xem qua một thể. Với trí nhớ siêu phàm của mình Vô Danh nghĩ học thuộc cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Vô Danh lập tức đổi hướng đi về phía tàng thư các, chỉ sau một lát Vô Danh đã đi tới gần tàng thư các của Hoài Nam Nhị Tinh học viện.
Vô Danh nhìn thấy bên trong tàng thư các này có một lão giả trông coi, lão giả này tu vi ở khoảng Tụ Khí tầng bảy trung kỳ. Vô Danh ngay lập tức áp chế tu vi của mình xuống chỉ còn Tụ Khí tầng bốn sơ kỳ. Sau đó hắn liền từ từ đi tới gần tàng thư các.
Rất nhanh Vô Danh đã đi tới cửa ra vào của tàng thư các, hắn nhẹ nhàng bước vào bên trong tàng thư các rồi đi về phía chỗ lão giả đang trông coi tàng thư các ở quầy đăng ký đằng kia.
Vô Danh đi tới gần chỗ lão giả đang ngồi ở bên trong quầy đăng ký rồi nở nụ cười thân thiện nói:
-Chào tiền bối, vãn bối tới đây là muốn xem một chút sách.
Ngay khi Vô Danh vừa bước vào tàng thư các thì lão giả này cũng đã nhìn thấy Vô Danh, khi nhìn thấy Vô Danh ông ta cũng có chút kinh ngạc cùng khó hiểu. Ông ta kinh ngạc bởi vì tu vi của Vô Danh cũng khá tốt, đã là tụ khí tầng bốn sơ kỳ rồi, nhưng cái ông ta cảm thấy khó hiểu đó chính là tại sao vẫn còn học viên Tụ Khí tầng thứ tư ở bên trong học viện.
Lão giả này cũng đã làm việc ở đây nhiều năm, chưa có học viên nào mà lão chưa từng gặp qua cho nên những học viên có tu vi tốt một chút đều được ông ta nhớ rõ. Mà theo như lão giả này nhớ thì trong học viện người có tu vi đạt tới Tụ Khí tầng thứ tư thì cũng chỉ có dưới mười người mà thôi.
Mà một tuần trước, Minh Khai Ngũ Tinh học viện có tới Hoài Nam Nhị Tinh học viện để tuyển chọn mười cái danh ngạch đi tới Minh Khai Ngũ Tinh học viện. Điều kiện để được tuyển chọn đó chính là phải có tu vi Tụ Khí tầng thứ tư trở nên và phải có chủ linh căn, đồng thời học viên này cũng phải dưới hai mươi tuổi thì mới được tuyển chọn. Trong học viện thì số học viên đạt tới Tụ Khí tầng bốn thì cũng chỉ có dưới mười người mà thôi, cho nên tất cả những học viên có đủ điều kiện đều sẽ nhận được một cái danh ngạch đi tới Minh Khai Ngũ Tinh học viện.
Mà lão giả này nhìn học viên trước mắt này bất quá cũng chỉ mới có hơn mười lăm tuổi thì đã đạt tới Tụ Khí tầng bốn rồi. Tính ra thì có thừa tiêu chuẩn để được nhận vào Minh Khai Ngũ Tinh học viện, vậy tại sao học viên này vẫn còn ở đây, đáng lẽ ra phải đi tới Minh Khai Ngũ Tinh học viện từ lâu rồi chứ, chẳng lẽ học viên này không có tham gia.
Lão giả có chút nghi hoặc nhìn Vô Danh rồi hỏi:
-Không phải lần trước Minh Khai Ngũ Tinh học viện mới tới xét tuyển chọn mười học viên tham gia danh ngạch đi tới Minh Khai Ngũ Tinh học viện hay sao?? Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở đây, chẳng lẽ ngươi không có tham gia xét tuyển??
Vô Danh mới đầu nghe lão giả này hỏi như vậy thì có hơi sửng sốt một chút, hắn cứ tưởng rằng lão giả này sẽ hỏi hắn là sao giờ này còn tới đây cơ, nhưng không ngờ lão giả này lại hỏi một câu như vậy. Vô Danh nghe câu hỏi này thì cũng đã đại khái hiểu được lão giả này đang muốn nói tới vấn đề gì, cho nên hắn liền ôm quyền hướng về phía lão giả đáp:
-Vãn bối lần trước có việc phải ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên đợt xét tuyển vừa rồi đã không thể kịp thời tham gia.
Lão giả nghe Vô Danh nói vậy thì cũng trầm ngâm rồi gật đầu một cái. Lão giả nhìn Vô Danh rồi hỏi:
- Ngươi tới đây là muốn tìm sách gì??
Mọi người đọc xong nhớ để lại 1 like ủng hộ tác với nhé
Trong truyện nếu như có sạn mong mn thông cảm..do up nhanh lên tác không kịp soát lỗi
Lớp học văn của tác là lớp học free..không thu học phí...nhưng mọi người cũng có thể đóng học phí hàng tháng để giúp cho lớp học văn của tác chất lượng hơn và có thể leo top kim thánh bảng của trường yy nha...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT