Những người đứng ở xunh quanh xem trận đấu giữa Vô Danh và Vũ Phi thì cũng rất là hào hứng, ai cũng thích xem người khác gặp họa. Ngay khi Vũ Phi đánh ra lốc xoáy kiếm khí kia, một số tu sĩ ở xung quanh cũng bàn tán không ngớt.

-Các ngươi nghĩ người mặc áo trắng kia liệu có thể chặn lại một đòn này của Vũ Phi hay không, ta thấy đây cũng là một chiều rất mạnh a.

-Cái này thì là điều đương nhiên rồi, Vũ Phi cũng đã từng dùng chiêu này giết chết bao nhiêu tu sĩ tụ khí tầng bốn và tầng ba, ta nghĩ người kia chắc cũng không thể đơn giản tránh né một chiêu này của Vũ Phi được.

-Ta cũng không nghĩ như vậy a, người mặc áo trắng kia từ đầu tới cuối đều bảo toàn thực lực, dù chỉ một chiêu cũng chưa có xuất ra. Theo ta thấy thì người mặc áo trắng kia chắc chắn có thể dễ dàng chặn lại một chiêu kia của Vũ Phi.

-Ta cũng nghĩ giống như ngươi a, người mặc áo trắng kia có thể tránh được hết những đòn tấn công của Vũ Phi thì ta nghĩ cũng có thể ngăn lại được một kiếm này, ta nghĩ có thể người mặc áo trắng kia còn có thể phản công ngay lập tức ấy chứ. Biểu hiện tu vi Tụ Khí tầng bốn của người kia có lẽ cũng chỉ là để che mắt người khác thôi a. Chứ làm gì có chuyện tu sĩ Tụ Khí tầng bốn lại có thể tránh được hết đòn tấn công của tu sĩ Tụ Khí tầng năm như Vũ Phi a.

Mọi người chỉ dừng bàn tán đến khi lốc xoáy kiếm khí kia sắp đánh xuyên qua mi tâm của Vô Danh, mọi người ai cũng hồi hộp nín thở xem trận đấu. Khi họ thấy lốc xoáy kiếm khí kia sắp đánh xuyên qua đầu của Vô Danh rồi mà Vô Danh vẫn không có bất cứ một động tĩnh gì thì ai lấy cũng đều thầm tiếc nuối ở trong lòng. Họ đều nghĩ rằng Vô Danh đã bị một chiêu này của Vũ Phi dọa sợ tới mức không dám ra chiêu cản lại. Một số người khác thì trong lòng còn thầm khinh thường Vô Danh, đã yếu mà lại còn ra gió.

Nhưng rồi tất cả đều há mồm trợn mắt ra khi nhìn thấy Vô Danh chỉ đơn giản dùng hai ngón tay là có thể chặn lại được lốc xoáy kiếm khí kia của Vũ Phi.

-Không…không…thể nào…

Vũ Phi nhìn thấy một màn này thì cũng hoàn toàn đơ ra, trong mắt hiện lên sự sợ hãi không thể nào che dấu được, hắn không ngờ rằng tuyệt chiêu này của bản thân lại bị Vô Danh dễ dàng ngăn cản như vậy.

Phải biết rằng một chiêu này của Vũ Phi đánh ra thì tu sĩ Tụ Khí tầng thứ năm cũng bắt buộc phải tung chiêu ra để hóa giải, nhưng mà một chiêu này ở trước mặt của Vô Danh lại chỉ đơn giản dùng hai ngón tay là có thể chặn lại được.

Vũ Phi lắc đầu một cái, hắn cho rằng đây là hắn bị hoa mắt mới nhìn thành như vậy, làm gi có người nào lại có thể đơn giản dùng hai ngón tay chặn lại kiếm của hắn như vậy, Vũ Phi tự nhủ trong lòng rằng đây chỉ là ảo giác.

Vũ Phi vội vàng huy động thần thức, hắn muốn rút thanh phi kiếm ở trên tay của Vô Danh về.

-Tại sao….tại sao…lại như vậy…

Vũ Phi lẩm bẩm, gương mặt hiện lên sự kinh hoàng tột độ, phi kiếm của hắn bị kẹp ở trên tay của Vô Danh không thể nào rút về được, mối liên hệ giữa hắn và phi kiếm đã bị cắt đứt hoàn toàn, dù cho hắn có huy động thần thức như thế nào đi nữa thì phi kiếm bị Vô Danh kẹp lại ở hai ngón tay đều không có một chút lay động nào cả.

-Gào!! Đây rốt cuộc là người như thế nào a, một chiêu kiếm lợi hại như vậy lại có thể dùng hai ngón tay dễ dàng chặn lại.

Đột nhiên có một tu sĩ hét lên một tiếng, mọi người cũng đồng dạng khổng thể tin vào mắt mình, người nào cũng nghĩ rằng bản thân bị ảo giác.

-Chọc mù mắt ta rồi, đây rốt cuộc có phải là ảo giác hay không vậy, tu vi phải mạnh như thế nào mới có thể làm được như vậy a.

-Cái này là quái vật chứ không phải người a, một chiêu kiếm của Vũ Phi lại dễ dàng bị chặn lại như vậy, đã vậy sự liên hệ giữa phi kiếm và chủ nhân cũng đã bị cắt đứt a.

Xung quanh mọi người cũng không ngừng bàn tán với nhau về điều mà bản thân vừa mới nhìn thấy được.

Vô Danh nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó hắn quay ngược mũi kiếm lại, chân nguyên bao bọc quanh thân phi kiếm, Vô Danh nhẹ nhàng búng tay một cái vào chuôi kiếm khiến cho nó bắn đi.

Thanh phi kiếm được bao bọc chân nguyên của Vô Danh bay đi với tốc độ rất nhanh bắn về phía mi tâm của Vũ Phi.

Chân nguyên của Vô Danh giống như một lớp bùn lầy, chói buộc không gian xung quanh của Vũ Phi, khiến cho Vũ Phi không thể nào di chuyển được.

Vũ Phi nhìn thấy một kiếm này đánh tới thì liền từ trong sự hoảng loạn mà tỉnh lại, hắn cố gắng muốn tránh đi một kiếm này.

Nhưng mặc cho ý thức của hắn cảnh báo phải tránh đi một kiếm này, nhưng hắn lại không tài nào di chuyển được, ngay cả việc nhúc nhích một ngón tay cũng không thể làm được.

Vũ Phi bắt đầu vùng vẫy trong sự tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên hắn đấu pháp với người khác mà lại không thể cử động được dù chỉ một chút. Hình ảnh thanh phi kiếm kia càng lúc càng hiện rõ ở trong mắt của Vũ Phi, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn một kiếm này đánh tới.

-Trúc…

Vũ Phi còn chưa nói hết câu thì thanh phi kiếm đã xuất hiện ngay tại mi tâm của hắn rồi nhẹ nhàng xuyên qua.

-Phốc…

Một luồng huyết vụ bắn ra, thanh phi kiếm nhẹ nhàng bổ đôi đầu của Vũ Phi ra làm hai nửa, trong mắt của Vũ Phi trước khi chết vẫn còn là một sự sợ hãi kinh hoàng.

Vô Danh huy động thần thức của bản thân lấy đi chiếc túi trữ vật trên người của Vũ Phi sau đó liền ném ra một quả cầu lửa.

Xác của Vũ Phi đã bị lửa đốt cháy bốc lên mùi khét lẹt, sau đó chỉ còn lại đống tro tàn rồi bị gió thổi đi. Con độc giác thú mà Vũ Phi dùng để chạy loạn trong thành cũng cùng chung số phận, đều bị Vô Danh cho một quả cầu lửa thiêu cháy hết.

Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này thì chỉ có thể nuốt nước bọt ừng ực, ai cũng không ngờ rằng, người mặc áo trắng này lại ra tay quyết đoán như vậy, ngay cả con trai của thành chủ Hoài Nam thành cũng giết không cần suy nghĩ.

-Đây là con trai của thành chủ Hoài Nam thành a, người kia cũng quá lỗ mãng rồi, lần này coi như xong, thành chủ mà biết chắc chắn sẽ báo thù cho con trai của mình a, người kia làm sao có thể tránh được đây.

-Ta nghe nói thành chủ là đang bế quan đột phá Tụ Khí kỳ tiến vào Trúc Cơ kỳ a, nếu như thật sự thành chủ có thể thăng cấp tới Trúc Cơ kỳ thì có lẽ người áo trắng kia số phận liền được an bài rồi.

-Mọi người cũng mau giải tán a, dù sao đây cũng không phải là việc mà chúng ta có thể quản được, tốt nhất là coi như không biết gì cả mà sống cho tốt, nếu không chết như thế nào cũng không biết a.

Đám dong binh đoàn đi đằng sau Vũ Phi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng sợ mất mật, vừa nãy bọn chúng ra oai ở ngoài phố như vậy, bây giờ thiếu chủ của bọn hắn chết rồi thì có lẽ bọn hắn cũng phải bồi mạng theo a. Cả đám dong bình đoàn bất chợt hai chân run lẩy bẩy, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn về phía Vô Danh.

Ngay sau khi Vũ Phi bị Vô Danh giết thì một cái ký hiệu thần thức liền dính ở trên người Vô Danh. Vô Danh cũng chẳng quan tâm đến cái ký hiệu thần thức này, hắn biết đây chắc chắn là ký hiệu thần thức mà cha của Vũ Phi để lại trên người của con trai mình, một khi Vũ Phi bị người khác giết thì ông ta cũng có thể dựa vào ký hiệu thần thức này để trả thù.

Từ ký hiệu thần thức này Vô Danh cũng đoán ra được chủ của ký hiệu thần thức này còn xa mới mạnh bằng hắn, cho nên hắn cũng không có gỡ đi cái ký hiệu thần thức này xuống mà mặc cho nó dính ở trên người. Dù sao hắn cũng tính đi phủ thành chủ mượn chút đồ.

Mà một đoạn thời gian trước khi Vũ Phi bị giết thì tại một dinh phủ lớn ở trong Hoài Nam thành, có một trung niên nam tử đang bế quan ở bên trong một thạch thất.

Xung quanh cơ thể người này linh khí không ngừng lưu động, hắn giống như là đang tu luyện vậy.

Lúc người này tu luyện linh khí xung quanh dường như bị cuốn tới rất nhiều, trung niên nam tử này đột nhiên lấy ra một viên đan dược sau đó nuốt xuống.

Ngay khi trung niên nam tử này nuốt viên đan dược kia xuống thì dược lực ấm áp mạnh mẽ lưu động trong cơ thể của người trung niên nam tử này.

Một luồng dược lực mạnh mẽ chạy quanh cơ thể của vị trung niên nam tử này, sau một đoạn thời gian đột nhiên trong cơ thể vị trung niên nam tử này vang lên một tiếng ầm lớn. Vị trung niên nam tử này giống như đã qua được một quan ải rất lớn trong việc tu luyện.

Thân thể người này sau khi đột phá liền tiết ra rất nhiều chất thải bốc mùi hôi thối. Mà lúc này người trung niên nam tử đột nhiên mở trừng mắt ra nhìn về phía xa rồi gầm lên một tiếng:

-Kẻ nào giám giết con trai Vũ Phi của ta…..

Người trung niên nam tử này nắm chặt tay lại kêu răng rắc, trong miệng lẩm bẩm nói:

-Không ngờ sau khi ta thành công thăng cấp Trúc Cơ, đứa con trai này của ta liền bị người khác giết. Cho dù ngươi có là ai đi chăng nữa, đứa con trai hư hỏng của Vũ Phong này cũng không đến lượt ngươi dạy dỗ. Ngươi đã dám giết con trai của ta, vậy thì ngươi cũng phải bồi mạng cho nó.

Mọi người đọc xong nhớ để lại 1 like ủng hộ tác với nhé

Trong truyện nếu như có sạn mong mn thông cảm

Lớp học văn của tác là lớp học free..không thu học phí...nhưng mọi người cũng có thể đóng học phí hàng tháng để giúp cho lớp học văn của tác chất lượng hơn và có thể leo top kim thánh bảng của trường yy nha...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play