Mặc dù Vô Danh không có Trúc Cơ đan để sử dụng, nhưng mà hắn lại có tiên tinh, dùng tiên tinh này để tiến vào Trúc Cơ kỳ còn mạnh hơn dùng Trúc Cơ đan gấp mấy lần. Nếu như hắn dùng Trúc Cơ đan để thăng cấp Trúc Cơ kỳ thì chắc chắn trong cơ thể sẽ bị tạp chất của đan dược làm cho linh lực không còn được tinh khiết. Mà dùng đan dược để thăng cấp vào Trúc Cơ kỳ thì cũng không thể nào bằng tự mình tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, bởi vì dùng đan dược chính là dùng ngoại lực hỗ trợ, còn tự thân tu luyện thì căn cơ sẽ cực kì vững chắc. Lúc đó nếu như so sánh giữa người dùng đan dược để thăng cấp và người tự thân tu luyện thì cũng biết ai mạnh hơn rồi, mà sự chênh lệch giữa hai người cũng không phải là nhỏ.
Vô Danh từ khi tu luyện tới giờ, chưa dùng bất kì một loại đan dược hay linh thảo có tác dụng tăng tiến tu vi nào cả, đồng thời hắn cũng không có sự dụng linh thạch cấp thấp. Ngoài việc hấp thu linh khí đậm đặc bên trong thế giới hỗn độn ra thì hắn chỉ có sử dụng linh tủy trì và tiên linh mạch để tu luyện. Mà những thứ này đều là những thứ có độ tinh khiết cực kì cao, gần như không có tạp chất. Mà hắn còn thông qua khí tức bản nguyên trong cơ thể không ngừng gột rửa và cô đọng thì việc linh lực của hắn có tạp chất là điều không thể nào.
Chính vì tu luyện khắt khe như vậy, cho nên căn cơ của hắn rất là vững chắc, trong cơ thể linh lực cũng không có một chút tạp chất, bây giờ mà hắn còn dùng tiên tinh để tiến cấp Trúc Cơ thì không cần phải nói cũng biết là hắn mạnh cỡ nào rồi, những đối thủ trong cùng tu vi có lẽ hắn chỉ cần đấm một cái là chết.
Vô Danh cất đi bốn viên tiên tinh vào nhẫn trữ vật xong mới bắt đầu tiếp tục tu luyện. Tay của Vô Danh cầm tiên tinh sau đó liền vận chuyển công pháp Vô Cực quyết tới cực hạn. Trong mấy tháng vừa qua, tại lúc Vô Danh vừa mới thăng cấp tới tụ khí tầng chín, linh lực của hắn cũng đã có một loại chuyển biến cực kì đặc biệt.
Khi còn ở tầng thứ tám của Tụ Khí kỳ, linh lực của Vô Danh vẫn còn ở dạng khí, nhưng sau khi tăng cấp tới tụ khí tầng chín, linh lực của hắn ở dạng khí đã từ từ chuyển sang dạng lỏng rồi. Lúc Vô Danh phát hiện ra điều này hắn cũng rất là bất ngờ, lúc đó hắn biết linh lực của mình đã được chuyển hóa thành chân nguyên. Đối với vấn đề này thì Vô Danh cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, bởi vì tại sao lại có sự biến đổi như thế ở trong cùng một cảnh giới, đáng lẽ ra khi tu vi của hắn chạm tới tụ khí tầng chín thì linh lực của hắn vấn phải là dạng khí mới đúng. Hắn nghĩ chỉ có khi bản thân đã tăng cấp lên tới Trúc Cơ thì linh lực của bản thân mới được chuyển hóa thành chân nguyên, và đó cũng sẽ là điểm khác biệt giữa Trúc Cơ kỳ và Tụ Khí kỳ.
Vô Danh liền nghĩ tới một vấn đề, có lẽ nguyên nhân ở đây của hắn chính là nhờ vào Vô Cực quyết, còn việc hắn tu luyện bằng linh tủy trì với tiên linh mạch có lẽ cũng chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.
Cứ như vậy, khi tu vi của hắn vừa bước vào Tụ Khí tầng chín sơ kỳ thì linh lực đã bắt đầu được chuyển hóa thành chân nguyên, mà ngay tại thời điểm hắn tăng cấp tới Tụ Khí tầng chín hậu kỳ thì linh lực của hắn đã chuyển hóa một trăm phần trăm thành chân nguyên rồi.
............
Đã là hai tháng kể từ khi Vô Danh rời khỏi Hoài Nam Nhị Tinh học viện, nhưng cũng chẳng có một kẻ nào để tâm tới việc có một kẻ như Vô Danh biến mất cả, dù sao việc có những học viên đột nhiên mất tích cũng là chuyện dễ lý giải, bởi vì mỗi tháng đều có học viên ra ngoài làm nhiệm vụ rồi mất mạng.
Nếu như nói không có kẻ nào để ý tới Vô Danh thì cũng không đúng cho lắm, bởi vì vẫn còn một số kẻ vẫn đang đợi Vô Danh quay trở lại, có những kẻ ở ngoài sáng mà cũng có những kẻ ở trong tối.
Mà lúc này,tại một hậu hoa viên bên trong Hoài Nam Nhị Tinh học viện, Nguyệt Nhi với Ma Tiểu Uyên cũng là đang ngồi tâm sự với nhau.
- Tiểu Uyên tỷ, tỷ nói khi nào thì Vô Danh huynh ấy mới trở về.
Nguyệt Nhi quay sang hỏi Ma Tiểu Uyên, trong mắt của nàng giống như có sự thương nhớ vô hạn, ánh mắt mang theo trông chờ nhìn Ma Tiểu Uyên.
Ma Tiểu Uyên nghe Nguyệt Nhi hỏi vậy thì cũng chỉ có thể lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết rốt cục khi nào thì hắn trở về, nhưng có lẽ hắn sẽ về sớm thôi.
Nguyệt Nhi nghe xong câu trả lời thì liền cụp mắt xuống không nói gì, đây cũng là câu hỏi mà nàng đã hỏi Tiểu Uyên rất nhiều lần rồi, nhưng câu trả lời thì vẫn như vậy, vẫn là câu nói "huynh ấy sẽ về sớm thôi".
Nguyệt Nhi lại nhớ tới phong thư mà Vô Danh để lại cho nàng trước khi rời khỏi học viện, trong đó Vô Danh cũng nói huynh ấy sẽ về sớm thôi. Thế nhưng....
- Tiểu Uyên tỷ, lúc đó Vô Danh ca ca cũng nói với muội rằng huynh ấy rất sớm sẽ trở về, nhưng mà cho tới bây giờ, cũng đã hai tháng rồi....
Nguyệt Nhi lại nói.
- Vậy muội có tin những gì hắn nói không??
Ma Tiểu Uyên nhìn Nguyệt Nhi hỏi, mặt nàng cười mà giống như không cười.
- Muôi đương nhiên tin, chỉ là....
Nguyệt Nhi không một chút chần chờ đáp lại, nhưng rất nhanh giọng nói của nàng lại nhỏ xuống.
- Ta biết muội rất lo lắng cho hắn, nhưng mà muội cũng nên đặt hy vọng vào hắn, đợi một ngày hắn trở về bên cạnh muội.
Ma Tiểu Uyên nói.
- Muội biết, nhưng sắp tới, chúng ta chẳng phải sẽ rời khỏi đây hay sao, đến lúc đó rời khỏi Hoài Nam Nhị Tinh học viện rồi muội sao có thể thấy được huynh ấy. Nếu huynh ấy có thể đi cùng chúng ta chẳng phải sẽ rất tốt sao.
Nguyệt Nhi hiển nhiên cũng đang rất gấp gáp, chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ rời Hoài Nam Nhị Tinh học viện tới Minh Khai Ngũ Tinh học viện, lúc đó thì nàng làm sao có thể gặp được Vô Danh đây. Chỉ còn mấy ngày nữa, Minh Khai Ngũ Tinh học viện sẽ tới Hoài Nam Nhị Tinh học viện tổ chức khảo thí, lúc đó nàng chắc chắn cũng sẽ phải tham gia, nàng không dám trái lời của sư phụ, một khi nàng tham gia thì chắc chắn sẽ được chọn, mà nếu như nàng được chọn thì nàng cũng sẽ phải rời khỏi Hoài Nam Nhị Tinh học viện. Đến lúc tổ chức khảo thí, Vô Danh vẫn chưa quay về, chẳng phải sẽ bỏ lỡ đợt khảo thí hay sao, lúc đó hắn và nàng chắc chắn sẽ mỗi người một nơi.
Ma Tiểu Uyên nhìn về một nơi xa xăm rồi cươi nhẹ, nàng nói:
- Nếu như hắn đi cùng với chúng ta thì đó chính là hại hắn...
- Tại sao...??
Nguyệt Nhi có chút khó hiểu hỏi.
- Bởi vì hắn có rất nhiều bí mật, hắn không phải cá trong ao, cho nên thiên hạ rộng lớn ngoài kia mới là nơi để cho hắn thỏa sức bơi lội. Nếu như chúng ta giữ hắn lại cũng chỉ là cản trở bước tiến của hắn mà thôi. Muội thích chuyện như vậy xảy ra hay sao??
Ma Tiểu Uyên từ từ giải thích.
- Muội biết rồi...
Nguyệt Nhi nghe vậy thì cũng gật đầu giống như đã hiểu lời Ma Tiểu Uyên muốn nói. Nguyệt Nhi hơi trầm ngâm một chút rồi lại nói:
Nguyệt Nhi gương mặt rất nghiêm túc, ánh mắt dường như đang chờ đợi câu hỏi từ miệng của Ma Tiểu Uyên, suốt gần hai tháng nay nàng với Ma Tiểu Uyên cũng đã chơi rất thân với nhau, và nàng cũng không phải một cô gái ngốc nghếch như vậy, nàng cũng nhìn ra chỗ không đúng ở Ma Tiểu Uyên.
Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT