Bất kể là Nguyệt Nhi hay Mộc Thanh Kiều, các nàng đều là nữ nhân thiên tư tuyệt sắc, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, thân thể càng là mềm mại không xương, tuyệt không có thua kém tiên nữ giáng trần. Bông hoa xinh đẹp như vậy Vô Danh cũng đều đã nâng niu ở trong tay, vậy Mộc Lâm trước mắt này thì tính là cái gì. Cái gì cũng không phải.

Vô Danh lúc này coi như cũng có một cái đánh giá với nữ nhân tên Mộc Lâm, mặc dù xinh đẹp quyến rũ nhưng mà máu dâm thì cũng đi đôi với nhan sắc của nàng. Vô Danh đối với loại phụ nữ này không có nửa phần hứng thú. Vô Danh nhàn nhạt nói:

“Không sai, ta quả thật không phải là người sinh hoạt tại bên trong Tam Sinh tiểu thế giới, Thái Mộc tông gì gì đó của các ngươi ta cũng là chưa có nghe nói qua.”

Sắc mặt của Mộc Lâm lúc này quả thực cũng có chút khó coi rồi, bởi vì nàng vừa rồi cũng không nhìn thấy cái ánh mắt háo sắc của Vô Danh. Trong lòng Mộc Lâm lúc này cũng có chút bực bội, nàng quả thực không tin tên tiểu nam nhân trước mắt này không bị nàng hấp dẫn. Trong lòng Mộc Lâm thầm nói, tiểu nam nhân này nàng muốn rồi.

Mà lúc này tên nam tử mặc hắc y đột nhiên cười ha ha nói:

“Ha ha, hóa ra là một tên tán tu đầu đường xó chợ, ngay cả Tam Sinh tiểu thế giới cũng chưa có đặt chân đến, thật khiến cho người ta phải chê cười. Ta thấy ngươi tốt nhất hay là tránh ra đi, nếu không đến lúc chúng ta động thủ, ngươi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.”

Tên nam tử mặc hắc y kia nói ra sau đó thì nữ tử mặc váy xanh ở bên cạnh cũng cười nói:

“Nhan huynh nói lời ấy sai rồi, hắn nếu như đã có dũng khí đứng đây rồi vậy thì cũng không cần đi đâu nữa.”

Mà lúc này Vũ Thủy Yên sắc mặt tái nhợt bị huyết đằng trói chặt ở phía sau cũng hét lên:

“Vô Danh đại ca, huynh mau đi đi, đừng lo cho muội, huyết đằng ở đây rất mạnh…”

Vũ Thủy Yên nói ra lời này khuân mặt cũng lại tái nhợt đi vài phần, gân xanh lúc này cũng lộ rõ. Hơn nửa tháng liên tục bị huyết đằng hút máu, nàng cũng lại không thể tu luyện, lúc này khí lực cả người cũng mau chóng thoát rơi, nàng cảm thấy bản thân mình cực kỳ suy yếu rồi. Nhưng mà nàng vẫn là lo lắng khuyên Vô Danh một câu mau chạy đi.

“Hồng Y sư muội, ngươi mau chạy đi, mấy người các ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn chúng.”

Một tên nam nhân Hồ tộc bị huyết đằng trói chặt cũng hô lên một tiếng.

“Hừ, đã tới đây rồi còn muốn chạy sao, không dễ vậy đâu. Dám chặn đường đi của Cổ Không ta, vậy thì hãy để lại hai chân rồi hẵng nói.”

Cổ Không ánh mắt khinh thường nhìn về phía Vô Danh, ngay cả tu sĩ của Tam Sinh tiểu thế giới cũng không phải, vậy thì có thể làm được gì sao, trong mắt hắn những kẻ như vậy đều là rác rưởi, mà cho dù có là tu sĩ của Tam Sinh tiểu thế giới nhưng chỉ là một cái tán tu thì cũng là rác rưởi mà thôi. Đối với Cổ Không hắn, Vô Danh trước mắt này chính là rác rưởi trong rác rưởi.

Ngược lại để cho hắn đề phòng đôi chút chính là đầu yêu thú toàn thân màu vàng kim kia, thực lực của yêu thú này rất cao, rất có thể là yêu thú cấp năm trung kỳ trở lên, không thể không đề phòng. Còn lại hai người Vô Danh và Hồ Hồng Y hắn đều không có nhìn ở trong mắt.

“Cổ Không huynh, tí nữa động thủ huynh đối phó với đầu yêu thú kia sao, còn tên tiểu nam nhân kia để ta xử lý.”

Mộc Lâm lúc này ở bên cạnh Cổ Không cười nói.

“Được, nếu Mộc Lâm sư muội đã nói như vậy, vậy thì đầu yêu thú kia để ta tới đối phó.”

Cổ Không gật đầu nói.

Vô Danh nhìn thấy thân hình tiều tụy của Thủy Yên mà không khỏi tức giận, hắn bây giờ cũng đã nổi lên sát khí rồi. Vô Danh nhìn đám người Mộc tộc lạnh lùng nói:

“Muốn lấy hai chân của ta, vậy ngươi cũng đừng mơ.”

Vô Danh nói xong cũng lại truyền âm cho Hồ Hồng Y ở bên cạnh:

“Đợi lát nữa ta cùng đám người kia động thủ, Hồng Y sư muội giúp ta cứu mấy người Thủy Yên xuống.”

“Được, Vô Danh sư huynh, ta biết rồi.”

Hồ Hồng Y ở bên cạnh nghe vậy cũng truyền âm lại cho Vô Danh.

Cổ Không nghe Vô Danh nói vậy thì trong lòng càng lạnh lẽo, một cái tán tu mà cũng dám ngông cuồng như vậy, lát nữa hắn sẽ cho tên này biết nội môn đệ tử của Thái Mộc tông là có bao nhiêu đáng sợ, sau đó lại rút gân lột da Vô Danh cho hả giận.

“Tiểu tử đừng có mạnh miệng, đợi lát nữa ta sẽ cho người biết nội môn đệ tử Thái Mộc tông chính là thiên tài trong thiên tài, không phải một cái tán tu rác rưởi như ngươi muốn là có thể động tới được.”

Cổ Không nói xong liền lấy ra pháp bảo của mình, vũ khí của hắn cầm chính là một cây kéo cắt hoa lớn dài chừng hơn một thước. Kéo lớn vừa mới lấy ra, Cổ Không lập tức điều động chân nguyên truyền tới kéo lớn sau đó cắt ngang về phía Kim Luân Vương.

Vô Danh thấy Cổ Không cũng đã động thủ thì một chân cũng giơ lên định đá ra một cước.

Mà lúc này Mộc Lâm ở bên cạnh cũng đã lấy ra trường kiếm của mình, nàng ta nhìn về phía Vô Danh cười nói:

“Tiểu nam nhân, đối thủ của ngươi không phải là hắn, mà là tỷ tỷ.”

Giọng nói của Mộc Lâm có chút lẳng lơ truyền tới bên tai của Vô Danh, nàng ta lúc này cũng đã nhảy lên, trường kiếm trong tay cũng tế xuất, một kiếm chém thẳng về phía Vô Danh.

Theo như Mộc Lâm đoán thì tu vi của Vô Danh chắc cũng sẽ không quá cao, ngược lại công pháp ẩn nấp này lại rất tốt khiến cho nàng cũng không thể nhìn ra được tu vi thật sự của hắn.

Trường kiếm trong tay Mộc Lâm lúc này hóa ra vô số kiếm hoa tấn công về phía của Vô Danh, bầu trời kiếm hoa này lập tức phong tỏa lại toàn bộ không gian xung quanh của hắn, bao bọc vào trong.

“Sưu.. sưu..”

Vô Danh nguyên bản muốn đạp cho Cổ Không một cước, nhưng sau đó hắn rất nhanh liền phát hiện, một kéo kia của Cổ Không không phải là tấn công về phía hắn mà là đánh về phía Kim Luân Vương.

Một giây sau đó hắn liền thấy Mộc Lâm thi triển ra bầu trời kiếm hoa tấn công về phía hắn, thấy vậy Vô Danh không chút chần chờ liền đạp ra một cước về phía của Mộc Lâm. Đối với những người này, hắn không cần phải dùng tới Khai Thiên Dạ Đao.

Một cước nguyên bản là dành cho Cổ Không lúc này lại bị Vô Danh đạp về phía Mộc Lâm, một đại cước ấn khổng lồ hiện ra, hướng thẳng về phía bầu trời kiếm hoa kia đạp tới.

“Phong Hỏa Cước.”

Mộc Lâm thấy Vô Danh đạp ra một cước thì cười lạnh, tiểu nam nhân này quả thực cũng quá ngông cuồng rồi, đối địch với một kiếm của nàng vậy mà dám đá ra một cước, nàng khẳng định một cước này còn chưa đạp tới trên người nàng thì cái chân kia của Vô Danh sẽ phải rớt xuống.

Phong Hỏa Cước vừa mới bị Vô Danh đạp ra thì không gian xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo, cuồng phong rực lửa từ sau lưng Vô Danh gào thét ùa ra dung nhập vào trong đại cước ấn kia.

“Sưu.. sưu..”

Bầu trời kiếm hoa mà Mộc Lâm thi triển ra lúc này cũng đã chém thẳng tới phía của Vô Danh, trong nháy mắt liền đụng vào trên Phong Hỏa Cước.

Bành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, nguyên bản bầu trời kiếm hoa phát ra kiếm quang long lanh vừa mới lao tới lập tức bị Phong Hỏa Cước của Vô Danh đạp vỡ tan thành từng mảnh, chân nguyên nổ tung làn tràn ra xung quanh, hóa ra thành từng mảnh thủy tinh tan vỡ tiêu tán trong không trung.

Phong Hỏa Cước vừa mới đạp tan bầu trời kiếm hoa thì vẫn gào thét với tốc độ cực nhanh đánh về phía Mộc Lâm. Mộc Lâm lúc trước còn nghĩ rằng một kiếm này của nàng dễ dàng thu thập Vô Danh thì bây giờ nàng biết mình liền nghĩ sai rồi.

Mộc Lâm ánh mắt kinh hãi nhìn về phía đại cước ấn với tốc độ cực nhanh đạp tới trước người của nàng. Mộc Lâm trong lòng thầm kêu không tốt, nàng bị trúng kế rồi, một cước này cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Mộc Lâm vốn còn muốn đỡ một cước này, nhưng một cước này đạp tới phải nói là quá nhanh, một cước xuất ra giống như là làn gió vậy, chỉ chờ tới khi nó ùa tới mới có thể nhận ra.

Rầm! Rắc! Rắc!

Một cước này vừa mới đạp tới thì Mộc Lâm lập tức bị đá bay ra phía sau mười trượng, cảm giác nặng nề giống như bị một tảng đá lớn đập thẳng vào trên ngực, y phục trên người lúc này cũng bị hỏa phong điên cuồng xé nát thành từng mảnh bắn ra ngoài. Sau đó lại là một đợt tiếng răng rắc truyền tới, nội giáp bên trong cũng bị một cước này đạp vỡ thành mảnh vụn.

Phốc!

Mộc Lâm bị đạp bay ra phía sau cũng không nhịn được phun ra một búng máu, thân thể trần truồng trắng nõn lúc này cũng lộ ra trước mắt, từng đường cong ma quỷ hiện ra, toàn bộ xuân sắc ở dưới một cước của Vô Danh đều bại lộ không chút bí mật. Trên cặp nhũ phong hồng hào cao vút lúc này cũng bị đá in một cước ở trên đó, đẹp mê người.

“Ngươi…”

Mộc Lâm lúc này tức giận tới mức mặt đỏ hết cả lên, nàng vội vàng lấy ra y phục che ở trên người, động tác của nàng rất nhanh, gần như ngay sau đó thân thể bị lộ ra liền lấy y phục che lại.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play