Hồ Hồng Y nghe Vô Danh nói vậy thì trợn tròn mắt kinh ngạc, nàng không ngờ được ở phía trước lại có cấm chế công kích liên hoàn. Nếu thật như Vô Danh nói ở phía trước có cấm chế công kích liên hoàn thì chẳng phải nếu như nàng đi qua đó nhất định sẽ phải bỏ mạng sao.

Ở phía trước bởi vì có rất nhiều huyết đằng cho nên không thể dùng chân nguyên chạy qua, nhưng nếu như không dùng chân nguyên chạy qua vậy rất có thể sẽ đi vào cấm chế, nếu như đi vào cấm chế thì đến lúc đó sẽ kích hoạt cấm chế nổ tung cùng dẫn tới huyết đằng bao vây. Nhưng nếu như dùng chân nguyên chạy qua thì cũng đồng dạng vẫn sẽ bị huyết đằng bao vây đồng thời cùng có thể vô tình đạp vào cấm chế. Cho nên chỉ cần đi qua con đường này thì rất dễ phải bỏ mạng.

Hồ Hồng Y nghe vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như đổi lại là nàng đơn độc đi qua thì nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì ngay cả cấm chế như thế nào nàng còn không có phát hiện ra. Nếu như không phải có Vô Danh nhìn ra được nơi đây có cấm chế, vậy chẳng phải mọi người sẽ đi qua hay sao.

Kim Luân Vương trên mặt cũng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, bởi vì quả thực cái cấm chế phía trước này nó cũng có thể nhìn ra. Phía trước mặc dù chỉ là cây cỏ cùng hoa lá, nhưng trong đó cây có cũng là một cái cấm chế mà hoa lá cũng là một cái cấm chế, thật thật giả giả rất khó phân biệt, hơn nữa đây còn là một cái cấm chế công kích liên hoàn, một khi phát nổ sẽ gây ra sát thương tới một khu vực lớn.

Kim Luân Vương nhìn về phía trước nói:

“Nếu như muốn phá bỏ những cấm chế này, vậy thì không cần phải đi qua, ta tùy tiện đánh ra một quyền cũng có thể phá đi những cấm chế này.”

Vô Danh đương nhiên nghe hiểu những lời Kim Luân Vương nói, quả thực với một quyền không gian của Kim Luân Vương thì có thể súc động được cấm chế khiến cho cấm chế liên hoàn nổ tung, nhưng mà điều hắn cần lại không phải như vậy.

Vô Danh đồng dạng cũng có thể làm cho cấm chế này nổ tung mà không gây ảnh hưởng tới bản thân, nhưng hắn sẽ không đi làm chuyện vô ích như vậy. Vô Danh nhìn Kim Luân Vương nói:

“Nếu như muốn phá đi những cấm chế này thì cũng quá đơn giản rồi, cái ta cần không phải là như vậy. Có người muốn âm ta, vậy ta cũng nên cho hắn nếm mùi một chút.”

Kim Luân Vương vừa nghe Vô Danh nói như vậy thì cũng liền hiểu ra chuyện gì, nó cũng chỉ có thể tại chỗ cười hắc hắc.

Hồ Hồng Y ở bên cạnh nghe vậy thì làm sao còn không biết là có chuyện gì xảy ra, đây rõ ràng là một cái âm mưu, mà nàng dĩ nhiên cũng bị người ta tính toán. Lần giao đấu đó nàng có thể chạy thoát được chẳng qua là người ta thả nàng đi mà thôi, nếu như muốn thật sự thoát được khỏi đám người Mộc tộc đó thì có lẽ nhất định phải bỏ ra đại giới không hề nhỏ.

Hồ Hồng Y lúc này nào còn cảm thấy bản thân may mắn khi thoát khỏi nữa, nàng chẳng qua là đang âm thầm làm theo kế hoạch của người ta mà thôi. Mà lần này rõ ràng là liên lụy đến Vô Danh, nàng đây là đưa Vô Danh vào chỗ chết.

Hồ Hồng Y lúc này còn muốn nói gì đó nhưng mà Vô Danh đã khoát tay nói:

“Không cần lo lắng, cái này nằm trong phạm vi kiểm soát của ta, ta sẽ không để cho bản thân phải chịu thiệt.”

Vô Danh lúc này lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một đống trận bàn, trong này có phản giám sát trận, khốn trận, sát trận, ảo trận, bạo liệt trận, ẩn nấp trận. Hắn không biết là kẻ nào muốn đối phó hắn, nhưng mà nếu như đã muốn động tới hắn thì trước tiên ăn một đòn của hắn rồi lại nói.

Vô Danh thần niệm đảo qua là có thể nhìn thấy phía trước có một cái giám sát trận bàn, xung quanh giám sát trận bàn này không có bất kì cái gì cấm chế. Vô Danh thân hình lập tức ẩn lấp đi sau đó sử dụng không gian độn thuật độn tới bên cạnh giám sát trận bàn này.

Bởi vì thân hình của hắn đã ẩn lấp đi, đồng thời hắn có công pháp ẩn lấp cao cấp cùng với Vũ Trụ mạch lạc cho nên hắn không sợ giám sát trận bàn này có thể nhìn thấy thân hình của hắn, cái có thể nhìn thấy bất quá chỉ là không khí mà thôi.

Vô Danh sử dụng không gian độn thuật độn tới bên cạnh giám sát trận, xung quanh cũng không có nửa điểm không gian ba động, cho nên muốn phát hiện Vô Danh hắn động tay động chân thì còn lâu mới có thể phát hiện được. Vô Danh lập tức vứt ra phản giám sát trận bàn, hắn muốn xem xem là con hàng nào muốn chơi hắn.

Vô Danh vừa mới ném ra phản giám sát trận bàn thì hắn lập tức nhìn thấy một cái gương mặt quen thuộc, Liễu Sinh Đạo Mạo.

“Thì ra lại là ngươi, lần trước đánh ngươi trốn chết ngược lại không để cho ngươi ghi nhớ, vậy lần này ta liền nhắc nhở ngươi thêm một cái.”

Vô Danh sau khi đã khởi động phản giám sát trận bàn thì hắn tin Liễu Sinh Đạo Mạo sẽ không nhìn thấy hắn đang làm cái gì, nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là một mảnh hoa cỏ mà thôi. Vô Danh lúc này mới có tâm tình đi kiểm tra cấm chế mà Liễu Sinh Đạo Mạo đã bố trí.

Vô Danh vừa nhìn liền biết mấy cái cấm chế này cũng không phải là đơn giản, nếu như muốn xử lý hết những cấm chế này thì nhất định phải mất kha khá thời gian. Cấm chế ở đây cũng khá cao cấp, rất dễ âm người, nhưng đáng tiếc là lần này người muốn âm lại là Vô Danh hắn.

Vô Danh cũng từng có một đoạn thời gian tiếp xúc qua cấm chế, trình độ cấm chế của hắn không quá cao nhưng cũng không quá thấp, ngoài ra hắn còn là một cái trận pháp Đại Sư cấp sáu. Nếu như muốn dùng mấy cái cấm chế này bẫy hắn thì cũng còn kém xa a.

Vô Danh bây giờ muốn làm chính là đem những cái cấm chế này chỉnh sửa lại mà không phải là phá hủy, hắn muốn biến cấm chế nơi này thành cấm chế của hắn.

Vô Danh trước tiên chính là muốn bố trí một cái ẩn nấp trận và cấm thần trận, tránh cho việc lúc hắn đang chỉnh cấm chế dẫn tới huyết đằng tấn công. Bố trí xong xuôi hết rồi lúc này hắn mới có tâm tình đi động cấm chế kia của Liễu Sinh Đạo Mạo.

Vô Danh chính là có biện pháp đi qua khu vực cấm chế này mà không động tới bất kì cấm chế nào, nhưng mà hắn không muốn làm như vậy, hắn muốn cho Liễu Sinh Đạo Mạo kia gậy ông đập lưng ông.

Vô Danh lúc này thả thần niệm của mình ra, hắn lần này đi xúc động cấm chế phải hết sức cẩn thận, bởi vì rất có thể sẽ bị Liễu Sinh Đạo Mạo nhận ra. Cho nên hắn lần này muốn âm người thì nhất định phải cẩn thận mới được.

Vô Danh thần niệm từ từ thẩm thấu vào bên trong cấm chế của Liễu Sinh Đạo Mạo, tay hắn cũng không ngừng biến đổi thủ quyết. Lần này thay đổi cấm chế chẳng những phải khiến cho cấm chế rơi vào sự khống chế của hắn mà vẫn phải cho Liễu Sinh Đạo Mạo cảm nhận được cấm chế bản thân tồn tại, làm cái này quả thực rất là nhọc sức. Nhưng mà thần niệm của Vô Danh vốn rất mạnh mẽ cho nên hắn có thể làm được việc này.

Trong lúc Vô Danh đang thay đổi cấm chế thì Hồ Hồng Y cùng với Kim Luân Vương cũng chỉ có thể ở bên ngoài đợi. Quân lệnh của Thủy Yên nằm trong tay Vô Danh vẫn còn chưa có vỡ ra, điều đó chứng tỏ Thủy Yên vẫn còn an toàn một chút. Vô Danh đoán đối phương cũng sẽ không động thủ giết người, nếu muốn động thì cũng không phải là bây giờ. Chính vì thế nên Vô Danh mới có thời gian đi động mấy cái cấm chế này.

Mà thời gian này Vô Danh cũng đã tính toán cả rồi, đối phương chắc chắn sẽ không ngờ được hắn tới đây nhanh như vậy, cho nên hắn chậm chễ một chút thời gian cũng sẽ không gây ra một chút bất lợi gì.

Phải mất tới nửa ngày sau Vô Danh mới hoàn toàn thay đổi những cấm chế này, nói là thay đổi nhưng thực chất nó vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, thay đổi chủ yếu là ở kết cấu bên trong. Vô Danh thay đổi cấm chế sau đó thì liền lấy ra một tấm bạo liệt trận bàn, hắn cẩn thận chôn mấy tấm trận bàn này xuống dưới, chỉ cần cấm chế nơi này bị động thì lúc đó cũng sẽ xúc động bạo liệt trận, bạo liệt trận bị nổ sau đó cũng sẽ xúc động bạo liệt trận cùng cấm chế khác, lúc đó chính là một màn pháo hoa mãn nhãn a.

Vô Danh lắp đặt trận pháp xong xuôi thì lúc này mới trở lại chỗ giám sát trận thu hồi phản giám sát trận rồi lập tức sử dụng không gian độn thuật quay trở về chỗ cũ.

Vô Danh quay trở lại sau đó thì liền nói với Hồ Hồng Y và Kim Luân Vương:

“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi qua rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play