Vô Danh vừa dùng Hỗn Độn Thiên Mục nhìn rõ miếng ngọc giản này thì toàn bộ thông tin cũng dần dần hiện ra ở trước mắt hắn. Hắn nhìn thấy lúc này đều là những chữ viết cực kỳ rõ ràng, không phải là những chấm nhỏ li ti mờ ảo không thể nhìn rõ.

Vô Danh lúc này đột nhiên mạnh mở mắt ra, hai mắt của hắn trợn trừng, khuân mặt bỗng nhiên trở nên tím tái. Nếu như nhìn kĩ thì có thể thấy những luồng tử khí rất mờ ảo đang từ trong miếng ngọc giản theo trán của hắn len lỏi vào trong cơ thể, sau đó lan tràn ra toàn bộ thân thể.

Phốc!

Vô Danh đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, khuân mặt của hắn tái mét, cơ thể suy yếu đi rất nhiều. Đằng sau lớp y phục của hắn lúc này các mạch máu đang không ngừng nổi lên nhìn giống như những con giun đang bò vậy. Cơ thể hắn cũng bỗng chốc biến thành màu tím sau đó lại biến thành màu xanh, cuối cùng là trắng bệch.

“Trúng kế.” Vô Danh ánh mắt có chút giận giữ, hắn nhỏ giọng nói. Hắn không ngờ rằng bên trong miếng ngọc giản này lại có thuật nguyền rủa, và thế là hắn cứ như vậy bị người tính kế.

Vô Danh rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn muốn thử dựa vào vận chuyển công pháp xem có thể bài ra được tử khí kia hay không. Nhưng mà kết quả rất nhanh liền khiến cho hắn phải thất vọng, vận chuyển công pháp lúc này cũng không thể nào bài ra được loại tử khí kia.

“Bách Niên Tử Chú Thuật.” Vô Danh hai mắt từ từ mở ra, trong miệng hắn thì thào, hắn nhận ra được loại lời nguyền này tên là gì, nó được gọi là Bách Niên Tử Chú Thuật. Loại thuật pháp nguyền rủa này là một loại thuật pháp cực kỳ ác độc, nó cũng được lưu lại từ những niên đại xa xưa về trước. Vô Danh hắn trong lúc nghiên cứu các loại điển tịch cùng cổ thư ở trong tàng thư các của Liên Đao Tông thì cũng có đọc được thông tin về loại thuật pháp nguyền rủa này.

Người nào bị dính Bách Niên Tử Chú Thuật này thì sau một trăm năm toàn bộ thân thể, máu huyết, tu vi, ký ức đều bị hút đi biến thành một viên đan dược. Nếu như sử dụng loại đan dược này thì có thể tăng lên tu vi một cách cực kỳ nhanh chóng, bởi vì tu vi của người bị dính thuật này đều đã bị biến thành đan. Nhưng điểm đặc biệt của loại đan dược này chính là có thể truyền thừa ký ức, toàn bộ ký ức từ lúc còn sống cho tới lúc chết của người bị nguyền rủa đều sẽ trở thành ký ức của người sử dụng đan dược.

Nhưng mà viên đan dược này nhất định phải sau một trăm năm thì mới ngưng tụ, trong một trăm năm ấy nó sẽ không ngừng hấp thu toàn bộ tinh hoa, máu huyết, ký ức, tu vi trên người của nạn nhân. Người bị dính thuật này sẽ không ngừng trở nên gầy gò, yếu ớt đi, cuối cùng đến thời gian một trăm năm thì sẽ chỉ còn là một cái xác khô, và lúc ấy ở trong người cũng sẽ tích tụ lại một viên đan dược to bằng con mắt. Loại thuật nguyền rủa này cũng cực kỳ thống khổ.

Bách Niên Tử Chú Thuật này còn có một đặc điểm nữa chính là nếu như người bị nguyền rủa lại chết đi vào lúc chưa thành đan dược thì thuật pháp nguyền rủa này sẽ bám cứng ở trên người kẻ vừa giết đi người bị nguyền rủa, cứ như vậy nối tiếp nhau, đan dược này sẽ càng lúc càng mạnh mẽ.

Thế nhưng mà lúc Vô Danh hắn đọc được thông tin về Bách Niên Tử Chú Thuật này thì cũng không tìm thấy thông tin về cách phá giải loại thuật pháp này, nó chỉ có giới thiệu sơ bộ mà thôi. Vô Danh lúc này biểu tình âm trầm, hai mắt của hắn nhắm lại như đang suy nghĩ, suy nghĩ tại sao hắn lại bị người ta tính kế mà không phải là một người khác.

Miếng ngọc giản này tồn tại đã lâu như vậy, chắc chắn cũng đã qua tay rất nhiều người, và cuối cùng bây giờ mới rơi vào trong tay của hắn. Vậy trong miếng ngọc giản này có Bách Niên Tử Chú Thuật tại sao lại không có người nào phát hiện ra, và người trước đó tại sao lại không bị trúng loại thuật pháp nguyền rủa này. Vậy mà đến lượt hắn thì lại xui xẻo trúng phải lời nguyền.

Như vậy thì đáp án chính là miếng ngọc giản này trong khoảng thời gian gần đây mới bị người thi triển loại thuật pháp nguyền rủa này ở bên trong, và cũng vừa vặn đến lượt miếng ngọc giản này rơi vào trong tay hắn, thế là hắn đã bị người ta nguyền rủa.

Vô Danh nhớ lại miếng ngọc giản này là hắn đổi được từ một tên nam tử tu vi mới chỉ có Trúc Cơ tầng bảy tên là Trương Tùng. Vậy có phải hay không chính là Trương Tùng này đã để lại thuật nguyền rủa ở trên đó và khiến cho hắn bị trúng nguyền.

Vô Danh vừa mới nghĩ như vậy thì lập tức lắc đầu, nếu như nói Trương Tùng này đã thi triển thuật nguyền rủa lên đó thì hắn cũng không thể nào tin được. Bởi vì Trương Tùng này tu vi mới chỉ có Trúc Cơ tầng bảy, nếu Trương Tùng có thể thi triển loại thuật nguyền rủa này thì một khi hắn bị trúng nguyền thì vẫn có thể hóa giải được, bởi vì tu vi của Trương Tùng kém xa hắn, không thể nào dùng một cái thuật nguyền rủa mà có thể giết hắn được.

Bách Niên Tử Chú Thuật này chỉ có tác dụng với người có tu vi thấp hơn hoặc ngang bằng, hoặc là tu vi người bị thi triển thuật nguyền rủa cao hơn một chút người nguyền rủa, nếu không thì không thể thực thi. Trương Tùng tu vi kém cỏi như vậy thì không thể nào thi triển loại thuật nguyền rủa này mà khiến cho hắn không tài nào phá được. Như vậy có thể khẳng định người thi triển thuật pháp này phải có tu vi mạnh hơn hắn rất nhiều.

Mà đồng thời Bách Niên Tử Chú Thuật này cũng là một loại thuật pháp nguyền rủa khá là bí hiểm thời thượng cổ, một tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy bình thường có thể biết đến loại thuật pháp này sao. Như vậy cũng chỉ có những lão quái đã sống nhiều năm thì mới có thể biết được loại thuật pháp này.

Từ hai dự đoán trên Vô Danh có thể khẳng định người nguyền rủa hắn có tu vi cao hơn hắn và cũng là một tên già dơ. Và rất có thể thuật nguyền rủa này đã được thi triển trên miếng ngọc giản rất lâu rồi.

Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa, đó chính là khi hắn sử dụng thần niệm quét qua miếng ngọc giản này tại sao lại không bị dính thuật nguyền rủa đây. Nếu như nói có người thi triển thuật nguyền rủa thì chẳng phải ngay từ lúc trao đổi với Trương Tùng thì hắn đã bị trúng nguyền rồi hay sao. Không, phải nói là Trương Tùng bị dính nguyền thì đúng hơn, hoặc là người trước đó có được miếng ngọc giản này bị dính nguyền rủa.

Như vậy thì lại có thêm vấn đề đó chính là miếng ngọc giản này mới bị người thi triển thuật nguyền rủa, cho nên Trương Tùng không có bị nguyền rủa, đến lượt hắn thì mới bị nguyền rủa. Nhưng Vô Danh thấy lý do này cũng không thật sự khớp cho lắm, bởi vì miếng ngọc giản này trong tay Trương Tùng thì có thể để cho người khác động tay động chân hay sao, và chẳng lẽ Trương Tùng từ lần miếng ngọc giản này bị nguyền rủa thì không có xem lại, hắn có thể không bị trúng nguyền sao.

Vô Danh lúc này lại nhớ lại lời Trương Tùng trước đó nói với hắn. Trương Tùng từng nói hắn từng gặp qua một vị cao nhân nhờ xem giúp miếng ngọc giản này, và vị cao nhân kia nói chắc chắn trong này ghi lại chính là Không Gian Độn Thuật, nhưng ánh mắt của vị cao nhân đó cũng quá kém, không thể nhìn thấy chân chính Không Gian Độn Thuật ở trong miếng ngọc giản.

Trong đầu của Vô Danh lúc này giống như có một tiếng nổ bùm, hắn rốt cục cũng đã minh bạch rõ ràng, thì ra lại là như vậy. Miếng ngọc giản này quả thực không lâu trước đó mới bị người khác nguyền rủa, mà người thi triển thuật nguyền rủa có lẽ chính là vị cao nhân trong lời Trương Tùng nói.

Kẻ gọi là cao nhân đã thi triển thuật nguyền rủa kia cũng không hề đơn giản một chút nào. Thứ nhất là hắn thi triển loại thuật nguyền rủa này ở một không gian thâm sâu hơn nơi không gian thần niệm có thể nhìn thấy được. Do đó Trương Tùng khi dùng thần niệm quét vào sẽ không bị loại thuật nguyền rủa này dính vào, và ngay cả người khác dùng thần niệm quét vào cũng không bị.

Kẻ gọi là cao nhân kia nói ánh mắt của hắn quá kém, không thể nhìn được Không Gian Độn Thuật chân chính, nhưng lại khẳng định miếng ngọc giản này chắc chắn là ghi lại Không Gian Độn Thuật. Vậy chẳng phải nói rằng người này nhất định cũng có một con mắt giống như Hỗn Độn Thiên Mục của hắn hay sao, nhưng đẳng cấp của con mắt này thì lại thấp hơn Hỗn Độn Thiên Mục rất nhiều, bởi vì thế mới không nhìn thấy được Không Gian Độn Thuật chân chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play